Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 100: Ôn Hinh Nhã đã hoàn toàn bị hủy hoại



Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi lên khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi nhễ nhại của người nằm trên giường lớn, khiến cho cô thoạt nhìn yếu đuối bất lực, đôi lông mày nhíu chặt giống như đang bị hãm sâu vào trong ác mộng.

Ôn Du Nhã bị một người đàn ông hung hăng đặt ở dưới thân, cả cơ thể bị hắn đè ép tới hít thở không thông, phút chốc máu toàn thân đều ngưng tụ, cô liều mạng dãy dụa, kêu khóc, cầu xin, cầu cứu nhưng đáp lại cô chỉ có sự cướp đoạt lạnh lẽo.

"Không cần, cứu với.. Như Nhã mau cứu em.. mẹ con đau quá.." Hai tay Ôn Du Nhã nắm chặt ga trải giường, giọng nói chói tai ở trong không khí mang theo âm điệu thê lương vang vọng.

"Buông tôi ra.. đừng đối xử với tôi như vậy.. tôi cầu xin anh.. xin anh.. huhu.." Hai tay Ôn Du Nhã không ngừng vùng vẫy trong không trung, giống như gặp phải ác mộng muốn thoát khỏi nó.

Đột nhiên khuôn mặt của người đàn ông kia từng chút từng chút vặn vẹo biến mất, cuối cùng biến thành mặt của Ôn Hinh Nhã, khi Ôn Hinh Nhã nhìn cô ta trong mắt xuất hiện vẻ xem thường và cười nhạo: "Du Nhã có nghĩa là ngọc đẹp, dù ngọc có đẹp đến đâu, thì nó cũng chỉ là một món đồ chơi.. chỉ là đồ chơi.."

"Không.. tôi không phải là đồ chơi, không phải là đồ chơi.." Giọng nói tràn đầy vẻ thê lương của Ôn Du Nhã trong nháy mắt trở nên bén nhọn muốn đâm rách màng nhĩ!

"Là cô, là cô.." Âm thanh cười nhạo độc ác không ngừng quanh quẩn ở bên tai cô ta, khuôn mặt của Ôn Hinh Nhã vặn vẹo dữ tợn, bỗng nhiên trên đầu mọc ra hai cái sừng, hai mắt màu đen trở lên đỏ ngầu, hai tay đột nhiên hóa thành xúc tua thật dài, bóp chặt lấy cổ cô ta khiến cô ta không thể thở được.

"Ma quỷ, cô là ma quỷ.." Cô ta gào thét chói tai, giãy dụa, không ngừng kêu khóc, toàn thân sợ hãi phát run, như là giây tiếp theo sẽ rơi vào địa ngục thống khổ tuyệt vọng vậy.

"Du Nhã, tỉnh lại đi, con chỉ đang mơ thấy ác mộng, mau tỉnh lại!" Ninh Thư Thiến không ngừng lắc bả vai cô ta, thỉnh thoảng lại vỗ vào mặt muốn cho cô ta tỉnh lại.

Từ khi xảy ra chuyện tại tiệc sinh nhật của Chu Thiên Du, Du Nhã thường bị ác mộng quấn lấy thân, vừa rồi bà ta đi uống nước có đi ngang qua phòng của Du Nhã thì nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của cô liền biết là đang gặp ác mộng.

"Mẹ, cứu con!" Ôn Du Nhã lạc giọng kêu khóc kịch liệt, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, đồng tử nhanh chóng co rút lại, tim đập liên hồi, hô hấp dồn dập, trên trán đổ mồ hôi nhễ nhại.

"Du Nhã, không cần sợ, mẹ ở ngay bên cạnh con, không có chuyện gì, đừng sợ, tất cả chỉ là ác mộng thôi." Ninh Thư Thiến ôm cơ thể lạnh băng của Ôn Du Nhã vào lòng.

Cái ôm ấm áp, làm cho sự sợ hãi trong cơn ác mộng của Ôn Du Nhã như thủy triều thối lui: "Mẹ, con mơ thấy Ôn Hinh Nhã biến thành ma quỷ, cô ta bóp chết con, còn nói con là một hòn ngọc đẹp nhưng ngọc có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là đồ chơi."

Ninh Thư Thiến vuốt tóc chấn an cô ta nói: "Tất cả chỉ là mơ thôi, con là Đại tiểu thư của Ôn gia làm sao có thể là đồ chơi được, mẹ cực khổ nuôi con lớn như vậy tương lai phải được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý."

"Mẹ, rốt cuộc chúng ta phải nhẫn nhịn đến bao giờ, nếu như không trả được mối thù này, con chỉ sợ con vĩnh viễn sẽ bị ác mộng quấn lấy thân, không được bình an." Trong mắt Ôn Du Nhã nhanh chóng hiện lên vẻ oán độc tận xương, mặt tái nhợt vặn vẹo biến dạng.

Ninh Thư Thiến thay cô ta lau mồ hôi trên mặt: "Mẹ đã nói sẽ báo thù cho con, đương nhiên sẽ không lừa con, con yên tâm, qua đêm nay Ôn Hinh Nhã sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."

Lúc nãy ông cụ vội vội vàng vàng đi ra ngoài, nhất định là nhận được tin Ôn Hinh Nhã mất tích rồi, nhưng mà thật đáng tiếc.. tất cả đều đã muộn, Ôn Hinh Nhã nhất định chỉ có thể là một đứa cháu bị vứt bỏ.

Ôn Du Nhã trợn to hai mắt: "Mẹ, mẹ đã làm gì vậy?"

Ninh Thư Thiến nhẹ nhàng nói nhỏ ở bên tai cô ta một hồi.

Ánh mắt của Ôn Du Nhã đột nhiên sáng bừng, sự kích động tỏa ra bốn phía: "Mẹ, là thật sao?"

Ninh Thư Thiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con mình bỗng chốc tràn đầy sức sống của tuổi trẻ bồng bột, đâu còn vẻ mất hứng và tinh thần sa sút nữa: "Mẹ làm sao có thể lừa con, lúc nãy không phải con cũng tận mắt nhìn thấy ông nội con nhận điện thoại xong liền vội vàng đi ra ngoài, hiện tại vẫn chưa về sao?"

Trên mặt Ôn Du Nhã nhanh chóng hiện lên vẻ ngoan độc: "Ôn Hinh Nhã hại con như vậy, con làm vậy cũng coi như nhân từ rồi, tiện thể tìm một đám côn đồ cưỡng bức cô ta, sau đó chụp hình đem ảnh và video NP của cô ta phát lên mạng, để cho cô ta thân bại danh liệt."

"Mẹ nhất định sẽ làm những gì con muốn, nhưng mà Ôn Hinh Nhã là huyết mạch duy nhất của Ôn gia, ông nội con lại rất coi trọng cô ta, trăm cay nghìn đắng tìm cô ta trở về, nếu khiến cho ông nội con hoài nghi, chúng ta cũng không được lợi, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, trước hết phải khiến cô ta bị Ôn gia vứt bỏ, như vậy lúc đấy chúng ta muốn làm gì Ôn Hinh Nhã thì làm, ông nội con cũng sẽ không quan tâm đến cô ta nữa." Ninh Thư Thiến nghĩ đến khuôn mặt Ôn Hinh Nhã giống Mạc Vân Dao đến năm phần trong mắt dần hiện lên vẻ hận ý từ trong xương.

Ôn Du Nhã nhíu mày nói: "Vậy nếu như Ôn Hinh Nhã cai được thuốc thì làm sao bây giờ?"

Ninh Thư Thiến cười nói: "Đương nhiên sẽ không, hít thuốc phiện ba chữ này sẽ trở thành vết nhơ trong đời cô ta, con cảm thấy ông nội con sẽ giao tập đoàn Ôn thị cho người như vậy thừa kế sao?"

Ôn Du Nhã lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không, việc hít ma túy chính là việc tai tiếng nhất trong giới thượng lưu. Trong vòng này có bao nhiêu người, chỉ cần lộ ra một chút dấu hiệu việc hít thuốc phiện thì một là bị đưa ra nước ngoài còn không thì bị trục xuất khỏi gia tộc."

"Cái này là được rồi, huống chi thuốc tiêm vào người Ôn Hinh Nhã chính là loại ma túy tinh khiết nhất được chế từ 100% từ bột phấn trắng, chỉ cần bị tiêm một chút xíu vào người thì dù có muốn cai cũng khó." Ma túy chính là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, phá hủy con người một cách triệt để.

Trong mắt Ôn Du Nhã đen kịt, giống như là nơi cất chứa nọc độc độc nhất thế gian này, chính là từng chút từng chút muốn tràn ra ngoài: "Con thật muốn ngay bây giờ có thể nhìn thấy dáng vẻ Ôn Hinh Nhã bị thuốc phiện hành hạ đến sống không được chết cũng không yên, biến thành một cái xác không hồn."

Ninh Thư Thiến cúi đầu cười lớn: "Du Nhã! Ma túy trước tiên sẽ bào mòn làm tiêu hao sức sống của cô ta, sau đó sẽ từ từ ăn mòn khí chất tuổi trẻ, khiến cho người mười lăm tuổi nhưng thân thể lại năm sáu chục tuổi sống, kéo dài hơi tàn để sống, từng chút từng chút mất đi tự tôn, bán đứng thân thể, mất đi nhân cách, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ."

Nghe thấy lời Ninh Thư Thiến nói, tia độc ác trong mắt Ôn Du Nhã càng ngày càng sâu.

Lúc này điện thoại của Ninh Thư Thiến vang lên, bà ta lấy ra xem, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình điện thoại, do dự chốc lát rồi mới nhấc máy: "Không phải đã nói không có chuyện gì thì không liên hệ rồi sao?"

Điện thoại truyền đến giọng nói cứng nhắc lạnh lẽo: "Ôn Hinh Nhã được cứu đi rồi."

"Cái gì, được người khác cứu đi, là ai?" Ninh Thư Thiến như bị sấm sét đánh giữa trời quang, cả người bị chấn kinh, đầu óc choáng váng, không dám tin những điều bà ta vừa nghe là sự thật.

"Địa vị của đối phương rất lớn, tôi tạm thời phải tránh đi, bà cũng nên cẩn thận một chút, mấy ngày nay tốt nhất là không nên trêu chọc vào Ôn Hinh Nhã, nhưng mà.."

"Ông thậm chí ngay cả loại chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, vậy mà không biết xấu hổ mời tôi hợp tác với ông.." Ninh Thư Thiến tức đến cơ hồ mất đi lý trí, không đợi người bên kia nói xong, liền hướng vào điện thoại di động gào thét.

"Bà yên tâm, Ôn Hinh Nhã đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi." Nói xong, điện thoại di động liền chấm dứt!