Trọng Sinh Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 1: Xuyên không rồi



Tiêu Tịnh Nhu là một nhà văn đang nổi trên diễn đàng văn học mạng hiện nay. Các sáng tác của cô luôn thu hút một lượng dư luận đáng kể. Đặc biệt là tác phẩm mới được cô sáng tác gần đây mang tên “ Trọng sinh thay đổi cuộc đời”.

Ừ thì nội dung truyện đại khái là nữ chính là một người vừa học giỏi lại hiền lành, tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Bởi vậy nên cô nàng rất hay bị lợi dụng và bắt nạt tại trường học. Vô tình một lần, cô đã lọt vào mắt xanh của nam chính khiến cho nữ phụ phản diện, người luôn yêu anh ta đến ngu muội cảm thấy ghen ghét và ganh tị. Thế rồi cô ta đã cho người chặn đường, đánh đập cô. Bị những đòn tấn công vật lý hành hạ cho đến mức hấp hối, cô chỉ còn biết nằm đó mà cầu xin ông trời hãy cho cô cơ hội để trả thù. Là nữ chính mà, muốn gì thì được nấy. Cô đã được trọng sinh về quá khứ và khiến nữ phụ phản diện phải sống một cuộc sống không bằng chết. Kết cục của chuyện đương nhiên là nam nữ chính sẽ về chung một nhà rồi. Họ sẽ kết hôn, sinh con rồi sống một cuộc sống êm ấm. Đó chẳng phải chính là cái kết hạnh phúc nhất cho tất cả các bộ truyện hay sao?

***

- Haizzz ya! Cuối cùng cũng xong rồi!

Gõ dòng chứ " The end" ở trên bàn phím laptop xong, Tiêu Tịnh Nhu thở dài một tiếng rồi vươn vai. Hôm nau chính là ngày kết thúc bộ truyện hiện đang nổi bậc nhất trên mạng xã hội của cô. Tuy mới chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp nhưng cô đã sở hữu một số lượng fan đông đảo bởi tài năng văn học của mình.

Gập màn hình laptop xuống, cô nằm trên giường, tay với lấy chiếc điện thoại và mở trabg tìm kiến lên. Tiêu Tịnh Nhu quyết định sẽ đọc lại toàn bộ bộ truyện của mình. Nói là làm, cô nhập tâm vào cốt truyện ngay từ những trang đầu tiên. Cô chăm chú đến nỗi quên cả thời gian đã trôi qua từ bao giờ.

***

Khi vừa đọc xong, Tiêu Tịnh Nhu ngước lên nhìn đồng hồ treo tường mà thốt lên.

- Đã giờ này rồi cơ à?

Kim đồng hồ điểm lúc 10 giờ tối, lúc mà mọi người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sau một ngày hoạt động mệt mỏi. Tiêu Tịnh Nhu xoa xoa chiếc bụng đang đói meo của mình. Cô vẫn còn chưa ăn tối nữa, cô đã tốn tới 3 tiếngbđồng hồ để đọc lại tác phẩm của chính mình mà bỏ mặc luôn cái bụng đang biểu tình này. Tiêu Tịnh Nhu rất muốn ra ngoài mua một chút gì đó để lót dạ nhưng... giờ đã khuya rồi, với lại cô là con gái, đu một mình vào ban đêm rất nguy hiểm. Nhưng cô cũng không thể nào bỏ mặc cơn đói cồn caid này được.

Cuối cùng cái đói đã chiến thắng khát khao an toàn, Tiêu Tịnh Nhu mặc áo khoác, kháo cửa phòng cẩn thận rồi đi xuống cửa hàng tạp hoá. Cửa hàng này nằm đối diện với chung cư nơi cô đang sinh sống nên khá thuận tiện cho việc mua đồ.

Sau khi cảm thấy no nê, cô ngồi nghỉ một lúc rồi đứng dậy đi về phòng. Thấy tín hiệu đèn giao thông hiện màu đỏ cho người qua đường, Tiêu Tịnh Nhu dừng lại, vừa đứng chờ vừa lấy điện thoại ra lướt Weibo. Khi thấy tín hiệu chuyển mày xanh, cô mới ung dung bước đi, mắt vẫn dán vào chiếc điện thoại.

Bíp bíp... Bíp bíp

" Hử tiếng gì vậy nhỉ?"

Suy nghĩ ấy vừa mới loé lên trong đầu thì Tiêu Tịnh Nhu đã ngã xuống. Lúc này cô vẫn còn hoang mang tuột độ, đáu óc đã bắt đầu quay cuồng, tầm nhìn trở nên mờ dần rồi biến mất. Trước lúc chìm vào vô thức, bên tai cô là những âm thanh náo loạn, có gấp gáp cũng có lời trấn tĩnh.

- Cô bé chảy nhiều m.a.u quá!

- Mau lên, mau gọi xe cứu thương.

- Không sao đâu cô gái! Chúng tôi nhất định sẽ cứu cô.

Tiêu Tịnh Nhu vừa nghe vừa dần dần nhắm mắt.

***

Không biết đã bao lâu rồi, Tiêu Tịnh Nhu mở mắt, bất ngờ bật dậy.

Đây là đâu thế này?

Một căn phòng màu trắng được tran trí tinh xảo toát lên sự giàu có và quyền quý của chủ nhân nó. Đồ nội thất và trang trí cũng không phải hạng vừa, tất cả đều là đồ cao cấp với giá thành đắt đỏ lên đến vài triệu tệ.

- Thơm quá đi? Đây là mùi hương gì vậy?

A là mùi thảo mốc và bạc hà, mùi hương này giúp tình thân trở nên sảng khoái và tình táo hơn đây mà. Nhưng sao lại vậy chứ? Đây cũng đây phải là phòng của cô đâu? Và... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô vậy nhỉ?

Đang mải mê suy nghĩ thì tiếng mở cửa cộng tiếng choang đã kéo cô về hiện thực. Cô giật mình quay ngoắt về phía cừa thì thấy đó là một người phụ nữ trung niên với gương mặt tiền tuỵ như đã khóc rất nhiều vậy. Bà sững sờ nhìn cô, đôi mắt lại ngấn lệ mà chạy đến ôm cô vào lòng, vui mừng mà nói.

- Tốt qúa rồi Tiểu Thành, cuối cùng con đã tỉnh lại rồi!

Khoan... khoan đã, người này là ai vậy hả? Tự nhiên không thân không quen lại nhảy vào ôm người ta thắm thiết là sao? Còn nữa, Tiểu Thành... Tiểu Thành là ai? Có phải đã nhầm lẫn cô với ai khác rồi không?

Cô đẩy nhẹ người phụ nữ ra rồi nói.

- Xin lỗi nhưng bác là ai? Và đây là đâu vậy ạ?

Người phụ nữ ấy với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt nhìn cô mà nói.

- Con nói gì vậy? Con là Hứa Khuynh Thành, là cháu gái cảu dì mà?

Cái gì cơ?

Cháu gái của ai?

Mà đợi đã bà ấy vừa nói Hứa Khuynh Thành. Hứa Khuynh Thành... Hứa Khuynh Thành.... Sao cái tên này nghe quen vậy nhỉ?

Khoan đã!

Đây chẳng phải là tên của nữ phụ phản diện đoản mệnh trong bộ tiểu thuyết của cô sao?

Vậy là... Vậy là cô đã xuyên không rồi?