Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 757



Chương 757: Cảm cúm? Trúng độc! (3)

"Tại sao chứ, sức của em rất nhỏ, những thứ kia không chuyển nổi." Trịnh Như Mộng tội nghiệp nhìn Vân Hoán, nhỏ giọng nũng nịu.

Cô ta biết dáng vẻ mình hiện tại là dáng vẻ đàn ông thích nhất, đáng tiếc cô ta không biết là người đàn ông trước mặt cô ta là Diêm Vương.

"Chuyển không nổi?" Vân Hoán hừ lạnh một tiếng: "Có phải cô quên thân phận của mình rồi không, chẳng qua là một người hầu mà thôi, bảo cô làm thì cô phải làm."

Trần Triệt sờ lên cái mũi, thằng nhóc thối này vẫn giống như trước kia, tuyệt không thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng đúng, tất cả ôn nhu của anh sợ là đều dành cho Tần Nhất.

Sắc mặt Trịnh Như Mộng trắng bệch, nước mắt rưng rưng, nhưng nhìn thấy sắc mặt Vân Hoán liền biết người đàn ông này nói nghiêm túc.
Cô ta khẽ cắn răng, trong lòng trong mắt tràn đầy không cam lòng, đến giờ cô ta mới chính thức ý thức được, người đàn ông này lạnh tâm lạnh tình.

Thế nhưng, tại sao, anh dựa vào cái gì mà đối xử với người phụ nữ đáng chết kia tốt như vậy, rõ ràng, rõ ràng cô ta so với cô còn tốt hơn gấp mười gấp trăm lần.

Cuối cùng, Trịnh Như Mộng đành phải ngậm lấy nước mắt đi chuyển đồ Vân Hoán nói. Thật ra cũng không phải thứ gì lạ, chỉ là quà gặp mặt Vân Hoán tặng cho ông cụ Trần.

Tuy rằng không nặng, nhưng lại rất nhiều.

Trịnh Như Mộng cảm giác mình sắp bị những vật này đè chết rồi.

Cô ta lòng tràn đầy u oán, thế nhưng tâm tình Vân Hoán lại vô cùng tốt, rốt cuộc cô vợ nhỏ nhà mình đặt sự chú ý lên trên người mình, thật tốt.

Quả nhiên Trịnh Như Mộng không thể lưu lại.
Tần Nhất xem hết màn kịch, có hơi buồn ngủ ngáp một cái, muốn xoa xoa mắt, chợt nhớ tới người nào đó, lại dừng lại: "Đúng rồi, ông cụ Trần thế nào rồi?"

Nhắc đến ông nội nhà mình, sắc mặt Trần Triệt trầm xuống: "Ông nội vẫn tốt, thuốc các em đưa tới rất kịp thời, chỉ là những người khác trong căn cứ không tốt lắm, ba ngày qua, trong căn cứ lại có thêm không ít người chết, hơn nữa, hiện tại người bị lây nhiễm ngày càng nhiều, đàn ông và phụ nữ cũng bắt đầu bị bệnh."

Trận bệnh này ấp tới quá đột nhiên và kỳ quặc, anh ta cũng sai người đi điều tra, thế nhưng hoàn toàn tra không được gì.

Nghe Trần Triệt nói nghiêm trọng như vậy, tâm Tần Nhất cũng chìm xuống mấy phần, người kia, rốt cuộc vẫn rất nhẫn tâm.

"Nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện, chúng ta về nhà trước." Tần Nhất hạ giọng.
Trần Triệt cũng chú ý tới ở cổng có không ít người nhìn về phía bọn họ bên này: "Đúng đúng đúng, anh quên mất, chúng ta về nhà trước."

Trần Triệt dẫn theo nhóm Tần Nhất tiến vào căn cứ, Trần Triệt ở trong căn cứ cũng coi như người có tiếng nói, người trông coi cửa tùy ý hỏi mấy câu liền cho qua.

Nhưng trên đường đi, Tần Nhất cảm giác được không ít ánh mắt đồng tình thương hại, cô đại khái có thể đoán được tâm lý của những người này, chẳng qua là cảm thấy cô và Vân Hoán bị Trần Triệt hố.

Lúc này dẫn người tới căn cứ, không phải muốn chết thì làm gì, dù sao virus bệnh trong căn cứ cũng không có mắt.

Tần Nhất với Vân Hoán đều đeo khẩu trang và đội mũ, cho nên trên đường đi cũng không có người nào nhận ra. Trịnh Như Mộng bị một đống lớn đồ vật cản trở, cũng không ai thấy được mặt của cô ta.

Trên đường đi ngược lại không có xảy ra chuyện gì, chỉ là Tần Nhất nhìn xung quanh một vòng, có vài cửa nhà nằm không ít bệnh nhân đang không ngừng rêи ɾỉ.

Giờ khắc này Tần Nhất mới biết được, tình huống của căn cứ Kinh Đô so với trong tưởng tượng của Tần Nhất còn nghiêm trọng hơn.

Trần gia nằm trong Hoa Vũ Viên, Hoa Vũ Viên, là khu nhà ở sang trọng nhất Kinh Đô, hoàn cảnh thanh nhã, cho dù trước tận thế hay sau tận thế thì đều là chỗ ở của kẻ có tiền hoặc có quyền.

Đến Trần gia, Trần Triệt còn chưa kịp lên tiếng gọi, liền thấy mẹ Trần vội vàng đi ra: "A Triệt, tình huống của ông nội con lại nghiêm trọng, cha con đi mời bác sĩ rồi!"