Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 193



Trước giờ Cố Trầm chưa từng có thói quen uống trà sáng. Nhưng từ khi thường xuyên đến nhà họ Chung Ly thăm hỏi, mẹ Chung Ly Toại lại luôn làm sẵn các loại đồ ăn ngon cho Cố Trầm và Chung Ly Toại. Biết Cố Trầm thích ăn đồ ngọt, thứ bà thường làm nhất chính là các loại điểm tâm. Dần dần, Cố Trầm cũng bắt đầu thích uống trà sáng.

Cậu cứ luôn cảm thấy khoảng thời gian người nhà cùng nhau uống trà sáng thế này, vừa nhãn nhã lại vừa thoải mái. Là một cơ hội có thể thả lỏng tinh thần, dùng tình yêu nạp điện.

“Bác còn bảo tài xế đến Trân Tu Các đặt một phần điểm tâm. Con nếm thử xem có thích không?” Mẹ Chung Ly Toại đưa điểm tâm tinh xảo đến trước mặt Cố Trầm. Nhìn cách trang trí trên đĩa đã thấy vô cùng tinh tế, dùng bột cam và bột nếp làm thành hình dáng mười hai con giáp, xếp thành một vòng trên đĩa. Vừa nhỏ bé xíu xiu, vừa sinh động như thật. Nhìn vào cứ như tác phẩm nghệ thuật, còn không nỡ ăn.
Cố Trầm dùng đũa kẹp một con giáp bỏ vào miệng. Chỉ cảm thấy vừa dẻo dai vừa mềm mụp, ngọt vừa đủ, cảm giác cực kỳ tuyệt.

“Rất ngon ạ.” Mắt Cố Trầm sáng lên óng ánh, trên mặt tràn đầy vẻ vừa ăn được đồ ngon mà tán thưởng: “Thật sự rất ngon.”

Mẹ Chung Ly Toại cười cười: “Bác biết ngay là con sẽ thích mà.”

“Thích thì ăn nhiều vào. Hai ba con nó đều không thích ăn đồ ngọt, đĩa điểm tâm này chỉ có bác và con ăn thôi.” Mẹ Chung Ly Toại tiếc nuối thở dài: “Bác sĩ lại dặn dò đoạn thời gian này bác phải ăn ít lại các loại đồ ăn ngọt, đồ dầu mỡ. Vậy nên quân chủ lực tiêu diệt đĩa điểm tâm này chỉ còn lại con thôi đấy.”

Cố Trầm mím môi cười, nói với hai ba con Chung Ly Toại: “Thật ra không ngọt đến vậy đâu. Là loại ngọt cực kỳ vừa miệng thoải mái.”
Ba Chung Ly Toại chau mày: “Bác không thích ăn đồ ngọt. Con tự mình ăn đi.”

Chung Ly Toại nghĩ nghĩ, ăn vào con giáp giống tuổi Cố Trầm, vô cùng trịnh trọng nhận xét: “Đúng thật là ngọt vừa đủ.”

Cố Trầm thấy được chút tâm tư nhỏ của Chung Ly Toại, vô thức cười mỉm.

“Sủi cảo tôm này cũng rất ngon. Còn có chân gà hầm nữa, đều hợp khẩu vị con hết đấy.” Mẹ Chung Ly Toại cười nói: “Lần du lịch này đều gầy đi cả rồi. Phải ăn nhiều để bồi bổ lại.”

Cố Trầm gật đầu, từ từ ăn hết chỗ điểm tâm mà mẹ Chung Ly Toại đưa cho mình.

Nhà họ Chung Ly không hề có quy tắc ăn không nói ngủ không nói. Mà ngược lại còn cực kỳ thích nói chuyện ngày thường trên bàn ăn. Dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói về những chuyện nhỏ nhặt những ngày gần đây, cũng không có chủ đề gì, chỉ là nghĩ đến đâu nói đến đó.
Ví dụ như lần này, ba mẹ Chung Ly Toại đều rất tò mò trong quá trình du lịch, Chung Ly Toại và Cố Trầm có gặp được người hay chuyện gì thú vị không.

“Đợi sau khi ba con nghỉ hưu, ba mẹ cũng muốn ra ngoài dạo một phen.” Mẹ Chung Ly Toại cười nói: “Lúc ba mẹ còn trẻ, cho dù đã kết hôn cũng không thịnh hành việc du lịch trăng mật gì đó. Không giống người trẻ tuổi bây giờ kết hôn, hành trình thế nào đều đã sắp xếp vô cùng phong phú cả rồi. Lại thêm vào lúc đó công việc bận rộn, cũng không có thời gian và tinh lực ra ngoài đi chơi. Bây giờ già rồi, trách nhiệm trên người cuối cùng cũng có thể buông xuống. Nhân lúc còn có thể đi được, cũng nên ra ngoài tham quan dạo xem một chút.”

Cố Trầm cúi đầu cười nhẹ, cậu rất thích vẻ mặt của mẹ Chung Ly Toại khi miêu tả về cuộc sống tuổi già.
“Mẹ còn nghĩ, đợi sau khi ba con nghỉ hưu rồi, ba mẹ sẽ mở một tiệm trà gần chỗ công ty hai đứa. Cũng không cần buôn bán gì, nếu hai đứa tăng ca mệt mỏi thì xuống tiệm trà ngồi một lát. Uống chút trà, ăn chút điểm tâm, hoặc là ngủ một giấc. Thay đổi tư duy. Thả lỏng tinh thần.”

Chung Ly Toại cười nói: “Ý tưởng rất tốt, nhưng ít nhất cũng là chuyện của mười năm sau rồi nhỉ?”

Năm nay ba của Chung Ly Toại cũng chỉ mới năm mươi tuổi. Cách tuổi nghỉ hưu theo pháp luật quy định vẫn còn rất lâu.

“Vậy thì phải xem con nghĩ thế nào rồi?” Ba Chung Ly Toại vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng: “Nếu con muốn tiếp nhận công việc làm ăn trong nhà, vậy thì ba có thể nghỉ hưu sớm rồi.”

Chung Ly Toại thở nhẹ một hơi: “Bây giờ con cũng rất bận. Tạm thời vẫn chưa có tinh lực quản lý luôn cả việc làm ăn trong nhà.”
Ba Chung Ly Toại nói: “Vậy ba lại gắng thêm hai năm nữa.”

Hơi ngừng một chút, sau đấy ba Chung Ly Toại vừa kiêu ngạo lại vừa thổn thức cảm khái: “Lúc một đám bạn già bọn ba tụ lại với nhau nói chuyện, mấy chú bác kia đều cảm thán con cháu trong nhà bọn họ không biết cố gắng, không cách nào kế thừa gia nghiệp. Ba liền nói, con cháu trong nhà cố gắng quá cũng không tốt. Chỉ lo bận việc làm ăn của mình thì cũng lười tiếp nhận gia nghiệp. Về sau khó khăn lắm mới kiếm được một bạn đời có năng lực, vậy mà khi làm việc lại còn bận hơn cả con trai tôi. Khiến cho tôi rõ ràng đã một bó tuổi rồi mà vẫn chưa thể nghỉ hưu được.”

“Muốn cho mẹ con đến công ty giúp ba. Mẹ con lại không chịu. Nói là phụ nữ nhọc lòng nhiều quá sẽ mau già. Bà ấy phải thả lỏng tâm thái, bảo dưỡng thật tốt, còn nói đây mới là bí quyết giữ vững tuổi xuân.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Mẹ Chung Ly Toại nhìn ba Chung Ly Toại, vỗ vỗ mặt mình, khoe khoang nói: “Ông nhìn xem, rõ ràng tôi chỉ nhỏ hơn ông ba tuổi nhưng bây giờ hai chúng ta cùng nhau ra ngoài, ai mà không nói hai người chúng ta nhìn cứ như cách nhau mười mấy tuổi chứ. Đây chính là hiệu quả do tôi tỉ mỉ bảo dưỡng đấy.”

Mẹ Chung Ly Toại nói đến đây, tự dưng chuyển chủ đề, bỗng nhiên bắt đầu dặn dò con trai: “Con cũng phải bảo dưỡng cho tốt. Đàn ông vừa qua ba mươi là đã nhìn già rồi, đã thế con còn lớn hơn Trầm Trầm cả mấy tuổi. Không muốn qua vài năm nữa có người nói hai đứa tình yêu chú cháu thì tốt nhất con phải bắt đầu có cảm giác nguy cơ ngay từ bây giờ đi.”

Chung Ly Toại không ngờ mẹ mình sẽ đánh giá mình như vậy. Lập tức liền cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, nhịn không được phản bác nói: “Sao có thể chứ? Người ta đều nói đàn ông ba mươi một nhánh hoa, con và Trầm Trầm rõ ràng là trời sinh một đôi.”
Vừa nói, Chung Ly Toại còn vừa nhìn về phía Cố Trầm xin chi viện: “Em nói đúng không?”

“Đương nhiên.” Cố Trầm gật đầu, không khỏi cười lên: “Ai dám nói hai chúng ta không phải một đôi trời sinh thì còn sẽ khiến người đó phải phá sản.”

Chung Ly Toại tưởng tượng đến cảnh tượng kia, có một thoáng, trong lòng thật sự nảy lên xúc động muốn khiến người ta trời lạnh phá sản.

Ba Chung Ly Toại trầm ngâm một lúc: “Nói như vậy, bây giờ tôi cũng nên bảo dưỡng rồi.”

“Đúng!” Mẹ Chung Ly Toại liên tục gật đầu: “Bảo ông cùng bọn tôi ra quảng trường nhảy, ông còn không bằng lòng. Không hiểu được giá trị gì cả, cứ như tôi đang hại ông vậy. Thật đúng là… ông cứ ngày nào cũng ở lì trong thư phòng và phòng làm việc đi, sớm muộn có một ngày, ông biến thành ông già, còn tôi đây vẫn là bà chị quyến rũ hào hoa.”
“Vậy chẳng phải cũng là người già sao!” Ba Chung Ly Toại khịt mũi coi thường: “Tôi sẽ không nhảy quảng trường vũ đâu. Cùng lắm sau này thường xuyên đến phòng tập thể hình chạy bộ rèn luyện sức khỏe.”

Ba Chung Ly Toại liếc mẹ Chung Ly Toại một cái, trong lòng đánh giá chênh lệch tuổi tác của hai người khi nhìn bằng mắt thường, lại không phục mà nói: “Thật ra hai người chúng ta ra ngoài cũng đâu chênh nhau bao nhiêu. Tôi chỉ là bạc đầu thôi, đợi tôi nhuộm lại tóc, nhìn vào là thấy trẻ ngay.”

Mẹ Chung Ly Toại hừ một tiếng, không thèm để ý đến chồng mình nữa. Tiếp tục dặn dò con trai: “Nhớ kỹ mỗi ngày đều phải rèn luyện. Nếu không mười năm sau, con sẽ phải hối hận đấy. Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ nói con không xứng với Trầm Trầm.”

Mẹ Chung Ly Toại nói đến đây, đột nhiên hỏi Cố Trầm: “Bây giờ con còn chơi bóng rổ không?”
Cố Trầm lắc đầu: “Không còn chơi nữa ạ. Việc trong công ty bận quá, bây giờ cũng chỉ mỗi sáng dậy chạy bộ, ở phòng tập thể hình vận động một lát thôi.”

“Vậy kỹ thuật chơi bóng của con chắc cũng không giảm xuống đâu phải không? Dù sao khi xưa cũng là thành viên trong đội của trường mà!” Mẹ Chung Ly Toại nói: “Con trai chơi bóng đẹp trai biết mấy. Thân hình đẹp, khí chất tốt. Vừa nghe đã là cấp bậc nam thần rồi. Sở trường này không thể vứt được. Đợi khi con có tuổi rồi, đứng cùng một chỗ với các tổng tài công ty khác, nếu ngày thường con hay vận động chơi bóng rổ, vậy thì khí chất sẽ không giống với những người ngày ngày ngâm mình trong phòng làm việc, hay những người rèn luyện trong phòng tập thể hình đâu.”

Lúc mẹ Chung Ly Toại nói câu này, ánh mắt như vô ý lướt qua ba Chung Ly Toại. Rất rõ ràng là đang ‘ghi hận trong lòng’ đối với quyết định thà đến phòng tập thể hình rèn luyện cũng không cùng bà đến quảng trường nhảy của ba Chung Ly Toại.
Cố Trầm và Chung Ly Toại nhìn nhau một cái, chỉ cười không dám nói chuyện. ‘Đối chọi’ giữa trưởng bối với nhau, phận con cháu như bọn họ, vẫn nên đừng tham gia vào thì hơn.

Ba Chung Ly Toại cũng có hơi bất lực, trầm giọng nói: “Ăn cơm đi. Lúc ăn cơm đừng thảo luận vấn đề tập thể hình này, mất cả hứng ăn.”

Mẹ Chung Ly Toại hừ một tiếng. Như mong muốn của ba anh mà dời chủ đề.

Uống trà sáng xong, cũng chỉ mới mười giờ sáng. Ba Chung Ly Toại lật bàn cờ ra, muốn đánh vài ván với Cố Trầm. Mẹ Chung Ly Toại thì lôi Chung Ly Toại qua một bên đi xem phim, nhưng mà khoảng thời gian này cũng không có phim gì hay. Hai mẹ con ngồi trên sô pha một lúc, liền xê lại gần xem ba Chung Ly Toại và Cố Trầm đánh cờ tướng.

Nhìn một lúc, mẹ Chung Ly Toại đột nhiên nói: “Ngày mai Trầm Trầm muốn làm gì?
Cố Trầm nói: “Muốn đi thăm giáo sư và sư mẫu bọn con. Lúc con và Chung Ly Toại đi du lịch có mua quà cho hai người họ. Vừa lúc ngày mai nghỉ ngơi, nên đem qua đó.” Tiện thể còn có thể ké một bữa cơm.

Mẹ Chung Ly Toại gật đầu: “Giáo sư Hình là người chính trực, cũng tốt với con. Cho dù đã tốt nghiệp, con cũng phải thường xuyên đi thăm ông ấy mới phải. À đúng rồi, bọn bác nghe nói năm nay trường các con có danh sách tuyển thẳng nghiên cứu sinh. Con có định học nghiên cứu sinh không?”

Cố Trầm gật đầu: “Thật ra khi trước con muốn đi theo bên cạnh giáo sư Hình học tập. Con vẫn luôn cảm thấy cơ sở lý luận hiện tại của mình vẫn chưa đủ vững chắc, vẫn cần tiếp tục nghiên cứu sâu hơn. Nhưng ngày thường công việc của con rất bận, không có thời gian lẫn tinh lực để chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Giáo sư Hình nói mỗi năm trường học đều có danh sách tuyển thẳng nghiên cứu sinh. Nếu con muốn tiếp tục nghiên cứu sâu hơn ở trường thì có thể xin tuyển thẳng. Nếu không muốn, cũng có thể dùng thân phận dự thính mà đến học tiết của thầy ấy.”
Dù sao học nghiên cứu sinh cũng có giáo trình khác nhau, nhưng điều Cố Trầm cần cũng chỉ là đi theo bên cạnh giáo sư Hình để tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, tham dự một số đề mục thôi. Còn về những giáo trình thường quy của học nghiên cứu sinh thì Cố Trầm không muốn học, cũng không cần thiết phải học.

Mẹ Chung Ly Toại hỏi: “Vậy con suy xét thế nào?”

Cố Trầm liếc Chung Ly Toại một cái: “Con suy nghĩ vài ngày, cảm thấy giữ nguyên trạng thái bây giờ cũng rất tốt. Rất nhiều học vấn đều không phải chuyên tâm vào một môn là có thể làm được, cũng cần va chạm với nhiều loại khác. Vả lại, con cũng rất thích cuộc sống vừa học vừa làm như bây giờ.”

Tuy loại trạng thái vừa học vừa làm này khó tránh khỏi sẽ phải bỏ ra càng nhiều tinh lực, ngày thường sẽ càng mệt. Nhưng Cố Trầm cảm thấy kết quả có được cũng rất phong phú.
Mẹ Chung Ly Toại cười nói: “Cho dù con quyết định thế nào, trong nhà đều sẽ ủng hộ suy nghĩ của con.”

Cố Trầm mỉm cười.

Mẹ Chung Ly Toại lại hỏi: “Cuối tuần sau con có thời gian không? Người nhà mẹ đẻ của bác, cũng chính là ông ngoại bà ngoại, còn có cậu, dì nhỏ của A Toại, bọn họ cũng muốn gặp con.”

Từ sau khi Cố Trầm và Chung Ly Toại xác định quan hệ thì vẫn luôn vô cùng khiêm tốn. Trước đó cũng chỉ có ông nội bà nội Chung Ly Toại vào lúc ăn Tết gặp được Cố Trầm một lần. Những người nhà còn lại, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ lỡ, đều vẫn luôn trong trạng thái ‘chỉ nghe danh chưa từng gặp mặt’. Nhưng lần này, hai người trẻ tuổi ngay cả du lịch trăng mật (vốn không phải) cũng đã đi rồi, ông ngoại bà ngoại Chung Ly Toại liền cảm thấy quan hệ của hai đứa nhỏ cũng coi như triệt để ổn định. Vì vậy liền muốn bọn họ đến nhà gặp mặt thân thích, nhận mặt hai bên. Sau này qua năm đón Tết cũng dễ qua lại.