Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 13



Hắn vội đi vòng qua bàn làm việc, vươn tay tiếp nhận cái USB kia, nhưng giây tiếp theo Tô Việt đã thu trở về, thả lại vào trong túi.

Tay Hồ Khôi chụp lấy khoảng không, hơi sửng sốt, sau đó lập tức tức giận nhìn Tô Việt: "Cậu có ý gì?"

Tô Việt thản nhiên nói: "Trưởng quan, anh có tư liệu về Chu Lập Ngôn không?"

Chu Lập Ngôn, một trong những phó bộ trưởng của Bộ vũ trang, đồng thời cũng là người phụ trách bồi dưỡng nhân tài của trung tâm.

Hồ Khôi nhíu mày nhìn cậu: "Cậu muốn tư liệu của hắn làm gì, lại còn gọi thẳng tên hắn, không biết lớn nhỏ, cậu không phải là được giáo sư Chu một tay dạy dỗ mà ra sao, thân là thành quả đáng tự hào nhất của ông ấy, cậu có nghi vấn gì thì giáo sư Chu cũng đều vui vẻ giải đáp thôi."

Tô Việt giương mắt nghiêm túc nói: "Tôi muốn tra một chút về quá khứ của ông ấy, có vài việc cần phải làm rõ, không tiện cho ông ấy biết."

Hồ Khôi cười nhạo nói: "Cậu đây là có mâu thuẫn với sư phụ của mình, ngầm bất hòa? Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, cho dù có cũng không thể cho cậu, những tin tức có liên quan đến bộ trưởng đều là tư liệu tuyệt mật của Bộ vũ trang, sao có thể tùy tiện giao cho người khác."

Tô Việt khẽ thở dài, từ trên ghế đứng dậy, vỗ vỗ chân nói: "Thời tiết rét lạnh, USB bị đông lạnh hỏng rồi, thật là ngại quá, hôm nay mạo muội quấy rầy, không có việc gì tôi đi trước đây."

Nói xong cậu liền đứng lên xoay người muốn rời đi.

Hồ Khôi lập tức hô: "Đứng lại."

Mặt hắn mang theo tức giận: "Đây là nơi nào, cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

Tô Việt quay đầu mỉm cười nói: "Trưởng quan muốn phạt tôi sao, đương nhiên có thể, chỉ là tôi còn có chuyện cấp bách cần xử lý, không thể ở lâu, lỡ như bại lộ thân phận nằm vùng lại không tốt.". Truyện Ngôn Tình

"Vậy thì tôi chỉ có thể nộp đơn xin đền bù công lao của mình, công lao lúc trước đều được lưu trữ trong hồ sơ, một quyển rất dày, ngài* xem cái nào thấy không vừa mắt thì xóa bỏ đi."

*Có lúc xưng ngài là vì tg dùng từ "nin" nên mình sẽ dịch ngài, còn lại nếu tg dùng "ni" thì mình sẽ dịch là "anh hoặc ông" nhé!

Hồ Khôi không ngờ Tô Việt lại ngang ngược không biết kiềm chế như thế, trước kia cậu là một người như vậy sao?

Bởi vì có một đoạn thời gian không gặp mặt, ký ức của Hồ Khôi cũng không quá rõ ràng, nhưng Tô Việt có thể được chọn đi làm nằm vùng trong Ám Nha, ngoại trừ thân thủ mạnh mẽ cường tráng, thì trung thành và ngoan ngoãn cũng là một đại chỉ tiêu.

Còn với kẻ cứng đầu ngang ngược khó thuần, không thể có khả năng được giao trọng trách ấy.

Giáo sư Chu một lòng với trung tâm bồi dưỡng nhân tài, cần cù chăm chỉ, nghiêm túc có trách nhiệm, dạy dỗ người thủ đoạn tuyệt đối là điều đầu tiên.

Hồ Khôi rất nhiều lần gặp được Tô Việt trở về báo cáo tình hình công tác đều hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng chờ khi cậu bước ra từ văn phòng giáo sư Chu, sau lưng đều là từng mảng bầm tím.

Với thủ đoạn kiểm soát người này, Hồ Khôi hổ thẹn không bằng, hắn cũng không dám động chạm đến đàn quái vật bước ra từ trung tâm bồi dưỡng nhân tài, nhiều lắm thì chỉ đe dọa ngoài miệng vài câu, sau đó đem người đắc tội hắn giao cho giáo sư Chu xử trí.

Mắt thấy Tô Việt sắp rời đi, Hồ Khôi trong lòng vẫn là có chút không cam tâm, Chu Lập Ngôn tuy rằng xây dựng ảnh hưởng cực đại, nhưng nói cho cùng cũng là người mà hắn cạnh tranh nhất.

Đem tư liệu của Chu Lập Ngôn tiết lộ cho Tô Việt, nói không chừng còn có thể tìm được chút gốc rễ của Chu Lập Ngôn, nếu lỡ sau này bị bại lộ, hắn chỉ cần cắn chết không thừa nhận, đều là phó bộ trưởng như nhau, Chu Lập Ngôn cũng không thể làm gì được hắn.

Vài giây trong đầu Hồ Khôi đã xoay rất nhiều vòng, dù là trời đông giá rét nhưng trán vẫn đổ một tầng mồ hôi.

Cuối cùng, khi tay Tô Việt đã nắm lên tay nắm cửa, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Cậu ở đây đợi, một chút nữa tôi sẽ quay lại."

Tô Việt không hỏi thêm gì, nghe lời gật gật đầu, ngồi trở lại trên chiếc ghế ban đầu, một lần nữa rót một ly trà.

Hồ Khôi nhìn bộ dạng tự đắc thản nhiên của tên nằm vùng này, hắn giận sôi máu, nhưng vì lợi ích trọng đại, hắn nhất thời không thể không chịu đựng người này.

Tô Việt đợi một hồi lâu, mới chờ được Hồ Khôi vội vàng trở về.

Hai người liếc nhau, trao đổi USB.

Tô Việt đem thu hoạch hôm nay cất vào trong túi, lặng lẽ về tới cứ điểm Ám Nha, nhân tiện bàn giao nhiệm vụ đã hoàn thành lần này.

Cậu nhìn thời gian, vừa muốn về phòng tắm rửa trước, ăn chút gì đó, thì Diều Hâu đã gọi cậu lại.

"Anh Vũ, đoàn trưởng tìm cậu, ở phòng huấn luyện."

"Bây giờ?"

"Nói là cậu đến ngay lập tức."

Tô Việt đành phải để bụng đói đi qua, vừa mở cửa liền nhìn thấy Triệu Thanh đang luyện tập chống đẩy bằng một ngón tay, một lên một xuống, đường cong cơ bắp của tay và chân rất trơn tru, bóng loáng và chắc chắn không có chổ nào quá to, nhìn qua vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt.

Tô Việt gõ cửa, sau đó tựa vào tường, kiên nhẫn chờ đợi đợt huấn luyện của đoàn trưởng kết thúc.

Triệu Thanh chống đẩy đủ trăm cái, lúc này mới đứng dậy, dùng khăn lông lau mồ hôi trên cổ, đôi mắt lạnh lẽo quét qua cấp dưới đứng ở cửa, khiến cậu không nhịn được mà thay đổi tư thế.

Tô Việt đứng thẳng người lại, hơi nghi hoặc nói: "Đoàn trưởng, tìm tôi có chuyện gì?"

Triệu Thanh uống một thanh năng lượng, hỏi hắn: "Hôm nay cậu đã đi đâu?"

Tô Việt nói ngắn gọn nội dung của nhiệm vụ: "Tôi vừa từ trung tâm thành phố trở về, tất cả đều rất thuận lợi."

Triệu Thanh nhẹ nhàng bóp nát chiếc lon trong tay, ném vào thùng rác: "Cậu xác định là đi trung tâm thành phố?"

Tô Việt quét mắt nhìn thùng rác, không biết tại sao nhưng vẫn gật đầu trả lời: "Đúng vậy."

Triệu Thanh cười lạnh một tiếng: "Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng đi một chuyến, vừa vặn đi ngang qua địa điểm làm nhiệm vụ, nhưng sao lại không thấy cậu, tín hiệu định vị trên người cũng không mở."

Tô Việt: "......"

Triệu Thanh nghĩ đến địa điểm mà Tô Việt mất tín hiệu, liền cảm thấy phiền muộn.

Vùng lân cận của địa điểm làm nhiệm vụ là nơi thế nào, nổi tiếng là ám lâu, là thiên đường dưới hạ giới cho du khách tận hưởng vào ban đêm!

Một con anh vũ mới mọc lông đi vào, cũng không sợ bị nuốt chửng cả lông lẫn xương.

Nhưng cũng không thể ra lệnh cấm người mình đến đó, lính đánh thuê vốn không ổn định, cuộc sống táo bạo, còn có người càng chơi càng hăng, càng kích thích, càng không cố kỵ gì.

Mối quan hệ giữa bọn họ không phải quan hệ bạn lữ, không có trách nhiệm trói buộc, cũng không có tư cách kiểm soát, Triệu Thanh không thể yêu cầu chàng trai trẻ không được làm điều đó chỉ vì anh.

Là một đoàn trưởng lính đánh thuê, phải dựa mệnh lệnh mới có thể làm bạn giường xem mình là duy nhất ư?

Đây có tính là anh tự mình leo lên để cầu bị chơi không.

Tô Việt ngập ngừng giải thích: "Tôi sợ bại lộ hành tung, cho nên trực tiếp tắt máy, lần sau nhất định chú ý duy trì liên hệ với tổ chức."

Triệu Thanh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, "Làm sao, còn có lần sau?"

Tô Việt: "......"

Cậu cảm thấy có gì đó không thích hợp, đi ra ngoài làm nhiệm vụ thôi, sao lại trong giống như bị bắt gian tại giường vậy.

Chẳng lẽ đã để lộ ra dấu vết ở đâu đó?

Tô Việt trong lòng rơi lộp bộp, lập tức nghĩ ra vài biện pháp ứng phó, hơn nữa còn tính toán cho tình huống xấu nhất.

Triệu Thanh xách lên một thùng nước lạnh, từ trên xối xuống cọ rửa thân thể trắng nõn như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, để chính mình bình tĩnh lại, sau đó đi đến trước mặt Tô Việt, vài giọt nước lạnh lẽo nhỏ giọt xuống từ những lọn tóc.

Anh nói: "Cậu đi chơi đùa ở đâu tôi cũng mặc kệ, ám lâu cũng được, thiên đường cũng thế, đừng mang bệnh trở về là được, nhưng tôi lại có thói quen sạch sẽ, cơ thể cậu lại bẩn......"

"Từ từ, cái gì mà muốn đi ám lâu? Địa điểm làm nhiệm vụ lại không ở nơi đó." Tô Việt cau mày đánh gãy lời Triệu Thanh nói, giải thích: "Hơn nữa tôi vừa trở về, còn chưa kịp tắm rửa, cơ thể đương nhiên dơ bẩn."

Triệu Thanh híp mắt đánh giá nam nhân trước mặt, muốn nhìn xem cậu có phải đang giả ngu hay không.

Tô Việt thản nhiên, mặc cho anh đánh giá.

Cứ như vậy nhìn nhau nửa ngày, Triệu Thanh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Anh chắc là điên rồi, một đống việc không làm, ở chỗ này nghi thần nghi quỷ, còn bởi vì lo lắng Anh Vũ bị bọn Sơn Báo trả thù, cố ý giành chút thời giờ đi theo đến địa điểm làm nhiệm vụ.

Tô Việt nhân cơ hội đem người kéo vào lòng ngực, cúi đầu ngửi ngửi, nói: "Ai cũng đều dơ, cùng nhau tẩy rửa nhé?"

Triệu Thanh nhướng mày, đồng ý.

Vì thế bọn họ ở trong phòng tắm hơn hai giờ mới ra.

Triệu Thanh thông qua đó đoán ra đối phương vẫn là một con chim nhỏ sạch sẽ.

Để ngừa vạn nhất, anh một bên thở dốc một bên cảnh cáo: "Lỡ đói bụng thì liền trở về ăn, đừng ăn đồ ăn hoang bên ngoài, chỉ cần có một lần, cậu từ đấy về sau kêu cơm hộp mà ăn."

Tô Việt nghe mà như đang đi trong sương mù, chỉ có thể một bên dùng sức, một bên thuận miệng đáp ứng: "Yên tâm, tôi mỗi ngày đều sẽ trở về ăn."

Cứ điểm của lính đánh thuê có nhà ăn, thức ăn cũng không tệ lắm, cậu vốn dĩ muốn về tắm rửa trước xong mới đi tìm đồ ăn khuya ngon ngon.

Triệu Thanh: "......"

Anh Vũ mỗi ngày đều phải ăn sao?

Cái eo già của anh làm sao chịu nổi thử thách này.