Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 49: Bảo Bối Trưởng Thành Rồi.



Nhà của Tiểu Chấn rất gần trường, cũng chỉ cách một con đường, đi bộ tầm mấy phút là tới. Cậu ta từ dưới quê lên, được trợ cấp học phí, hơn nữa trọ này là thuê của người thân thiết, vậy nên đủ lo cho cuộc sống của mình.

Bình thường chủ nhật trong tuần được nghỉ, Tiểu Chấn sẽ đi làm thêm ở quán chủ trọ kia, được ưu ái rất nhiều. Cảm ơn thế nào cũng không đủ, vậy nên có đồ gì mẹ gửi từ quê lên Tiểu Chấn đều mang sang cho nhà bác ấy, coi như của ít lòng nhiều.

Cánh cửa sắt mở ra kèm theo âm thanh kẽo kẹt, cậu ta im lặng gãi gãi đầu, áy náy nói: " Hàn... Hàn ca, điều kiện ở đây có chút không tốt, nhưng thật sự rất ổn nha! Đây là căn phòng mát mẻ nhất dãy trọ này đó. "

Thấy Quân Thiên Hàn muốn tháo giầy, Tiểu Chấn nhanh nhẹn lấy cho hắn một đôi dép mới tinh đặt gọn gàng trước cửa: " Mặc dù hôm nào tớ cũng quét nhưng về đến nhà lại toàn bụi thôi à, chắc là rơi từ trên trần xuống. Cậu đi vô đi, nhỡ bẩn hết tất mất. "

Quân Thiên Hàn không tiện từ chối, dứt khoát đánh giá căn phòng. Hoàn toàn đầy đủ tiện nghi, có phòng bếp nho nhỏ, tủ lạnh và máy giặt cũng nằm một góc... Phòng ngủ ngược lại rộng rãi hơn, bên cạnh bàn học là chiếc tủ để đồ khá rộng.

" Đều là bác chủ sắm cho tớ hết á, thật sự không biết cảm ơn sao cho đủ nữa. Bác ấy giúp tớ rất nhiều. "

Sợ làm phiền đến hắn, Tiểu Chấn cũng không nói gì thêm, chỉ vội vàng cầm mấy túi nhỏ đưa cho hắn: " Mẹ tớ mới gửi lên sáng nay, còn thơm lắm đó. "

Quân Thiên Hàn tính từ chối, lướt qua khoé mắt chợt thấy một bịch kẹo có hình dáng quả dâu bắt mắt, cuối cùng đưa tay cầm lấy: " Cái này là được rồi. "

Hắn quay người rời khỏi, được vài bước liền quay đầu lại: " Sẽ còn có lần sau. "

Tiểu Chấn ngơ ngác, mãi cho đến khi người đi rồi, mới vui vẻ cười rộ lên: " Hàn ca, cậu là bạn tốt nhất của tớ! Là số một luôn! "

Quân Thiên Hàn mới bước ra khỏi khu trọ thôi, xe đã đậu ở lề đường, hắn gõ cửa kính của tài xế. Bảo tiêu giật mình hạ kính, cúi đầu với cậu chủ trước mặt: " Dạ, thiếu gia có gì cần căn dặn không ạ? "

" Lái xe quanh đây một vòng đi, tôi muốn tìm đồ. "



Bảo tiêu dù thắc mắc nhưng không dám làm trái lệnh, khởi động xe chạy từ từ quanh trường. Tuy nhiên, Quân Thiên Hàn vẫn chưa thấy cửa tiệm đó. Sau một vài lần tìm kiếm đều ra con số không, hắn đành bỏ cuộc mà quay về.

" Chẳng lẽ muộn rồi nên đóng cửa hay sao? "

...

Bé con đã chờ anh trai nhỏ từ sớm, thấy ánh đèn le lói từ cổng đã háo hức chạy ra cửa, đôi mắt to tròn sáng rực: " Hàn Hàn! "

" A... cục cưng, nhớ anh không? " Hắn bước vội tới bồng em lên, dụi dụi cổ bé.

" Hôm nay... anh la cà về muộn! Dì... dì vừa qua chơi bảo không cho anh ăn cơm nữa! Nhưng bé giấu được cho Hàn Hàn hai cái đùi gà nhá, thơm lắm! " Em nhỏ thì thầm vào tai hắn, còn đưa tay lên miệng làm động tác im lặng: " S...suỵt, nhỏ thôi không có ai nghe thấy anh không được ăn nữa đâu. "

Phong Miên kéo tay áo hắn ra hiệu, Quân Thiên Hàn nhịn cười chào hỏi với mẹ Bảo, cùng em lên phòng. Nhóc con vừa đóng cửa lại lập tức nhảy xuống khỏi người hắn, lịch bịch chạy đến ngôi nhà nhỏ của Bánh Bao, chui vào trong lỗ hí hoáy một lúc.

Quân Thiên Hàn nhìn cái mông nhỏ dễ thương ngọ nguậy, tiến tới giúp em một tay. Ừ thì cũng bổ mắt đấy nhưng mà bảo bối... em giấu đồ ăn cho chồng em vô chuồng chó mà coi được à?

" Oa, lấy được rồi nè! " Bảo Bảo nhúc nhích chui ra khỏi căn nhà nhỏ, giơ đĩa đùi gà trong tay lên cười tít mắt với hắn, tay chỉ cún con ngoan ngoãn thè lưỡi bên cạnh, còn ôm nó thơm thơm vài cái: " Hàn Hàn khen Bánh Bao đi, nó không ăn vụng miếng nào luôn nè! "

" Ừ, nó thật sự rất ngoan nha, Bánh Bao giỏi lắm, giờ thì mày đi ngủ đi. " Quân Thiên Hàn mang vẻ mặt hết sức hiền từ tách một người một cún ra, đá Bánh Bao vô nhà của nó khoá chốt lại; sau đó liền bế cục bông nhỏ lên giường, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng gừ nhẹ của cún con sau lưng.

Mày ở nhà với em ấy cả ngày rồi, ngoan ngoãn một chút đi, giờ đến lượt tao nghe chưa.



" Cái đĩa này để qua một bên đi, anh có cái này cho Bảo Bảo, ngon lắm đó. "

" Cái gì ạ? Cho bé mới. " Nhắc đến đồ ăn là hứng thú vậy đó, em nhìn ánh mắt Quân Thiên Hàn rồi tự giác làm cái " chụt " lên má hắn.

Lúc bấy giờ tên nào đó mới hài lòng, bế em ngồi vào trong lòng, lôi gói kẹo " trấn lột " được từ Tiểu Chấn ra cho em. Thật ra viên dâu này Bảo Bảo chưa được nếm thử bao giờ, thật sự khác lạ.

Đến khi bé con ăn đến cái thứ năm, hắn nhanh tay lấy mất gói kẹo trên tay em. Bảo Bảo nắm nắm không khí trống rỗng, bàn tay trắng xinh úp mở mấy lần, mới quay qua ủy khuất nhìn hắn.

" Tối rồi, em ăn nhiều sẽ sâu răng mất. Rất đau đó, mai anh lại cho em ăn tiếp. " Đừng có nghĩ dùng sự dễ thương đó dụ anh. Nhưng nếu bảo bối còn nhìn như vậy, có lẽ hắn sẽ đưa lại túi kẹo cho em thật.

Trái ngược với suy nghĩ của Quân Thiên Hàn, bé con gật gật đầu. Em đứng dậy với lấy bình sữa uống mấy hớp, còn tự giác chạy vô đánh răng rửa mặt sạch sẽ, sau đó bò lên giường nhắm mắt lại.

Quân Thiên Hàn: "..."

Em chắc chắn anh trai nhỏ sẽ rất vui mừng khi em đã tự biết làm như vậy, là mẹ dạy bé mấy bữa liền rồi á. Nhưng không thấy Hàn Hàn khen bé giỏi gì cả, anh quên mất rồi.

Đơ người hồi lâu, Quân Thiên Hàn đắp tấm chăn mỏng lên cho bé con, sau đó mới chậm rì rì bước vào nhà tắm, tiếng xả nước lấn át đi hơi thở có chút hụt hẫng của hắn.

" A... bảo bối trưởng thành rồi. "

Nhưng hắn vẫn là muốn lo chu toàn cho em như trước. Nhỡ sau này em không cho hắn bước vào phòng tắm với mình thì sao?

Vậy là lớn chuyện rồi đó.