Trọng Sinh Gả Cho Vị Hôn Phu Tàn Tật

Chương 2



Tiểu Vấn đi vào, thấy nụ cười trên mặt Mục Tinh Vũ không khỏi ngây người. Cậu đã theo Mục Tinh Vũ một thời gian, Mục Tinh Vũ có giá trị nhan sắc cao ngay cả những người đồng tính như cậu cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng hiện tại cậu phát hiện Mục Tinh Vũ còn rực rỡ hơn so với trước nữa.

“Làm sao vậy?” Mục Tinh Vũ thấy Tiểu Vấn nhìn chằm chằm cậu, đem vòng hoa sen giấu trong ống tay áo nghi hoặc hỏi.

Tiểu Vấn lắc đầu, cười nói: “Anh Tinh Vũ, anh so với trước kia càng đẹp mắt, em nhìn muốn ngây người."

“Ồ, vậy sao?” Mục Tinh Vũ có chút kinh ngạc, chẵng lẽ là do uống nước từ hoa sen chảy ra? Cậu vội vàng chạy đến phòng vệ sinh, nhìn kỹ khuôn mặt trong gương.

Khuôn mặt cậu vẫn y như trước, nhưng làn da có vẻ như mịn màng hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ trên má phải của cậu có một vết sẹo do khi nhỏ bị cành cây quẹt phải. Nhưng bây giờ đứng trước gương cẩn thận quan sát lại không thấy một dấu vết nào.

Cậu không khỏi kinh ngạc, có nhận thức mới về khả năng chữa trị của nước hoa sen.

Tiểu Vấn thấy Mục Tinh Vũ thất thần trước gương, cười nói: “Anh Tinh Vũ, đừng nói anh bị kinh ngạc với ngoại hình của mình đó chứ?” Khó trách fan nói, điều tiếc nuối lớn nhất của anh là không thể hôn lên khuôn mặt của chính mình?”.

“Đừng cười nữa, chuyện xin nghỉ phép thế nào rồi?”. Mục Tinh Vũ từ phòng vệ sinh đi ra hỏi.

“Diệp đạo diễn cho phép anh nghỉ ngơi một tuần, nhưng...”

“Nhưng cái gì?”

“Em còn chưa nói cho chị Tần việc nghỉ phép, em sợ chị ấy...”

Mục Tinh Vũ ngắt lời Tiểu Vấn nói: ”Mặc kệ cô ấy, vai diễn này tôi có quay hay không lại là chuyện khác.”

“Cái gì!” Tiểu Vấn kinh ngạc hỏi: “Anh Tinh Vũ, có phải có chuyện gì không? Phùng Tử Anh lại đâm sau lưng anh?”

Mục Tinh Vũ lắc đầu cười: “Không phải, nhà tôi có việc cần xử lý.”



Tiếu Vấn lúc này mới yên lòng, đột nhiên cậu nghĩ đến người vừa rồi nhìn thấy, vội vàng nói: “Anh Tinh Vũ, anh đoán em vừa nhìn thấy ai?”

“Ai?”

“Andre tiên sinh! Chắc chắn anh ấy biết việc anh bị thương nên đặc biệt đến thăm anh.” Tiểu Vấn vui vẻ nói.

Sắc mặt Mục Tinh Vũ trong nháy mắt tối sầm lại, đời trước sau khi Andre nghe tin cậu bị thương quả thật có đến khách sạn thăm cậu. Lúc đó cậu khá vui vẻ, nhưng đó chỉ là thủ đoạn để Andre lấy được sự tín nhiệm của cậu mà thôi.

Andre ngụy trang quá tốt, không chỉ có cậu bị lừa, ngay cả những người bên cạnh cậu cũng đều cho rằng Andre đối xử đặc biệt với cậu.

Cậu che giấu thân phận tiến vào giới giải trí, ở trong đoàn phim bị đối xử rất tệ điều này có thể nhìn ra từ căn phòng cậu ở. Andre thân phận cao quý, gia thế hiển hách, lúc này quan tâm đến cậu không thể không nghi ngờ là chống lưng cho cậu.

Chỉ là hiện tại----

Mục Tinh Vũ đã biết được bộ mặt thật của Andre, muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với Andre.

“Tiểu Vấn, cậu đem đồ dọn xuống trước đi, tôi xuống sau.”

“Anh Tinh Vũ, anh không đợi Andre tiên sinh đến đây sao?”

“Không cần, tôi sẽ đi tìm anh ta.”

“Hả?” Tiểu Vấn không hiểu ý Mục Tinh Vũ.

Mục Tinh Vũ không giải thích, thay một bộ quần áo bình thường, thu dọn những vật dụng còn lại bảo Tiểu Vấn đem xuống dưới lầu, mà cậu lại đi thang máy lên trên lầu.

Tầng trên là một dãy phòng, nơi ở của các chủ đoàn phim, Phùng Tử An cũng ở đó.

Kiếp trước, cậu và Phùng Tử An không hợp nhau, căn bản không bao giờ lên lầu, nhưng sau này khi cậu xuống dốc biết được từ Phùng Tử An rằng Phùng Tử An và Andre đã có quan hệ từ sớm.

Sau khi cửa thang máy mở, Mục Tinh Vũ dựa vào trí nhớ tìm phòng Phùng Tử An gõ cửa.

Phùng Tử An mở cửa, động tác dừng lại khi nhìn thấy Mục Tinh Vũ, hơi kinh ngạc, sau đó lộ ra một nụ cười đắc ý. Hắn sửa soạn quần áo trên người cố ý để lộ dấu hôn trên cổ, ra vẻ kinh ngạc nói: “Tinh Vũ, sao em lại tới đây? Có chuyện gì không?”

Mục Tinh Vũ nhàn nhạt nói: “Xem ra em đến không đúng lúc rồi, anh Phùng, em bị thương phải về nhà nghỉ ngơi mấy ngày nên muốn nói cho anh trước một tiếng."

“Ôi, thật xin lỗi, lúc đóng phim anh không cẩn thận, vết thương bây giờ thế nào rồi?”

“Về nghỉ ngơi mấy ngày đã ổn rồi" Mục Tinh Vũ không muốn nói chuyện nhiều với Phùng Tử An, cậu thoáng nhìn vào trong phòng, nhẹ nhàng nói “Cho em gửi lời chào đến Andre tiên sinh”. Nói xong cậu liền xoay người rời đi.

Trong phòng, động tác mặc quần áo của Andre khựng lại, vốn dĩ hắn thấy dãy phòng đủ lớn, Mục Tinh Vũ ở cửa căn bản không nhìn tới được hắn bên trong. Ngay khi nghe được lời nói cuối cùng của Mục Tinh Vũ, hắn chắc rằng Mục Tinh Vũ đã biết hắn ở chỗ này, vì thế vội vàng đuổi theo sau.

Phùng Tử An ngăn hắn lại: “Andre, anh đừng đi vội.”

“Công ty còn có việc, tôi cân phải về.” Nói xong, Andre rời khỏi dãy phòng, lúc này cửa thang máy đã đóng lại, hắn phải đi lượt kế tiếp đuổi theo Mục Tinh Vũ ở đại sảnh khách sạn.

Mục Tinh Vũ cố ý giảm tốc độ, chờ Andre đuổi kịp.

Nghe thấy Andre gọi, cậu quay đầu lại lộ ra một nụ cười kinh ngạc: “Andre tiên sinh, sao anh lại xuống đây?”

Andre là người Mỹ, tóc vàng mắt xanh, tướng mạo đoan trang, người lui tới trong đại sảnh không khỏi nhìn về phía anh ta.

Nhưng một anh chàng ngoại quốc đẹp trai như vậy lại đến trước mặt Mục Tinh Vũ với vẻ mặt hối lỗi: “Tinh Vũ, em nghe anh nói, vừa nãy anh với Phùng Tử An việc cần bàn bạc, em đừng hiểu lầm.”

“Andre tiên sinh, chúng ta chỉ là bạn, anh và anh Phùng có quan hệ gì không cần nói cho tôi biết.” Mục Tinh Vũ lịch sự mỉm cười.

Đời trước, cậu từ Phùng Tử An biết được rằng trước khi Andre đến thăm cậu, hắn đã đến gặp Phùng Tử An trước vậy nên Mục Tinh Vũ đã chủ động đến gặp Phùng Tử An để mượn cớ cùng Andre vạch rõ quan hệ.

“Tinh Vũ, em đừng giận, anh...”

“Andre tiên sinh, là một người bạn, tôi chân thành chúc phúc cho anh và anh Phùng, tôi còn đang vội về nhà nên đi trước đây”. Mục Tinh Vũ nói xong liền đi ra khỏi sảnh khách sạn.

Bây giờ là mùa đông giá rét, làn gió lạnh buốt thổi vào người khiến cậu không khỏi rùng mình. Tuy nhiên, cảm giác như trút được gánh nặng khiến cậu thoải mái, cậu nhẹ nhàng bước đến chỗ Tiểu Vấn.

Bởi vì công ty không cung cấp xe cho cậu nên Tiểu Vấn đã tìm một chiếc xe taxi, sau khi lên xe, cậu bảo tài xế đi đến Bạch Lộ Loan.

Tiểu Vấn kinh ngạc, Bạch Lộ Loan là một khu giàu có nổi tiếng ở Bắc Kinh, nơi đó mỗi nhà đều là biệt thự, giá cao đến dọa người.

“Anh Tinh Vũ, nhà anh ở Bạch Lộ Loan à?” Tiểu Vấn nghi ngờ hỏi.

“Ừm” Mục Tinh Vũ gật đầu, cậu che giấu thân phận, bình thường cũng kín tiếng, không ai ở giải trí Phong Hòa biết về hoàn cảnh gia đình cậu.

Địa điểm quay phim ở ngoại thành, trên đường trở về vừa ngay là giờ cao điểm buổi chiều, xe chạy rất chậm, Mục Tinh Vũ lấy điện thoại ra.

Vì trốn tránh hôn sự với Cố Vân Chu nên cậu chạy đi du lịch, không ngờ trên đường bị các săn tìm minh tinh phát hiện sau đó gia nhập giải trí Phong Hòa.

Bởi vì lo lắng cha mẹ chất vấn nên điện thoại thường tắt thông báo để trong túi. Hiện tại điện thoại đã hết pin, Mục Tinh Vũ đành phải mượn sạc dự phòng của Tiểu Vấn để sạc điện thoại, sau đó khởi động máy xem tin tức.

Sau khi máy khởi động lại liền nhận được rất nhiều thông báo chưa đọc. Mở WeChat thì thấy mẹ của cậu đã gửi hơn 90 tin nhắn.

Cậu lướt qua mấy tin nhắn, phần lớn đều là hỏi cậu ở đâu, bảo cậu nghe điện thoại gì đó.

Bắt được máy, giọng nói nôn nóng của mẹ cậu lập tức truyền đến: “Tinh Vũ, cuối cùng con cũng bắt máy rồi, rốt cuộc con ở đâu? Sao vẫn luôn tắt máy? Con có biết mẹ lo lắng như thế nào không?

“Mẹ...” Mục Tinh Vũ nhớ tới hình ảnh kiếp trước mẹ cậu uống thuốc ngủ, đôi mắt trong nháy mắt đỏ lên, cậu cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, nói “Mẹ, con làm mẹ lo lắng rồi, con đang trên đường về nhà.”

“Thật không? Về rồi thì tốt, mẹ nói với con, nếu con không muốn gả vào Cố gia, mẹ sẽ dốc toàn lực để giúp con, con đừng lo lắng, ngoan ngoãn trở về đi.”

“Mẹ, con nghĩ thông rồi, khi trở về nhất định sẽ nói cho mẹ biết cụ thể.”

Hôn ước của Mục Tinh Vũ và Cố Vân Chu được mẹ của họ đùa giỡn định ra khi họ còn nhỏ. Sau này khi Cố phu nhân qua đời, vốn tưởng rằng trò đùa này không thể thành thật, ai ngờ sau đó Cố lão gia nhắc lại việc này, còn quyết định sắp đặt hôn sự.

Mục gia tuy gia lớn nghiệp lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nước, còn Cố gia chính là một danh gia vọng tộc có thể tính đến quốc tế.

Cố gia lập nghiệp từ khoa học kỹ thuật, rất nhanh đã phát triển mậu dịch ra nước ngoài từ rất sớm, sau đó thông qua liên hôn với những quý tộc Châu Âu tiến thêm một bước mở rộng thị trường hải ngoại. Mẹ của Cố Vân Chu, Anna · Philips · Ôn Toa là tổng tài của một tập đoàn thời trang ở nước ngoài, sự kết hợp của cha mẹ anh đã nâng Cố gia lên một bước.

Mục Tinh Vũ và Cố Vân Chu đều là đàn ông nhưng bây giờ là xã hội hiện đại nên đã cho phép kết hôn đồng tính từ lâu. Cố gia có dòng máu ngoại lai, quan điểm của họ cũng thoáng hơn. Cố lão gia không hề ngại cháu trai mình cưới một người vợ đồng tính chút nào.

Nhưng điều này lại khổ cho Mục Tinh Vũ, những gì cậu biết về Cố Vân Chu đều là từ những cuộc trò chuyện của cha chú. Cố Vân Chu là thiên tài kinh doanh, anh kết hợp mạch sản nghiệp khoa học kỹ thuật của cha và mạch sản nghiệp thời trang của mẹ, hình thành mô hình phát triển hưng thịnh của tập đoàn Cố thị.

Theo lời nói của ba, cậu vô cùng ngưỡng mộ Cố Vân Chu thậm chí còn hơi sợ hãi. Thương trường như chiến trường, Cố Vân Chu là một bạo chúa của thương trường, chỉ cần anh muốn, không có hạng mục nào là không làm được, bất kỳ công ty nào có ý định đối đầu với Cố thị đều nên chuẩn bị tinh thần phá sản.

Nhưng một người đánh đâu thắng đó trên thương trường, không ai cản nổi như vậy lại có đôi chân tàn tật, sợ rằng ngay cả bác sĩ đứng đầu thế giới cũng không thể chữa lành.

Có lẽ vì thân thể khiếm khuyết nên tính cách Cố Vân Chu rất lạnh nhạt, nói thật ra, Mục Tinh Vũ rất sợ Cố Vân Chu cho nên cậu hoàn toàn không muốn cùng Cố Vân Chu kết hôn.

Sau đó Cố Vân chu bị tai nạn xe dẫn đến hôn mê, tỉ lệ tỉnh lại vô cùng mỏng manh.

Mục Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu không nghĩ rằng ông nội Cố còn muốn gả cậu vào Cố gia, nói rõ muốn cậu làm Cố Vân Chu hạnh phúc.

Điều này làm cho Mục Tinh Vũ thật sự tức giận, lấy danh nghĩa đi du lịch để trốn tránh hôn sự rồi mới có vụ sau này cậu tiến vào giới giải trí.

Tuy nhiên trải qua cái chết một lần, Mục Tinh vũ đã thay đổi suy nghĩ.

Lần này cậu phải cưới Cố Vân Chu bù đắp lỗi lầm kiếp trước.

Mục Tinh Vũ không khỏi sờ hoa sen trên cổ tay.

Lời tác giả: Tối nay lại có một chương.

Thời gian cập nhật lúc đầu chưa cố định, tôi sẽ nỗ lực xong bản thảo, phấn đấu giống như lần trước, cập nhật đúng 9h hằng ngày.

Lời editor: Bên QT hoàn rồi nhe m.n, nay edit chương 2 thấy để xưng hô sai quá sai nên sẽ beta lại chương 1. Mới tìm thử trên gg xem có nhà nào edit bộ này giống tui ko mà thấy bị reup, lỏ thật sự ;-;