Trọng Sinh Tại Đấu La Ta Có Ngũ Sinh Võ Hồn

Chương 17: Tiểu Vũ



Vương Thánh kéo một gã đệ tử bên giường ra, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Đường Tam: "Đường Tam, ngươi đánh bại ta, sau này ngươi chính là lão đại của phòng số bảy này."

Đường Tam cản lại khoát tay, nói: "Ta là tới để học tập."

Vương Thánh chính sắc nói: "Đây là quy củ, nắm tay ai nghạnh, người đó chính là lão đại. Ngươi tưởng rằng lão đại dễ làm? Ta không khiêm nhường với ngươi. Ngươi xem."

Vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.

Đường Tam giật mình chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím.

Vương Thánh cười khổ nói: "Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta phải mang trách nhiệm này chuyển cho ngươi." Các đệ tử khác đều gật đầu, nhìn Đường Tam, trên mặt toát ra một tia quang mang đầy hy vọng.
Ý thức chính nghĩa là yếu tố cơ bản của hiệp khách. Bảo vệ nhỏ yếu tự nhiên cũng bao hàm trong đó, Đường Tam năm đó tại Đường môn về phương diện này đã bị giáo dục có thể nói là nhiều không kể hết, nghe vậy cũng không hề từ chối: "Vậy được rồi. Ta sẽ không nhìn đồng học trong cùng túc xá bị khi dễ."

Chính tại đây thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là túc xá số bảy sao?"

Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời có chút trực (ý nói nhìn thẳng – straight).

Chỉ thấy một tiểu cô nương tiếu sanh sanh (???) đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Đường Tam không sai biệt lắm, thân cao cũng cơ hồ giống nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch lý thấu hồng (1), bộ dáng phấn nộm (2) tựa như thục thấu đích thủy mật đào (3), làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái. Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.
Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.

Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài nhi, đột nhiên thấy được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám đều lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm.

Đường Tam nhịn không được thấp giọng hướng Vương Thánh hỏi: "Chúng ta ở nơi này nam nữ có thể ở chung?"

Vương Thánh gật gật đầu, đồng dạng áp thấp thanh âm, nói: "Mọi người đều là hài tử, mỗi túc xá của trường học đều không phân biệt giới tính. Nghe nói, đến trung cấp Hồn sư học viện mới có thế tách ra. Thật sự là lạ, năm ngoái một công độc sinh đều không có, nhưng năm nay lại tới hai người. Lão đại, lên, cấp cho nàng một cái hạ mã uy."
"Ách….không cần đâu." Đường Tam không nghĩ tới mình vừa mới thành lão đại của túc xá số bảy này, lập tức gặp phải một cái nan đề. Để hắn khi dễ một cái nữ hài tử, hắn thật sự không làm được.

Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: "Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa."

Vương Thánh đứng tại phía sau lưng Đường Tam đẩy hắn, ý bảo không thể phá hư quy củ của túc xá.

Đường Tam bất đắc dĩ phải đứng người lên, hướng phía nữ hài nhi đi tới: "Ngươi hảo, ta gọi là Đường Tam. Là, là nơi này…" Hai chữ lão đại hắn thật sự có chút nói không ra khỏi miệng, trong đầu linh cơ chợt động: "Là xá trưởng (4) của nơi này, ngươi gọi tên ta là được. Xin hỏi, võ hồn của ngươi là cái gì?"
Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to, mỉm cười nói: "Võ hồn của ta là thỏ. Là loại tiểu bạch thỏ rất đáng yêu. Ngươi thì sao?" Trong khi nàng cười lên, trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu, nói không lên lời động lòng người.

Đường Tam nói: "Vậy chính là ngươi vừa đúng khắc ta, vũ hồn của ta là thực vật của vũ hồn ngươi. Lam ngân thảo." Cho tới bây giờ không có kinh nghiệm cùng nữ hài tử giao lưu, lúc trước tại Đường môn, hắn mỗi ngày cũng chỉ đều trầm mê trong ám khí, lúc này cũng có chút khẩn trương.

Tiểu Vũ cười, nói: "Ngươi thật có ý tứ, không cho ta đi vào sao?"

"Này…. là như thế này, túc xá bảy chúng ta có quy củ, công độc sinh mới tới phải thi triển một chút thực lực vũ hồn của mình. Cho nên, ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút."
Đường Tam âm thầm an ủi chính mình, luận bàn, không phải khi dễ người. Chính mình cần thận một chút, không làm nàng bị thương là được. Coi như là giữ lại truyền thống của túc xá.

Tiểu vũ nhìn Đường Tam có chút quái dị: "Ngươi xác định?"

"Đường Tam gật gật đầu, nói: "Xác định."

Tiểu Vũ mang giáo phục của mình đặt ở một bên, trên mặt toát ra vài phần hưng phấn: "Hảo a, vậy đến đây đi."

Không đợi Đường Tam phản ứng lại, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong nháy măt bắn ra, trực đá vào cằm Tiểu Tam. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa Đường Tam kinh hãi.

Thân thể chợt lóe hướng bên trái, tránh ra bàn chân đá tới, đồng thời thay phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ, chân phải theo thói quen tính đạp ra, bả vai hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức Thiết Sơn Kháo tiêu chuẩn. Tại dưới tình huống bình thường, một chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật sự là sẽ bị Đường Tam kháo (có lẽ là chặn lên) lên, vậy, nàng tất nhiên sẽ phi ngã ra ngoài.
Đường Tam phát hiện, cái loại phương pháp hai chân dùng sức của Tiểu Vũ, tay trụ trên mặt đất, mang toàn bộ lực lượng của nàng phát huy một cách hữu hiệu, cũng cùng cha dạy mình phương thức quay chùy, lấy tiểu thối phát lực có chút cùng loại.

Lưng ngã xuống đất, lực lượng của Tiểu Vũ cũng không lớn, Đường Tam lại có Huyền Thiên Công hộ thể, tự nhiên sẽ không bị thương.

Ném Đường Tam ra, Tiểu Vũ đã nhanh nhẹn đứng trên mặt đất, xoay người, cười mà như không nhìn hắn.

Xoay người đứng dậy, Đường Tam không có giống như Vương Thánh, thua là thua, đại ý (khinh thường) không phải lý do. Hắn biết, trong khi Tiểu Vũ mang mình súy đi ra ngoài đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, hai chân nàng quấn trên cổ mình không đơn giản chỉ là để ném người.

Loại kỹ xảo này vẫn là lần đầu tiên Đường Tam gặp được, trong ấn tượng của hắn, võ thuật ở thế giới kia của mình không có phương thức cùng loại. Bất quá, loại kỹ xảo này cũng phi thường nguy hiểm, nếu lúc đó mình phản ứng nhanh một chút, tiếp xúc khoảng cách gần như thế, công kích thân thể Tiểu Vũ tựa hồ không khó khăn.
"Ta thua, có thể hay không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?" Mặt Đường Tam đỏ ửng. Trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình là người làm lão đại của túc xá bảy thời gian ngắn nhất.

Tiểu Vũ cười dài nói: "Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại và cứng cỏi phát động kỹ năng."

Lúc này, đệ tử của túc xá bảy lúc trước đang quan chiến đều lộ ra một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, nhất là Vương Thánh, trước Đường Tam đánh bại hắn đã làm hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, mà lúc này Đường Tam bị tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này nhất kích chế thắng, hai mắt hắn sớm đã mở to ra. Trong lòng thầm nghĩ, công độc sinh năm nay như thế nào cũng đều lợi hại như vậy?

Đường Tam đối với vị trí túc xá lão đại vốn không có ý nghĩ, nói: "Dựa theo quy củ của túc xá, ngươi đánh thắng ta, sau này ngươi chính là xá trưởng của túc xá, cũng là lão đại của bọn người chúng ta."
Trong mắt Tiểu Vũ toát ra một tia kinh hãi, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình mừng rỡ đại thịnh: "Lão đại? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta là lão đại của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt."

Tiểu Vũ lựa chọn chiếc giường bên cạnh Đường Tam, bỏ hành trang của mình từ trên lưng xuống phóng cùng một chỗ với giáo phục.

"Cái…kia, các ngươi ai tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?" Tiểu Vũ nhìn mọi người không lên tiếng liền hỏi.

Lúc này chúng đệ tử mới từ trong khϊếp sợ phản ứng lại, vừa rồi Tiểu Vũ ném Đường Tam ra lợi lạc (rõ ràng, rành mạch, tinh xảo, khéo léo v.v…) cực kỳ, làm trong lòng bọn hắn có chút e ngại.

Vẫn là Vương Thánh đứng dậy.

"Công độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi một ban. Lão đại, ngươi và Đường Tam là mới tới, hẳn là một niên cấp đệ tử. Còn lại chúng ta những người ở đây, ít nhất là ba niên cấp, ta năm nay tiến lên sáu niên cấp. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng, bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng vũ hồn. Công độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm hỏa thực phí (tiền mua thức ăn)."
Vương Tháng mang các đệ tử giới thiệu một chút, trong công độc sinh, vũ hồn tiên thiên tốt nhất chính là Vương Thánh, chẳng những là Thú vũ hồn, mà còn là thú trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có chín cấp, tăng thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.

Nghe xong Vương Thánh nói, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nói: "Đường Tam, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa hồ rất mạnh. "

Đường Tam cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo, nhất bỏ đi: "Ta là tiên thiên mãn hồn lực. Cho nên lực lượng tương đối cường."

"Tiên thiên mãn hồn lực?" Chúng đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.
Trong lòng Vương Thánh rốt cục cũng bình hành, hồn lực của Đường Tam so với mình mạnh hơn, chiến thắng mình cũng là đương nhiên. Trong điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người không có hồn hoàn, hồn lực tựu mang tới quyết định tính tác dụng. Khó trách lực lượng của hắn so với mình lớn hơn. Trong lòng Vương Thánh tin tưởng mười phần, trong lòng thầm nghĩ, vũ hồn của mình là chiến hổ, đợi tới khi chính mình cùng Đường Tam đồng dạng thu được hồn hoàn và tiến vào Hồn sư xưng hào, Lam ngân thảo của hắn dám chắc không phải là đối thủ của chính mình chiến hổ.

Tiểu Vũ nháy nháy mắt, thì thào một câu gì đó.

Chính tại đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: "Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút."

Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời từ trên giường mình đứng lên.
Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường: "Người nào là Đường Tam?"

Đường Tam đứng lên một chút.

Sư phụ nói: "Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, Đường Tam, đây là Đại sư cho ngươi bộ đồ giường."

Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức kiền sảng (khô ráo) xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì hắn mà suy nghĩ chu đáo.

Mặc Ngân nói: " Tiểu Vũ là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?"
Nghe thế Tiểu Vũ liền thắc mắc "Vì cái gì mà Đường Tam hắn không làm mà lại chỉ mình ta, hắn cũng là công độc sinh mà??"

"Ca ca hắn Đường Phong đã đóng tiền cho hắn rồi, hắn không còn là công độc sinh nữa, cho nên công độc sinh mới vào cũng chỉ có ngươi, mà anh em Đường Phong và Đường Tam mặc dù không còn là công độc sinh nhưng do đã lở xếp bọn hắn vào đây nên nhà trường không đổi cái này ngươi minh bạch rồi chứ."

Nghe vậy Tiểu Vũ cũng chỉ có thể gật đầu mà thôi.

Mặc Ngân nói: "Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút."
Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.

"Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề." Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ.

Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói: "Lão đại, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. "

Tên còn lại nói: "Lão đại, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng."

Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều phá phá lạn lạn (cực kỳ rách nát), nhíu mày nói: "Các ngươi đừng gọi ta là lão đại, lão đại, đều cũng gọi ta già rồi (1)."
Vương Thánh nói: "Vậy như thế nào được, đây là quy củ."

Tiểu Vũ nói: "Nếu ta là lão đại, lời ta nói là quy củ mới đúng. Như vậy được rồi, sau này các ngươi gọi ta là Tiểu Vũ tỷ."

Vừa nói, ánh mắt nàng rốt cục rơi vào chiếc chăn trên tay Đường Tam: "Đường Tam, chúng ta thương lượng một chút, thế nào?"

Đường Tam sửng sốt một chút, trong lòng hiểu được, sợ rằng Tiểu Vũ coi trọng chiếc chăn trong tay mình. Hắn không phải người hẹp hòi, nhưng chiếc chăn này là Đại sư vừa mới đưa cho hắn, trong lòng có một chút không muốn. Nhưng Tiểu Vũ là nữ hài tử.

"Thương lượng cái gì?"

Tiểu Vũ nói: "Nhìn cái chăn của ngươi rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy được rồi, chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải không?"
"A?" Cùng nhau dùng? Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, tâm trí hắn không có như đứa nhỏ sáu tuổi, mặc dù bây giờ mình và Tiểu vũ còn rất nhỏ, nhưng ngủ cùng một chỗ như này….

"Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không tốt."

Tiểu Vũ hừ một tiếng nói: "Có cái gì không tốt, ta còn không quan tâm, ngươi sợ cái gì? Còn sợ ta cưỡиɠ ɠiαи ngươi a?"

"Ách…." Đều nói nữ hài tử so với nam hài tử trưởng thành sớm hơn, nhưng nữ hài nhi trước mắt này mới sáu tuổi.

Đường Tam nói không ra lời, các đệ tử khác nhìn bọn họ, có hâm mộ, có xem trò vui, phần lớn mặt đều nở nụ cười, nhưng ai cũng không nói lời nào.

"Ách cái gì mà ách, nhanh lên một chút, lạp giường lại đây. Ngươi không phải có khá nhiều khí lực sao?" Tiểu Vũ có chút không kiên nhẫn, thúc giục.
Đường Tam hạ ý thức đẩy giường của mình vào bên cạnh giường Tiểu Vũ. Tiểu Vũ tiếp nhận chăn trong tay hắn, đầu tiên mang đệm trải ra trên giường. Cái chăn này là người trưởng thành sử dụng, quả thật rất lớn, mặc dù không cách nào phủ kín cả hai giường, nhưng cũng có thể bao trùm hơn bảy mươi phần trăm.

Tiểu Vũ mang bao y phục của mình đặt ở chỗ tiếp giáp hai chiếc giường: "Mang bao y phục của ngươi cũng đặt tại đây, sau này, đây là biên giới. Nếu ngươi vượt giới, vậy đừng trách ta không khách khí."

Nhìn Tiểu Vũ bố trí biên giới, Đường Tam ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, mang bao y phục của mình cũng đặt tại đó. Lúc này Tiểu Vũ mới mang chăn đặt lên trên, giường đôi đơn giản cứ như vậy mà hình thành, đương nhiên là có phân giới tuyến.
Lúc này Đường Phong đi vào còn kèm theo một câu châm chọc từ xa.

"hahaha Tiểu Tam a, chưa gì đã kiếm được một nàng dâu rồi ha, ta chưa gì lên chức anh chồng rồi."

Đường Tam nghe vậy ngượng chín mặt, liên tục bác bỏ "Không... không phải như ca ca nghĩ đâu ạ."

"Thôi được rồi không chọc đệ nữa, sẵn đây giới thiệu cho mọi người biết ta tên Đường Phong chiến hồn sư hệ cường công đại hồn sư 22 cấp võ hồn Hạo Thiên Chùy."

Nghe màn giới thiệu của Đường Phong ai trong thất xá cũng kinh hồn bạc vía, tận mắt nhìn 2 cái hồn hoàn trăm năm quay quanh người Đường Phong, một bên khác Đường Tam thừa biết là ca ca mình đang che dấu trong thời điểm còn ở nhà Đường Phong cùng Đường Tam đều hấp thu đầu khối hồn cốt mang lại 2 kỹ năng 1 trong số đó là ngụy trang hồn hoàn, hồn hoàn của Đường Phong có niên hạn lần lượt là 2 vạn 2500 năm và 4 vạn năm a.