Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 67: Tiệc đính hôn (1)



Tiệc đính hôn giữahai nhà Đoan Mộc gia và Mạch gia được tổ chức tại biệt thự của Đoan Mộcgia. Căn biệt thự khá lớn, tối ngày hôm nay chìm bên trong ánh đèn rựcrỡ hào nhoáng. So với những bữa tiệc trước mạt thế, bữa tiệc đính hônnày không hề thua kém hơn. Vẫn sa hoa, vẫn náo nhiệt, vẫn bao trùm không khí giàu sang quý tộc như cũ.

Khách khứa ngồi xe hơi chuyênbiệt của mình đi tới, mỗi người đều ăn mặc vô cùng hào nhoáng, tây trang váy dạ hội lấp lánh. Đàn ông thì cùng nhau bàn về chuyện phân chiaquyền lực, cùng nhau kéo bè kéo cánh hợp tác; đàn bà thì xúm lại mộtchỗ, tám dóc về đủ thứ chuyện. Quả thực nếu nhìn lướt qua, không ai cóthể nghĩ tới hiện tại đang là thời điểm mạt thế tàn khốc.

Nhân loại trong mạt thế phải chật vật cố gắng tồn tại, mỗi ngày sống trongkhổ sở sợ hãi vì tang thi. Thế nhưng đó cũng chỉ là đại đa phần mà thôi. Vẫn còn có những người thuộc về giới thượng lưu thủ đô này, cần ăn vẫnăn, cần dự tiệc vẫn dự tiệc, cần tranh quyền vẫn tranh quyền. Thế giớitừ trước tới giờ vẫn cứ luôn luôn bất công như vậy đấy.

KhiNam Cung Lãnh Dạ dẫn đầu đoàn người nhà Nam Cung gia tới thì đã sát giờbữa tiệc khai tiệc. Từ trên chiếc Hummer, người xuống đầu tiên chính làNam Cung Lãnh Dạ. Anh hôm nay mặc một bộ vét màu đen, tóc hơi vuốt lên,khuôn mặt hoàn mỹ tinh tế lạnh nhạt không mang theo một tia cảm xúc,toàn thân toát ra khí thế cao ngạo lấn át tất cả mọi người xung quanh.Không cần thi triển ra bất cứ cái gì, người khác cũng có thể nhận ra…không thể chọc vào, đây tuyệt đối là nhân vật không thể chọc vào!

Ngay sau anh chính là Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng, phân biệt hai bộ vét màubạc cùng đen. Mặc Sở Minh nhìn nhìn tòa biệt thự chìm trong ánh sángtrước mắt, nâng tay lên đẩy đẩy gọng kính, khéo miệng nhếch lên một tiahứng thú. Mà Mục Hoằng dường như không quen với bộ tây trang gò bó cholắm, liên tục nhíu mày, đưa tay lên trực tiếp cởi ra vài nút cúc áo ởcổ, khiến cho bộ dáng của hắn càng tăng thêm vài phần ngang tàng.

Nam Cung Lãnh Dịch là một trong những người xuống xe cuối cùng. Cậu cũngmặc tây trang màu đen, nhưng không có khí thế bức nhân giống anh trai,càng không có khí thế ngang tàng của Mục Hoằng, trông cậu rất lịch sựnhã nhặn, tựa như một quý công tử.

Nam Cung Nguyên Nguyên mặc một bộ váy hồng cắt may kiểu công chúa, trông cực kỳ ngọt ngào và đángyêu. Cô bé vui vẻ khoác tay một thiếu niên điển trai nhỏ tuổi mặc tâytrang xanh sẫm cùng nhau xuống xe, luôn miệng cười nói gì đó. Thiếu niên im lặng lắng nghe Nam Cung Nguyên Nguyên nói, thỉnh thoảng lại gật nhẹđầu một cái như để đáp lại lời của cô bé, trong mắt tràn ngập ôn nhu của yêu thương. Thiếu niên trẻ tuổi này không ai khác chính là Hạ ThiênKhải, thiếu gia Hạ gia, là vị hôn phu của Nam Cung Nguyên Nguyên.

Đoàn người nhà Nam Cung gia vừa mới tới, đi vào trong đại sảnh, lập tức gâyoanh động. Mọi người không nghĩ tới Nam Cung gia tộc sẽ nhận lời tham dự bữa tiệc. Đặc biệt hơn cả chính là Nam Cung Lãnh Dạ cũng tới.

Nam Cung Lãnh Dạ tuy không thường đi tham gia những buổi kết giao của giớithượng lưu nhưng không ai không biết tới danh tiếng của anh, cũng khôngai không nhân ra anh. Trước mạt thế, tiếng tăm của anh hoàn toàn có thểso với Thiên vương và Ảnh đế trong giới giải trí, thậm chí có rất nhiềutòa báo còn lập hẳn một tổ paparazzi chuyên để bám theo sau đuôi NamCung Lãnh Dạ, tìm hiểu tin tức về anh.

“Tin tức kia quả thực là thật sao? Nam Cung đại thiếu quả thực đã trở về thủ đô?” Đám đàn ông không khỏi kinh ngạc quay sang nhau thì thầm “Nam Cung đại thiếu ítxuất hiện như vậy, vì sao lại tới dự bữa tiệc của hai nhà Đoan Mộc giavà Mạch gia? Sẽ không phải Nam Cung gia muốn có động tĩnh gì đấy chứ?”

“Nghe nói Lưu gia và Phùng gia đang muốn kết thân với phe Nam Cung gia mà.”Thế lực căn cứ mỗi ngày một thay đổi, sự xuất hiện của Nam Cung Lãnh Dạlàm cho tất cả mọi người đều không khỏi bắt đầu suy đoán.

“Nam Cung đại thiếu gia? Cái vị thiếu gia trong truyền thuyết kia? Cậu ta có thể đại biểu cho Nam Cung gia sao?” Có người chỉ mới thấy qua hình củaNam Cung Lãnh Dạ trên mặt báo, không khỏi sinh ra chút tò mò muốn tìmhiểu.

“Nói đùa, Nam Cung Lãnh Dạ tiếng nói trong Nam Cung gia tuyệt đối so được với Nam Cung Tĩnh Hải và Nam Cung Dịch Khương.” Cườikhinh thường, một người giải đáp thắc mắc cho đối phương.

“Thật sự?”

Người kia nghĩ tới quyền lực của Nam Cung gia tộc hiện tại trong quân đội căn cứ, lại nhìn về hướng Nam Cung Lãnh Dạ. Anh vẻ mặt lãnh khốc không chút rung động, thân thẳng tắp, từng bước từng bước toát ra khí thế, khiếncho tất cả mọi người không cách nào rời mắt, âm thầm thở dài. Người sovới người… sao lại có thể khác nhau tới như vậy?!

“Ôi trời ạ, không ngờ anh ấy lại tham dự. Còn có cả Mục tiên sinh và Mặc thiếugia…” Đám phu nhân tiểu thư bên này đã kiềm không được hưng phấn mà rítgào.

“Biết vậy tôi đã ăn mặc đẹp hơn.” Hôm nay nữ chủ nhânchính của bữa tiệc đính hôn là Đoan Mộc Nguyệt Vy, các phu nhân cùngtiểu thư biết lễ phép đều lịch sự ăn mặc không quá mức nổi bật, tránhche đi vầng hào quang của Đoan Mộc Nguyệt Vy. Thế nhưng lúc này nhìn Nam Cung Lãnh Dạ dẫn đầu đoàn người Nam Cung gia, có không ít người âm thầm tiếc nuối.

“Anh hai, anh thực được hâm mộ nha ~ ~ ~” NamCung Nguyên Nguyên ở phía sau nghịch ngợm thì thầm với anh. Lần nào dựtiệc cũng sẽ được làm tiêu điểm chú ý, thế nhưng chỉ bao giờ đi với anhhai, cô nhóc mới cảm nhận được bốn chữ ‘nhân vật trung tâm’.

“Ngoan ngoãn đi, đừng trưng ra bộ mặt ngu ngốc như vậy, làm mất mặt Nam Cunggia tộc chúng ta.” Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhạt liếc mắt một cái, phũphàng nói.

“Anh!!!” Bất mãn chu môi, cô nhóc muốn phản bác.

“Được rồi, được rồi mà. Nguyên nhi, ngoan một chút, nghe lời anh hai.” Đúnglúc này Hạ Thiên Khải phát huy hết mức công dụng, liên tục vuốt lông cho Nam Cung tiểu thư tinh nghịch. Quả nhiên, anh hai nói không thèm nghe,người yêu nói một cái… liền nghe liền!

“Hừ, tiểu Khải nói sao thì như vậy đi, bổn tiểu thư không thèm chấp cái đồ mặt lạnh như anhhai.” Vênh mặt một cái, cô bé giả bộ kiêu ngạo.

“…” Nam CungLãnh Dịch đi bên cạnh lệ nuốt vào tim, âm thầm quay mặt đi. Đứa nhỏ nàykhông phải em gái cậu, đứa nhỏ này chắc chắn không phải em gái cậu!!!Xấu hổ muốn chết đi được, chẳng có lễ nghĩa phép tắc gì hết!!!

Đoàn người của Nam Cung gia tộc tiến vào, Nam Cung Nguyên Nguyên quen thuộclập tức đi tới phía nhóm các vị tiểu thư thiếu gia trẻ tuổi đang đứngmột góc bên kia. Hai người Nam Cung Lãnh Dịch cùng Hạ Thiên Khải cũngthuận đi theo hộ tống. Đã tới bữa tiệc rồi cũng không thể đứng ngốc mộtchỗ, ba người vẫn có bạn bè trong giới thượng lưu, đi qua chơi đùa tròchuyện cùng nhau là việc nên làm. Mặc Sở Minh thì thoải mái bước tớiphía chỗ nhóm tộc trưởng của các gia tộc đang không ngừng kính rượunhau, trong lòng âm thầm tính toán muốn tranh thủ ‘cọ sát’ moi móc cùngcâu thông quan hệ xã giao một chút. Chỉ còn lại Nam Cung Lãnh Dạ cùngMục Hoằng đứng tại đó.

“A, Nam Cung đại thiếu gia, Mục tiênsinh, không ngờ hai người có thể tới dự bữa tiệc này, quả thực là vinhhạnh cho gia tộc chúng tôi.”

Vì đứng gần bàn đặt thức ăn, Mục Hoằng ngửi mùi thức ăn thơm ngào ngạt, bụng không khỏi cảm thấy đoiđói. Hắn đang muốn vươn tay lấy thứ gì đó để cho mình và Nam Cung LãnhDạ lót bụng, không ngờ từ phía sau một thanh âm mừng rỡ vang lên.

Theo bản năng quay người lại, hắn nhìn thấy đi tới là một nhóm người sáungười, trong đó có ba nam và ba nữ. Hai người đàn ông trung niên đi ởgiữa, một người thì hơi lùn, cơ thể béo tốt, đôi mắt xếch lên khiến chongười ta sinh ra cảm giác gian trá; một người thì cao lớn, khuôn mặt anh tuấn hiện ra nụ cười vui vẻ, cho dù ông ta đã có tuổi, thế nhưng cũngdư sức để mê hoặc không ít phụ nữ. Người vừa rồi lên tiếng chào đón haingười, chính là người phía sau.

Phía bên phải là hai vị phunhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy. Một người trong số đó mặc váy màu lam,vẻ đẹp thanh nhã như lan, trang điểm nhẹ nhàng, khóe miệng cong congtoát ra sự dịu dàng mê người. Người còn lại trên người mặc váy màu đỏsẫm, khuôn mặt bởi vì mập mạp mà có chút múp lại không nhìn rõ ngũ quan, tô son trát phấn khá đậm, hoàn toàn là phong cách nhà giàu mới nổi. Nếu so sánh bà ta với vị phu nhân váy lam kia thì quả thực là một trời mộtvực.

Phía bên trái là một đôi nam nữ trẻ tuổi có vẻ ngoài rất nổi bật. Người con gái nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng hồng, hai mắt đen láy to tròn toát lên sự hoan hỉ trong sáng, đôi môi to sonhồng cong cong. Mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ tạo kiểu buông xuống trước ngực, phối với chiếc váy bồng màu trắng mà cô nàng đang mặc, càng nhìnlại càng thấy giống như một búp bê đáng yêu. Người con khuôn mặt anhtuấn có thừa, đeo một chiếc kính, cả người toát ra hơi thở ôn nhu nhonhã mà tri thức. Bộ vét màu đen mặc trên người càng tôn lên vóc dángthon dài cao ráo của hắn, quả thực là một mỹ nam tử.

“Xin tựgiới thiệu, tôi là Đoan Mộc Chính, gia chủ của Đoan Mộc gia tộc.” Ngườitrung niên anh tuấn thấy vẻ mặt mờ mịt của Mục Hoằng cùng ánh mắt lạnhnhạt của Nam Cung Lãnh Dạ, biết được rõ ràng hai người không biết tớibọn họ, có chút xấu hổ chủ động giới thiệu.

Đoan Mộc Chínhlại chỉ vào phu nhân thanh nhã mặc váy lam: “Đây là phu nhân của tôi,Phùng Xuân.” Rồi lại chỉ tới vị phụ nhân mặc váy đỏ cùng người nam trung niên béo mập: “Còn đây là nhà thông gia với nhà tôi, gia chủ Mạch giaMạch Phi cùng phu nhân Tưởng Tiểu Đào.” Cuối cùng mới giới thiệu tới đôi nam thanh nữ tú trẻ tuổi: “Con gái của tôi Đoan Mộc Nguyệt Vy cùng conrể tương lai Mạch Dĩnh.”

“Ồ, hóa ra là Đoan Mộc tộc trưởngcùng Mạch gia tộc trưởng.” Mục Hoằng nghe giới thiệu xong mới tỉnh ngộ,lập tức chào hỏi với Đoan Mộc Chính cùng với Mạch Phi “Hân hạnh quenbiết với Mạch phu nhân và… Phùng phu nhân.” Nhìn tới Phùng Xuân, lạinghĩ tới chuyện mẹ của Cố Diệp Ninh, Mục Hoằng trong lòng không khỏisinh ra một tia bài xích, chuyển đổi xưng hô.

“… Cái đó…”Phùng Xuân vốn đang tươi cười nhã nhặn chợt sắc mặt tái mét, hoảng hốtkhông tin nhìn về hướng Mục Hoằng. Những người khác bởi vì một tiếng‘Phùng phu nhân’ này mà nụ cười trong chớp mắt cũng có chút run rẩy.

Địa vị của Phùng Xuân quả thực cực kỳ đáng xấu hổ, chẳng ai coi bà ta làmột phu nhân giới thượng lưu hết, thế nhưng e ngại quyền lực của ĐoanMộc Chính, đại đa số mọi người chỉ dám nói xấu sau lưng mà thôi. Ở tạibữa tiệc của Đoan Mộc gia, lại trắng trợn tỏ thái độ như vậy, Mục Hoằngxem như là người đầu tiên. Đoan Mộc Chính vốn còn vui mừng vì Nam CungLãnh Dạ nể mặt mũi mà tới dự tiệc, hiện tại cũng đều bị cơn tức giận vùi lấp.

Khinh bỉ Phùng Xuân như thế chẳng phải là tát thẳng vào uy danh của ông sao?! Mục Hoằng này đúng là không biết điều!

Đoan Mộc Nguyệt Vy cũng khó chịu không kém, thân phận của Phùng Xuân là cáigai trong lòng của cô ta. Mục Hoằng nói như thế, chẳng khác nào một daocứa rách vết thương mà cô ta luôn che giấu trong lòng.

Ngườingoài nhìn vào thì tưởng cô ta cùng anh trai Đoan Mộc Nhật Tử sống tạiĐoan Mộc gia tốt lắm, thế nhưng ai mà biết được muôn vàn khuất nhục bêntrong.

Trong nhà tuy là rằng Đoan Mộc Chính danh là tộctrưởng thế nhưng quyền hành vẫn nằm trong tay của ông nội Đoan Mộc Cổ.Đoan Mộc Cổ chán ghét ba mẹ con Phùng Xuân, giới thượng lưu cả thủ đônày không ai không biết. Đừng có nói là tán thưởng hay nâng đỡ hai anhem Đoan Mộc Nguyệt Vy cùng Đoan Mộc Nhật Tử, cho dù chỉ đơn giản là liếc mắt nói chuyện không thôi thì Đoan Mộc Cổ cũng không thèm.

Ở ngoài hai anh em cô ta cũng bị ngườ khác xa lánh, chưa từng bao giờthực sự tham nhập được vào cái vòng tròn thượng lưu, bạn bè của cô tacùng anh trai cũng không có một ai là tiểu thư và thiếu gia nhà quyềnquý. Tất cả mọi người tiếp cận chỉ bởi vì để lợi dụng sự yêu thương màĐoan Mộc Chính dành cho cô ta cùng Đoan Mộc Nhật Tử.

“Tôi làNam Cung Lãnh Dạ.” Nam Cung Lãnh Dạ thấy vẻ mặt của Đoan Mộc Nguyệt Vyvặn vẹo, dường như muốn bùng nổ, rất đúng lúc cắt ngang.

Nam Cung Lãnh Dạ lên tiếng, Đoan Mộc Chính lập tức không dám hé răng nóithêm gì cả. Ông ta khẽ run rẩy, chút nữa thì quên mất vị ‘đại thần’ nàyvẫn đang đứng ở đây. Mục Hoằng thì ông ta còn có khả năng phản bác,nhưng Nam Cung Lãnh Dạ này thì ông ta vẫn còn phải kiêng dè rất nhiều.Nhớ tới Nam Cung Lãnh Dạ nổi tiếng là người cực bao che, Mục Hoằng lạilà cánh tay trái dưới trướng của anh, Đoan Mộc Chính dù muốn hay khôngcũng phải nuốt xuống cục tức này.

Phùng Xuân thấy chồng mìnhkhông dám ra mặt phân xử cho mình, uất ức vành mắt đỏ lên, cắn môi dướicúi thấp đầu, nhìn sao cũng thấy thực đáng thương. Đoan Mộc Chính thấyvậy, trong lòng đều dâng lên bất mãn cùng thương tiếc. Tại sao Xuân nhiôn nhu hiền thục như vậy, mà lại không được mọi người thừa nhận em ấy cơ chứ?! Vì sao cứ phải vũ nhục em ấy?!

Đoan Mộc gia bên nàysóng ngầm mãnh liệt thì Mạch gia lại khá bình thường. Dù sao bị sỉ nhụccũng không phải mình. Mà vợ chồng Mạch Phi trước giờ là người vô tâm ích kỉ, trong lòng cũng có vài phần coi thường Phùng Xuân. Nhất là Mạch phu nhân, làm một phu nhân, đời này bà ta ghét nhất chính là loại cướpchồng người khác. Cho dù hiện tại hai nhà hợp tác lại kết thành thônggia thì Mạch gia cũng sẽ không đứng ra bênh vực Phùng Xuân.

Mạch Dĩnh đứng một bên quan sát, ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ nhìncha mẹ mình rồi lại nhìn một nhà vợ chồng Đoan Mộc gia. Tất thảy mọi cảm xúc, hắn đều thu vào đáy mắt, thế nhưng từ đầu tới cuối hắn cũng khôngxen vào dù chỉ một lời. Hắn hiện tại… không có tâm trạng để nói bất cứgì hết cả…

“Phải rồi, chúc mừng hai người. Hi vọng hai ngườihạnh phúc.” Liếc mắt nhìn Mạch Dĩnh và Đoan Mộc Nguyệt Vy, Nam Cung Lãnh Dạ nhàn nhạt nói ra lời chúc.

“Cảm ơn Nam Cung đại thiếugia.” Mạch Dĩnh lễ độ gật đầu cảm ơn, thanh âm đều đều không nghe ra cảm xúc “Tôi và Vy nhi sẽ hạnh phúc.”

“A… đúng, sẽ hạnh phúc, cảm ơn Nam Cung đại thiếu gia đã chúc…”

Đoan Mộc Nguyệt Vy từ lúc nghe thấy thanh âm của Nam Cung Lãnh Dạ, sau đóquay sang nhìn anh, đã hoàn toàn bị vẻ ngoài cùng khí chất của anh làmcho rung động. Cô ta cứ ngẩn người nhìn anh không chớp mắt, gò má nhịnkhông được ửng hồng lên, trong mắt hơi hơi lộ ra một tia si mê ngượngngùng, giọng nói bất tri bất giác mềm mại đi vài phần. Nếu không phảinghe thấy Mạch Dĩnh đáp lại, ắt hẳn cô ta vẫn còn chưa thể tỉnh táo lại.

“Ừm, nên hạnh phúc, tốt nhất là nên hạnh phúc trăm năm không rời!” Lông màyhơi nhướng lên, không thèm để ý Đoan Mộc Nguyệt Vy, ánh mắt nhìn thẳngvào đôi mắt đen của Mạch Dĩnh, Nam Cung Lãnh Dạ nhận mạnh cụm từ ‘hạnhphúc trăm năm không rời’.

“…” Nhíu mày, Mạch Dĩnh không đáo, trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm giác lời này của Nam Cung Lãnh Dạ thực quỷ dị.

Nhóm người Đoan Mộc Chính còn phải đi chào hỏi những vị khách khác, vì vậykhông thể trì hoãn mãi tại một chỗ. Mở miệng nói với Nam Cung Lãnh Dạthêm vài câu, bảo hi vọng anh có thể thoải mái vui vẻ trong bữa tiệc,rồi sau đó sáu người bọn họ rời đi. Trước khi rời đi, Đoan Mộc Nguyệt Vy nhịn không được quay đầu lại nhìn Nam Cung Lãnh Dạ thêm một cái, đángtiếc anh hoàn toàn không thèm quan tâm, chăm chú cúi đầu thưởng thức lyrượu vang đỏ trong tay mình.

“Chậc, xem ra Đoan Mộc Nguyệt Vy này cùng với Mạch Dĩnh cũng chẳng phải thực tâm yêu thương gì nhau.”Mục Hoằng từng là đội trưởng của lính đặc chủng, cái gì có thể trì độnchứ quan sát và phân tích tâm lý người khác thì hắn rất rành.

Mạch Dĩnh tuy ngoài mặt luôn tươi cười nhưng trong đáy mắt thì tràn ngậpbình thản lạnh nhạt, nào có chút vui mừng vì được đính hôn với ngườimình yêu. Còn Đoan Mộc Nguyệt Vy… trước ra sao không biết, từ lúc thấyNam Cung Lãnh Dạ thì tầm mắt cũng dính chặt vào trên người anh rồi. MụcHoằng không khỏi cau mày thầm nghĩ, loại con gái như vậy, thực sự có nửa dòng máu giống Cố Diệp Ninh sao?!

“Không sao, dù thế nàocũng chẳng ảnh hưởng tới chúng ta.” Đôi mắt lóe lên một tia sáng, anhngửa đầu uống nốt chỗ rượu trong ly “Mạch Dĩnh kia, giờ có muốn cũngđừng hòng quay lại với tiểu Ninh!” Mạnh mẽ đặt ly rượu xuống bàn, khóemiệng Nam Cung Lãnh Dạ nhếch lên.

Cho nên… cứ mãi mãi ‘hạnh phúc trăm năm không rời’ với Đoan Mộc Nguyệt Vy đi!

.

.

.

Bên ngoài đại sảnh của biệt thự nhà Đoan Mộc, hai bóng trắng bước xuốngchiếc xe Hummer. Thanh niên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, khóe môicong cong nở ra nụ cười nhợt nhạt, như từ bi lại tựa vô tình. Tóc đenmềm mại rũ xuống trước mái, đôi mắt đen sâu thẳm không một tia sáng nàocó thể chiếc rọi vào. Người này quả thực là một quý công tử ôn nhu nhonhã, khiến cho bất cứ cô gái nào liếc qua cũng phải si mê.

Thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo, khuôn mặt vừa ngây thơ lại vừa pha chút lạnhnhạt. Mái tóc đen mượt thả xuống, đơn giản chỉ đeo một chiếc bờm trắngđơn giản, thế nhưng lại có thể khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh phảitrở nên thất sắc ảm đạm. Đảo đôi mắt, tròng mắt màu bạc như ánh trắng,nhà nhạt lóe lên những tia tinh quang mờ ảo, tựa hồ muốn hút sâu linhhồn của bất cứ người nào tình cờ chạm vào nó.

Một người khíchất tao nhã như lan, một người thanh đạm như bách hợp. Bảo vệ đứngngoài cửa biệt thự Đoan Mộc gia trong phút chốc ngây ngẩn. Đôi nam thanh nữ tú này… ngoại hình cùng khí chất cũng quá mức xuất sắc đi.

Bọn họ không khỏi lại nghĩ tới một đoàn người nhà Nam Cung gia tộc đã xuấthiện trước đó, đặc biệt ấn tượng nhất chính là dung mạo nổi bật của NamCung Lãnh Dạ. Mỗi người đều không khỏi tự thầm nghĩ… ở đâu ra nhiều nhân vật ngoại hình cùng khí chất đều xuất sắc tới như vậy?! Bữa tiệc đínhhôn ngày hôm nay, hai nhân vật chính Mạch Dĩnh và Đoan Mộc Nguyệt Vy còn có thể nổi bật được nữa sao?!

“Xin… xin hỏi, hai vị có thiếp mời không?” Sau gần một phút ngây ngẩn, bảo vệ cuối cùng cũng lấy lạiđược tinh thần, lắp bắp hướng đôi nam nữ trước mắt, lắp bắp hỏi theo thủ tục.

“Cầm.” Người thanh niên híp mắt, khóe miệng cong lêncàng cao hơn, thế nhưng bảo vệ không thể nhìn thấy một tia ôn nhu nào từ đáy mắt của anh. Chỉ thấy anh cầm ra một thiệp mời màu đen viền vàngđưa ra.

Bảo vệ giật mình, tuy rằng chưa từng bao giờ gặp quađôi nam thanh nữ tú trước mắt, thế nhưng chỉ một cái thiệp này cũng đủđể bảo vệ phải ân cần cẩn thận tiếp đón hai người.

Tấm thiệpmời màu đen này là biểu thị cho thiệp mời có cấp bậc cao cấp nhất. Những người được Đoan Mộc gia cùng Mạch gia mời bằng tấm thiệp này, đều làđại gia tộc hiển hách hoặc là đại nhân vật có tiếng trong căn cứ thủ đônày. Đó là những người mà đám bảo vệ cỏn con giống như bọn họ tuyệt đốikhông bao giờ dám có suy nghĩ chọc vào.

Hai người kia dễ dàng thông qua kiểm tra để tiến vào đại sảnh bữa tiệc. Thiếu nữ mặc váytrắng thong thả bước đi trước, người thanh niên lễ độ đi ở sau nửa bước. Có chút buồn cười nhìn sườn mặt tinh xảo tràn ngập lạnh nhạt của thiếunữ, người thanh niên lúc này trong mắt hiện lên một tia nhu hòa chânthật, mở miệng trêu đùa.

“Sao thế? Em giận à?”

“Còn dám nói là sẽ hộ tống em, chưa ra khỏi nhà được nửa bước thì đã cúpmông chạy hết rồi.” Hừ một tiếng khe khẽ, thiếu nữ híp mắt lại, thanh âm lành lạnh vang lên “May mà còn có Huyên ca, bằng không thì em phải tớibữa tiệc một mình rồi.” Nói rồi vươn tay ra trước mặt thanh niên.

“Em đó, nghịch ngợm...” Thanh niên cũng chính là Cố Tĩnh Huyên vươn tay nắm lại bàn tay nhỏ nhắn của cô, thanh âm ôn nhu mang theo chiều chuộng“Hiện tại ba người Hạo ca đi rồi, trước mặt anh, còn giả bộ làm cái gìnữa hả?”

“Chỉ Huyên ca hiểu em.” Thiếu nữ không ai khác chính là Cố Diệp Ninh. Cô lúc này không tiếp tục giả bộ mất hứng mặt lạnhnữa, nở ra nụ cười cực kỳ vui vẻ. Hoàn toàn không hề có chút chột dạ bởi vì mình giả bộ còn bị Cố Tĩnh Huyên vạch trần.

Vốn nguyênbản là mấy anh em nhà họ Cố bọn họ định đi dự tiệc đính hôn chung vớinhau, thế nhưng trước khi tới biệt thự nhà Đoan Mộc, Cố Liệt Hạo độtnhiên lại nhận được tin nhắn từ Đoan Mộc lão gia Đoan Mộc Cổ. Lão phỏngchừng chưa biết cô đã trở về, cho nên đã bảo với Cố Liệt Hạo rằng lãomuốn gặp riêng ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ.

Đoan Mộc Cổ tuy là người nhà Đoan Mộc, thế nhưng Cố Liệt Hạo đối với lãokhông hề sinh ra thù hận. Ngược lại bởi vì từ khi sinh ra tới lúc niênthiếu, vẫn được một tay Đoan Mộc Cổ chăm sóc và chiếu cố, cho nên CốLiệt Hạo đối với người ông nội này vẫn luôn rất quan tâm. So với anhtrai, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ thái độ lạnh nhạt hơn nhiều, tuynhiên cũng không hề bài xích Đoan Mộc Cổ giống như Đoan Mộc Chính. Haingười thuận theo anh trai, nếu yêu cầu của Đoan Mộc Cổ không vượt quámức chịu đựng của bọn họ, thì bọn họ sẽ cố gắng đáp ứng lão.

Không rõ Đoan Mộc Cổ muốn gặp riêng ba anh em làm gì, thế nhưng, Cố Liệt Hạovẫn quyết định đáp ứng. Trong nhận thức của anh, Đoan Mộc Cổ nếu khôngphải có chuyện rất quan trọng gì đó muốn nói, thì lão cũng sẽ không baogiờ dám chủ động tìm gặp anh em bọn họ.

Trước khi đi, Cố Liệt Hạo có hỏi Cố Diệp Ninh xem cô có muốn tới gặp ông nội không, nhưng bịcô từ chối. Cố Diệp Ninh trước kia quả thực rất tôn trọng và yêu quýĐoan Mộc Cổ, thế nhưng bây giờ, cô đối với toàn bộ nhà Đoan Mộc chỉ cóchán ghét, chán ghét và chán ghét. Cho dù là Đoan Mộc Cổ, cô cũng chẳngcó tí tình cảm nào.

Nhớ lại kiếp trước, thời điểm cô khổ sởnhất, thời điểm Đoan Mộc Chính cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy truy sát cô, lãocũng bàng quang coi như không thấy. Tuy lão không hãm hại cô, thế nhưngphản ứng bỏ mặc của lão lúc đó đã làm trái tim của cô nguội lạnh. So ravới Minh Tu hết lòng hết dạ cưu mang cô thì Đoan Mộc Cổ không đáng cáidanh ‘người thân’ của cô. Hiện tại cô đã không còn nuôi bất cứ hi vọngtình thân nào đối với cái gia tộc vô tâm vô phế Đoan Mộc gia kia.

Cô đã tỏ ra không thích, mấy anh em trai nhà họ Cố nhất trí… tùy theo ý của cô, để cô muốn làm gì thì làm.

Vì ba anh em Cố Liệt Hạo không thích người khác để ý tới chuyện bọn họ gặp Đoan Mộc Cổ, cho nên chọn phương pháp gặp mặt bí mật. Cố Liệt Hạo bảotài xế trước tiên vòng xe ra phía mặt sau của biệt thự nhà Đoan Mộc, đểbọn họ theo lối nhỏ tự đi vào. Còn Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên muốn đi dự tiệc đính hôn, tài xế lại mất công vòng thêm một vòng về mặt trướccửa chính để hai người đi xuống. Chờ một lát nữa ba anh em Cố Liệt Hạonói chuyện với Đoan Mộc Chính xong thì sẽ xuống dưới đại sảnh tầng mộtđể tụ hợp với Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên.

“Phải rồi, có việc mà anh muốn hỏi em mãi.” Giống như chợt nhớ ra gì đó, Cố Tĩnh Huyên lên tiếng dò hỏi.

“Chuyện gì hả anh?” Cố Diệp Ninh nghiêng đầu hỏi.

“Sao em không nói cho Hạo ca bọn họ biết là em có dị năng.” Cố Tĩnh Huyênvẫn cảm thấy thực khó hiểu. Không chỉ có dị năng mà thực lực của cô cònlà cấp 4, chuyện tốt như vậy, sao phải giấu diếm người trong nhà?!

“À…” Nghe thấy Cố Tĩnh Huyên thắc mắc như vậy, Cố Diệp Ninh tủm tỉm cười. Cô cũng không giấu giếm, thấp giọng thì thầm nói ra lý do “…”

Cố Tĩnh Huyên bước chân trong phút chốc khựng lại, hai mắt thoáng mở lớn,dường như bị lý do của cô làm cho có chút bất ngờ. Tuy nhiên chỉ thấtthần vài giây, anh lại ngay lập tức lấy lại tinh thần. Đôi mắt dừng trên người Cố Diệp Ninh đang đứng ở phía trước nhướng mày tinh nghịch nhìnmình, anh bất đắc dĩ phì cười. Nụ cười này, tràn ngập cưng chiều sủngnịnh cùng dung túng.

Em… quả thực đúng là nghịch ngợm quá mà, Ninh nhi…