Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 929: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (191)





Người đàn ông trở về bên giường, nhìn cô gái đang nằm hôn mê.

Một đoạn băng quấn ngực màu trắng đã bị vén lên, dường như dưới đầu ngón tay thon dài của người đàn ông có một loại ham muốn nóng bỗng nào đó chẳng thể áp chế được. Lệ Nam Hành miễn cưỡng áp chế ngọn lửa nóng trong lòng xuống nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự cổ vũ khích lệ từ sâu trong máu thịt.

Vải quấn ngực rơi lả tả, thân thể trắng nõn tuyệt đẹp của người thiếu nữ hiện ra ngay trước mắt. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, mọi đáp án đều không trực quan bằng nhìn tận mắt.

Cảnh tượng như này tựa hồ như đang báo trước có thứ gì đó đã bắt đầu.

Trong cơ thể Lệ Nam Hành có một ngọn lửa mờ ám nào đó đang lan ra, bao phủ toàn thân khiến Lệ Nam Hành có khát vọng muốn xé nát người trước mắt.
Lệ Nam Hành nhìn thiếu nữ nằm trên giường, giơ tay kéo cổ áo mình. Anh không thấy trên người cô có vết thương nào khác, trái lại làn đa trắng nõn, mịn màng của cô lại khiến người ta không nỡ dời mắt đi dù biết là không nên nhìn. Anh vươn ngón tay xoa eo Phong Lăng, có lẽ là để xác nhận rằng tất cả những điều này đều là sự thật, rồi chậm rãi hướng lên trên.

Đầu ngón tay lướt ngang qua những ‘vòng ràng buộc’ màu trắng đã lỏng ra từng vòng xoắn.

Đôi mắt của Lệ Nam Hành thoáng run lên, một số ký ức ùa về, chồng chéo lên nhau trong đầu anh, rồi lại xuất hiện một khung cảnh tương tự thế này.

Hình như xúc cảm mềm mại này đã từng nằm trong lòng bàn tay anh.

Cho dù Phong Lăng đang ngủ mê man nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa tan đi, hơn nữa, vì thời gian đã trôi qua quá lâu, dược tính đã càng lúc càng tích lũy trong người Phong Lăng đến mức cô sắp không thể tự kiểm chế được nữa. Đầu ngón tay của người đàn ông lướt qua, hơi lạnh trong không khí cùng nhiệt độ ấm áp trên ngón tay của anh khiến cô không chịu nổi mà run rẩy. Âm thanh của người con gái kia vang lên, rất thấp rất nhẹ nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh này, Lệ Nam Hành có thể nghe ra tia khàn khàn, âm thanh bay bổng dịu dàng tràn ra khắp không trung, khiến bầu không khí trở nên mập mờ mê loạn ngay trong nháy mắt…
Lệ Nam Hành nhìn cô gái đang nằm trên giường, đôi mắt đen thầm, sâu như giếng cổ kia lập tức đen tối như màu mực, sâu như biển rộng, len lỗi tia u ám trầm lắng.

Dù biết rõ hiện tại, Phong Lăng không thể chịu được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy nhưng khi nhớ đến vẻ hung hăng cùng những lời nói đối liên tục của cô nhóc lừa đảo này, Lệ Nam Hành chẳng thể nào khống chế được động tác dưới tay mình.

Hô hấp của người đàn ông trở nên nóng bỏng hơn, thậm chí còn nóng hơn cả của cô. Ánh mắt anh rơi xuống lọn tóc ngắn mềm mại sát tai của người thiếu nữ, rồi sau đấy lại đời mắt nhìn lên khuôn mặt cô, không nhịn được mà cúi xuống, dịu dàng đặt lên một bên trán không bị thương của Phong Lăng một nụ hôn. Cho dù đã biết rõ là thật nhưng anh vẫn đang suy nghĩ đến việc ngụy biện miếng silicon kia có hợp lý không?
Rốt cuộc là ai cho cô dũng khí dám dùng loại lý do đó để lấp liếm cho qua?

Mà m* nó chứ, lúc đó anh cũng tin là thật.

Quần áo đã bị cởi ra của Phong Lăng lại càng lộn xộn hơn bởi động tác của người đàn ông này, bên trên chiếc bụng nhẳn mịn bằng phẳng có một đường cong tròn trịa khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy nó cũng sẽ phát điên. Cho dù quanh năm có dùng vải quấn ngực quấn chặt vào trong đi nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự trổ mã bình thường, ngược lại còn là vì bị giấu kín, hơn nữa rất ít khi tiếp xúc với ánh mặt trời, nên càng nõn nà hơn trên làn da vốn đã trắng mịn.

Rõ ràng là hàng thật, nhưng lại hoàn mỹ không chút khuyết điểm đến mức khiến người ta tưởng rằng đấy là đồ giả.

Hấp dẫn đến mức, khiến người ta… Khó mà kiềm chế được…
Phong Lăng đang ngủ mê man nhưng vẫn còn sót lại chút ý thức, không thể không có cảm giác gì được, thế nhưng cô không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao, mí mắt rất nặng, đầu rất đau, thậm chí không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào, là ai đang ở cạnh cô.

Cô chỉ cảm thấy cả người mềm oặt như bị ngâm vào trong vại giấm, còn là vại giấm nóng hầm hập, có người đang đun lửa, càng lúc càng nóng tựa như muốn nấu chín cô.

Vào lần thứ hai anh nghe thấy người con gái vô thức “ưm” khẽ một tiếng ở trong miệng, mắt Lệ Nam Hành tối sẫm lại, cúi đầu xuống ngậm lấy bờ môi cô, dây dưa hôn mút, rồi lại tiến vào khuấy đảo, không buông tha một tấc nào trong miệng cô.

Phong Lăng vẫn không biết chuyện gì nhưng cả người đều mềm nhũn ra, hai tay không có sức để giơ lên. Chỉ khi cô cảm nhận được cánh tay của người đàn ông kia đang làm gì trên người mình, cơ thể mới run rẩy. Cô dùng sức nắm chặt ga trải giường theo bản năng, nhưng vì không có sức lực nên ngón tay chỉ giật giật rồi cũng không cử động gì nhiều nữa.
Nụ hôn nóng bỏng dây dưa với cô như thế này hình như đã từng xảy ra, hình như đêm đó trên núi tuyết, đã từng xảy ra…

Chẳng lẽ là vì trúng phải loại thuốc này, nên mới chợt nhớ đến đêm ấy?

Cô không mở mắt ra được, cũng chỉ có vài tia ý thức còn sót lại, không nói ra được rốt cuộc là hai chuyện này có chỗ nào không giống nhau, thế nhưng dòng điện tê dại như chạy thẳng từ đốt cuối xương sống dọc thẳng lên. Cô không nhịn được nhăn mày lại, hừ hừ thành tiếng.

Phong Lăng luôn duy trì lý trí và khoảng cách nên có vào ngày thường, nhưng bây giờ thân thể của cô lại rất thành thật, khiến người đàn ông kia bạo dạn làm tiếp.

Mười bảy tuổi, có thể nhỏ hơn vài tháng, cũng có thể lớn hơn vài tháng.

Nhưng cho dù là bao nhiêu đi nữa thì độ tuổi của cô bây giờ chính là thời điểm chờ nở rộ, đợi người đến hái, cơ thể chưa từng bị người khác đụng vào, vì thế vô cùng mẫn cảm, chỉ hơi chạm nhẹ vào cũng sẽ khiến cô run rẩy khó chịu.
Khi anh hôn môi Phong Lăng, cô bỗng nức nở, đồng thời run rẩy, hai chân động đậy, rõ ràng đây là một loại bản năng.

Nhưng loại bản năng này khiến đáy mắt người đàn ông kia lập tức bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực, gần như sắp đốt trụi Phong Lăng đang không tỉnh táo. Nhìn cô gái đang mê man không biết hai chân của mình vừa cọ qua thứ gì kia, ánh mắt anh dần trầm xuống, tối lại.

“Muốn cái gì? Hả?” Giọng nói của người đàn ông rất thấp, kề sát ở bên tai cô, biết cô không tỉnh lại được, cũng biết cho dù bây giờ mình có làm gì cô cũng sẽ không oán giận, cũng biết rằng, hiện tại anh đang thật sự… rất muốn cô.

Nhưng…

Vẫn chưa thể vạch trần giới tính của Phong Lăng trong căn cứ được, với tính tình của cô, nếu biết bí mật của bản thân đã bị người khác biết, thậm chí là anh đã biết từ lâu, e là cô khó có thể tiếp tục ở lại trong căn cứ.
Ngày hôm nay cô đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn, đã liều mình đến mức mặc kệ tất thầy mà ra tay gϊếŧ người.

Đã như thế, nếu giờ cô lại phải chịu thêm một áp lực hay kíƈɦ ŧɦíƈɦ nào khác lên tỉnh thần…

Lệ Nam Hành rất khó bảo đảm liệu mình có giữ cô lại được không.

Nhưng lúc này đây cô gái ấy bỗng mở miệng ra, dùng hơi thở đã hơi nặng nề để hô hấp mãnh liệt theo bản năng, vẻ mặt khó nhịn cùng từng mảng ửng hồng trên má cô mỗi giây mỗi phút đều đang khiêu chiến khả năng tự chủ của người đàn ông kia.

Cuống họng Lệ Nam Hành khô khốc, ngón tay đột nhiên trượt xuống giữ lấy hai chân của người con gái ấy…