Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 62



Edit: Linh

Dư Lãng thiếu chút nữa bị tức chết, y vốn là bị Dư Hải Thiên khiêng trên vai đầu bị hướng xuống dưới, máu đã dồn lên não rồi lại còn bị Dư Hải Thiên vỗ mông. Hiện tại lại còn bị hắn chọc đến tức muốn xỉu luôn. Chờ đến khi y bị hắn ném lên trên giường đầu liền biến thành một mảng màu đen, nhắm mắt lại đợi trong một lát mới hồi phục lại. Y bình tĩnh, mở mắt ra nhìn thấy Dư Hải Thiên ngồi ở cạnh y cầm một kẹp hồ sơ.

Dư Lãng tức giận không nhịn nổi, y vốn không phải là một người tính tình tốt đẹp gì cho cam, vung tay lên liền vứt tập tài liệu đó ném xuống dưới. Xoẹt một tiếng liền xé nó thành hai nửa.

Dư Hải Thiên nhịn không được nở nụ cười, một bên cười một bên không quên kéo Dư Lãng lại phía mình. Không có e ngại Dư Lãng mà trực tiếp hôn môi, một tay cởi bỏ quần áo của y, nóng bỏng mà thô lỗ gặm cắn đầu vai: “Cục cưng, ba rất nhớ con. Mấy ngày nay ba nhớ con muốn chết!”

Dư Lãng cũng không tiếp tục xé tài liệu của Dư Hải Thiên được nữa. Hắn lờ mình đi nhiều ngày như vậy, bây giờ trở về thì cái gì cũng không giải thích mà lại kéo mình làm trò đồi bại. Làm gì có chuyện tiện nghi cho hắn như vậy: “Ba chỗ nào nhớ con? Nhớ đến nỗi ngay cả một cuộc gọi cũng không có? Ba nhớ là nhớ mấy cái chuyện này đi? Muốn động dục thì đi tìm mấy người phụ nữ ở bên ngoài là được rồi, ba đi, ba đi đi..”

Dư Lãng đẩy Dư Hải Thiên ra muốn xuống giường, chân còn chưa chạm đất đã bị hắn đột ngột từ phía sau bế trở về. Dư Lãng dãy dụa một cái liền bị hắn đặt phía dưới, đem tứ chi của y ôm vào trong ngực. Một bên cúi đầu hung tợn hôn môi của y: “Được rồi, được rồi… là ba không tốt, baba xin lỗi con…”

“Ba không hề có thành ý giải thích!” Dư Lãng trong lòng khó chịu, nghẹn ngào gào lên: “Hiện tại ba căn bản là không quan tâm con. Trước kia chưa từng như vậy, ngày trước con chỉ làm con của ba thật là tốt a. Hiện giờ ba căn bản là coi con thành mấy người phụ nữ bên ngoài. Giống như An Huệ Lan, một chút cũng không quan tâm, một chút cũng không để ý. Con tốt nhất là vẫn làm con của ba đi, con muốn làm con của ba, không cần làm người yêu…”

“Đây là lý do con không thích chúng ta có loại quan hệ này?” Dư Hải Thiên cười khổ, dùng sức nắm lấy cằm của Dư Lãng, hôn trán y. Bàn tay hắn tiến vào bên trong quần áo, vuốt ve lưng Dư Lãng: “Baba đối với con như vậy, con cảm thấy ghê tởm sao? Con chán ghét sao?”

Dư Lãng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn cũng không thèm nhìn Dư Hải Thiên lấy một cái. Y rất muốn cố ý nói tôi ghê tởm ông, phi thường ghê tởm khiến cho Dư Hải Thiên khó chịu một chút. Nhưng là trong lòng khó chịu lại khiến cho Dư Lãng vẫn không nói lên lời.

Dư Lãng im lặng đã nói lên một số việc. Chính là Dư Hải Thiên vẫn cầm lấy cằm y để Dư Lãng xoay đầu lại nhìn hắn, cũng là để cho mình có thể nhìn thấy y: “Baba có được biết vì sao con lại ghét chuyện này không?”

Dư Lãng không muốn để cho Dư Hải Thiên thoải mái, hắn dễ chịu y sẽ không thoải mái. Nhưng là y lại không đành lòng khiến hắn chịu qua tra tấn, đặc biệt là trên phương diện này. Y luôn cảm thấy mình có lỗi với Dư Hải Thiên, y thiếu hắn công ơn nuôi dưỡng, lại không chỉ thiếu mỗi vậy.

Y biết mình không phải là con ruột của hắn lại tùy ý để hắn coi mình như con ruột mà hết lòng yêu thương. Y thường biện giải vì mình, Dư Hải Thiên nuôi y như con ruột. Khang Huy chẳng phải là do cha mẹ ruột của y nuôi nấng hưởng thụ yêu thương hay sao, như nhau mà thôi.

Lý trí của y nói với y rằng mình không có sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa, tạo thành kết cục này, An Huệ Lan có sai, Khang An có sai thậm chí Dư Hải Thiên cũng sai, chỉ có bản thân y, chỉ có y là bị động thừa nhận. Chẳng qua thừa nhận không phải không hạnh phúc mà là hạnh phúc này có được từ sự ác ý của người khác. Âm kém dương sai thế nào lại khiến cho y không có bị bất hạnh mà thôi, hoàn toàn không có lý do để y vì sai lầm của người ta mà áy náy.

Theo lý thuyết thì hẳn nên như vậy, Dư Lãng đối với hành vi của mình mà tự giải thích. Y là tự nói với mình như vậy nhưng trong thâm tâm của mình y cũng không thể khống chế để cho mình đừng nghĩ nữa. Lý trí của y tiếp thu nhưng tình cảm lại không thể chậm nhận được hành vi này của bản thân.

Nếu y không biết mình không phải là con trai ruột của Dư Hải Thiên thì thôi, như vậy có thể yên tâm thoải mái hoàn toàn. Nếu như Dư Hải Thiên có biết thì quan hệ của bọn họ chỉ là cha con nuôi đơn thuần. Cố tình Dư Lãng lại biết mình không phải, mà Dư Hải Thiên lại cho rằng y chính là con ruột của hắn, đối với y giống như là châu báu. Hắn tìm mọi cách che chở y, trả giá không chỉ là tiền tài mà thôi. Dư Lãng nhận phần sủng nịnh này, sao có thể không đối với Dư Hải Thiên sinh ra cảm giác áy náy, đối với bản thân sinh ra cảm giác chán ghét thật sâu?

Dư Hải Thiên đối với y càng tốt, y sẽ cảm thấy tội lỗi của mình càng nặng. Loại trạng thái này, Dư Lãng làm sao có thể để Dư Hải Thiên vì mình mà cảm thấy đau khổ, khó chịu cho được.

Trước đó, nói là Dư Lãng và Dư Hải Thiên tình cảm cha con sâu sắc, không bằng nói Dư Lãng cố ý khiến Dư Hải Thiên yêu thích. Thẳng đến khi y phát hiện mình làm cái gì Dư Hải Thiên cũng không có mất hứng mới buông lỏng bản thân. Chính là, y cũng không hiểu rõ vì sao hắn lại làm như vậy, Dư Hải Thiên đau lòng cũng không phải y cố tình.

Thẳng đến khi Dư Hải Thiên đối với y có tình cảm vượt quá tình cha con, y mới một bên thả lỏng, một bên lại lo lắng. Đây là “loạn luân”! Y biết là không phải nhưng Dư Hải Thiên lại không biết. Cho dù mạnh mẽ như Dư Hải Thiên, chỉ sợ vượt qua một cửa này cũng trải qua áp lực tâm lý rất lớn. Không phải ai cũng có thể tiếp thu được tình yêu đối với con trai ruột của mình. Người yêu đuối chỉ sợ cả đời cũng không dám thừa nhận chuyện này, chỉ có thể đem nó chôn sâu ở đáy lòng chứ đừng nói đến chuyện bỏ qua đạo lý thế gian mà ra tay với con mình.

Chính là làm, Dư Hải Thiên cũng hiểu được mình thực sự có lỗi với y đi. Dư Lãng tựa vào hõm vai hắn lắc đầu, rầu rĩ nói: “Baba, là con, con mới phải xin lỗi ba! Con…”

“Không, baba mới là người phải nói xin lỗi… con đã làm tốt lắm rồi, ba không nên đối xử như vậy với con.” Nhìn Dư Lãng đỏ hốc mắt, Dư Hải Thiên đem y gắt gao ôm vào trong lòng, đem đầu của ý đặt vào trong ngực, cảm thấy hơi hối hận: “Baba chính là…. Là tại ba quá nghiêm khắc!”

Dư Lãng ngạc nhiên một chút, khác với lần trước giải thích cho có lệ, chỉ nghe âm thanh Dư Lãng cũng biết lần này là hắn thật lòng xin lỗi. Dư Hải Thiên như vậy ngược lại khiến Dư Lãng lòng tràn đầy không được tự nhiên, y xoa xoa mắt: “Không, baba, đây là lỗi của con.”

Dư Lãng chưa nói xong đã bị Dư Hải Thiên đánh gãy, hắn nâng cái gáy của Dư Lãng lên, gắt gao đặt tại hõm vai của mình: “Được rồi, đừng tranh với ba. Ba nói ba thực sự xin lỗi con thì là do ba có lỗi. Rõ ràng người có lỗi là ba, con còn tranh nhận sai. Đây không phải là sẽ khiến cho baba đau lòng sao, ba không muốn con ủy khuất như vậy…”

Dư Hải Thiên nói đến tình chân ý thiết, Dư Lãng thiếu chút nữa là bị hắn làm cho buồn nôn mà chết. Y thật vất vả lấy được dũng khí, lại thiếu chút nữa bị Dư Hải Thiên làm cho nghẹn chết. Y thực sự chịu không nổi, tại hõm vai hắn cực lực giãy dụa: “ Ba hãy nghe con nói…”

Dư Hải Thiên dỗ y: “Được, được. Con cũng có lỗi với ba được chưa!”

Yết hầu Dư Lãng khô khốc, há miệng thở dốc, cuối cùng y vẫn nói ra. So với khi nói với Dung An Thụy bất ngờ không kịp đề phòng ấp a ấp úng. Khi y nói với Dư Hải Thiên chân tướng sự việc là cực kỳ lưu loát bình tĩnh, giống như đã chờ giây phút này từ lâu, lại giống như dừng lại, thốt không lên lời. Thậm chí còn có cả một chút vội vàng lại thản nhiên mở miệng: “Baba, thực sự là con rất có lỗi với ba, con không phải là con ruột của ba…”

Y ngẩng đầu, nhìn Dư Hải Thiên trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc thật lớn. Sau đó, lửa giận lan ra, trong nháy mắt giống như là vô cùng tức giận, giống như một con sư tử chuẩn bị đem con mồi xé thành từng mảnh nhỏ.

Chậm rãi, Dư Lãng đem mình một lần nữa chôn ở trong ngực Dư Hải Thiên, đem đầu đặt trên hõm vai của hắn. Giống như là không thở được, mang theo âm điệu giống như người sắp chết mà bình tĩnh, chậm rãi kể ra. Đem toàn bộ chân tướng đều hé mở: “Con không phải con ruột của ba, Khang Huy mới là con ruột của ba. Con là con của Khang An và Lý Kham. Không, phải nói vốn là như vậy. con vốn chính là con của họ, là An Huệ Lan tráo đổi con và Khang Huy.”

Dư Lãng đem đầu chôn ở trên vai Dư Hải Thiên, y không muốn thấy mặt hắn. Y tình nguyện Dư Hải Thiên đẩy mình ra ngoài cũng không muốn từ trên mặt hắn nhìn ra cảm giác chán ghét, hối hận hay là tức giận… loại cảm xúc này.

Dư Hải Thiên trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi đữa nhỏ trong ngực đã hơi hơi run rẩy. Nửa ngày hắn mới bình phục cảm xúc, miễn cho đứa nhỏ này hiểu nhầm rồi lại bị dọa. Hắn thấp giọng thở dài một cái, cơ hồ nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “… khi nào thì con biết chuyện này?”

Dư Lãng đối với Dư Hải Thiên khó có thể mở miệng, nguyên nhân phần lớn là do y không muốn mất đi Dư Hải Thiên. Thậm chí là không thể mất đi hắn. Loại ý tưởng này kéo dài suốt thời thơ ấu, cái thời điểm kia, y thậm chí là cảm thấy sợ hãi, sợ có một ngày mình phải rời khỏi Dư Hải Thiên, bị đưa đến bên người Khang An và Lý Kham. Chờ y lớn hơn một chút, có năng lực tự bảo vệ mình, muốn nói lại không biết mở miệng như thế nào. Cũng có một phần nhỏ nguyên nhân là y tình nguyện chờ Dư Hải Thiên tự mình nhìn ra được.

Dư Lãng nghĩ ra rất nhiều lý do để lấy cớ, nhưng là như thế nào cũng giải thích không được. Y sao có thể biết được thân thế của mình. Y chỉ có thể mặc kệ không lên tiếng. Nửa ngày sau y mới rầu rĩ trả lời: “Con… con cũng không biết, ba đừng hỏi con khi nào thì biết chuyện. Dù sao con chính là đã biết.”

“Baba cũng sớm biết.” Dư Hải Thiên thở dài, câu đầu tiên đã đem Dư Lãng từ trạng thái rùa đen rút đầu kéo ra. Dư Lãng đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn giống như có chút không thể tin được. Ánh mắt của y kinh hỉ quá mức rõ ràng khiến cho Dư Hải Thiên nhịn không được liền hôn lên mắt của y.

Giống như nghĩ đến cái gì, Dư Lãng tự mình đưa ra kết luận, mang theo sự kích động nhè nhẹ: “Chắc chắn là ba biết con không phải là con ruột của mình nên mấy ngày nay liền không để ý đến con đúng không.”

Dư Hải Thiên cúi người nhẹ nhàng hôn trán Dư Lãng, ôn nhu khiến người cơ hồ rơi lệ: “Baba không lừa con, đúng là mấy ngày nay ba mới biết được. Bất quá ba cảm thấy vô cùng may mắn khi con không phải là con ruột của ba. Ba có thể quang minh chính đại tuyên bố ba yêu con, cũng có thể danh chính ngôn thuận cho con yêu ba.”

“Vậy mấy ngay nay sao ba lại đi ra ngoài?” Dư Lãng lòng mang nghi ngờ, cứng ngắc hỏi.

Dư Hải Thiên dừng một chút, biểu lộ sự âm trầm trước kia chưa từng thể hiện ra trước mặt Dư Lãng: “Biết ba làm sao biết được chuyện này không? Là có người nhắn tin cho ba, ba muốn điều tra xem là ai dám to gan lớn mật như vậy, hơn nữa…” Dư Hải Thiên dừng một chút, mới một chút không để ý nói: “Người kia chỉ nói con không phải là con ruột của ba. Ba cũng không rõ được cha mẹ ruột của con là ai. Không biết khi nào thì cái loại người như vậy lại xuất hiện ở bên cạnh chúng ta.”

Khi Dư Hải Thiên nhận được tin nhắn kia, cơ hồ là không thể tin được, rồi sau đó là cảm thấy mừng như điên. Hắn đã từng nghĩ qua chuyện Dư Lãng không phải là con của mình thì có bao nhiêu tốt. Hắn có thể danh chính ngôn thuận mang y theo bên người, bảo hộ y, yêu y, nói cho mọi người biết hắn yêu y. Chính là chuyện này chỉ có thể nằm mơ mà thôi.

Bọn họ là quan hệ cha con, khiến cho từ khi Dư Lãng sinh ra Dư Hải Thiên đã làm bạn bên cạnh y, có thể có được y, bảo hộ y để cho y không nhận bất kỳ loại thương tổn nào. Chính là một bên lợi một bên hại. Huyết thống khiến cho bọn họ không thể chia cách, lại khiến cho tình cảm của họ vĩnh viễn không thể để cho người khác biết.

Biết Dư Lãng có khả năng không phải con của mình khiến cho Dư Hải Thiên vui sướng đến nỗi tưởng mình đang nằm mơ, nghĩ rằng mình tưởng tượng nhiều quá mà sinh ra ảo giác. Hắn thậm chí không hề nghi ngờ chuyện này chỉ là trò đùa, lại để lộ ra một chút tin tức ngắn ngủi nên là một trò đùa dai. Hắn cơ hồ khẩn cấp về đến nhà, thừa dịp Dư Lãng ngủ say, lấy nước bọt của Dư Lãng để làm mẫu xét nhiệm ADN. Trong bệnh viện hắn chưa từng rời đi, từ đầu tới cuối đều ngồi chờ báo cáo hoàn thành.

Cầm lấy bản kết luận phủ định ADN ở trước mặt bác sĩ hắn cười như điên. Bác sĩ căn bản là không biết trong tay hắn là xét nhiệm của ai, ai là cha, ai là con. Chính là trong mắt Bành Đào, Dư Hải Thiên không thể nghi ngờ là điên rồi. Mặc kệ là ai khi biết đứa con mình nuôi mười mấy năm không phải là con đẻ thì không bị tức điên đã là định lực tốt lắm rồi, còn cười như hắn?

Chính là Dư Hải Thiên đang cười, hắn thậm chí có chút cảm kích người gửi tin nhắn kia. Dù sao không có hắn, khả năng là cả đời Dư Hải Thiên cũng không biết chuyện này. Nhưng nếu đây quả thật là do người đó dùa dai, Dư Hải Thiên có thể tìm người nọ tìm ra mà xé xác hắn. Thậm chí đến cả Dư Hải Thiên cũng không biết, khi có người cho hắn hy vọng rồi sau lại khiến hắn tuyệt vọng thì hắn sẽ gây ra chuyện gì!

Bất quá cảm ơn là chuyện của cảm ơn, Dư Hải Thiên sẽ không thực sự cảm ơn hắn. Chỉ dựa vào chuyện người này biết nhiều chuyện bí ẩn mà hắn không biết, hắn sẽ tìm ra kẻ này. Huống hồ, hắn căn bản là không biết người kia có ác ý hay là có ý tốt. Mà rõ ràng chuyện này thì có khả năng ác ý cao hơn.

Dư Hải Thiên vội lên, hắn phải tìm ra được kẻ kia, đã xác định Dư Lãng không phải là con đẻ của hắn. Nếu đã làm xét nhiệm ADN kiểm tra giữa hai người cũng không phải là cha con ruột. Dựa vào cái gì hắn phải tin tưởng Dư Lãng nhất định là con đẻ của An Huệ Lan. Hắn cũng lấy một phần báo cáo kết quả của An Huệ Lan và Dư Lãng, đồng dạng là không có quan hệ huyết thống.

Nhưng Dư Hải Thiên cũng không muốn nói chuyện này cho Dư Lãng, hắn không muốn con của mình bị người ta lấy mất. Dư Lãng làm con của hắn là được rồi. Hắn thực sự không ngờ Dư Lãng đã sớm biết, thậm chí so với hắn biết còn sớm hơn.

“Lại đây, ngoan, nói cho ba biết, có phải có người nhắn tin hay gọi điện cho con đúng không. Hắn nói cho con biết, đúng không?” thanh âm Dư Hải Thiên ôn nhu, sau lưng lại lộ ra vài phần sát khí. Đem mọi chuyện nói cho mình hắn còn có vài phần cảm ơn, sai lầm chính xác Dư Hải Thiên cũng không phải quá tức giận. Chính là xúc phạm Dư Lãng, hắn trăm triệu lần không thể tha thứ. Dư Lãng biết rõ ràng như vậy, so với mình còn biết nhiều hơn. Như vậy chắc chắn khi người đó nói với Dư Lãng không chỉ nói nhẹ nhàng một câu bâng quơ. Hắn có thể tưởng tượng được Dư Lãng biết chuyện này sẽ bị dày vò lớn đến như thế nào.

Dư Lãng trầm mặc không nói, Dư Hải Thiên đau lòng ôm chặt y, vuốt mặt y: “Là baba có lỗi với con, baba không bảo vệ con tốt..”

Dư Lãng tiếp nhận nụ hôn của Dư Hải Thiên, khi đầu lưỡi hắn chuẩn bị tiến công vào khoang miệng của mình, y đột nhiên quay mặt đi nói: “Nếu không phải con tự mình phát hiện, có phải ba vĩnh viễn cũng không nói cho con biết con không phải con ruột của ba, cha mẹ đẻ của con là người khác đúng không?”

Dư Hải Thiên dừng một chút, không thèm che dấu đắc ý nở nụ cười: “Đương nhiên, con chính là con của ba, ba sao có thể chia sẻ con với người khác được. Kể cả là cha mẹ ruột của con cũng không được. Nếu con muốn đi tìm họ thì làm sao? Nếu cha mẹ con muốn tranh đoạt quyền nuôi nấng con với ba thì làm thế nào? Ba sẽ nhịn không được mà giết họ cướp con về.”

“Ba gạt con như vậy không sợ con sẽ hận ba sao?” Dư Lãng cũng cảm thấy kỳ lạ, y trước kia sao có thể sinh ra loại cảm giác áy náy như vậy được nhỉ, rõ ràng là Dư Hải Thiên muốn được như vậy.

“Sợ cái gì, baba sẽ vĩnh viễn không nói cho con biết, chính là con có biết ba cũng sẽ không thừa nhận.” Ba có thể tìm vô số người chịu tiếng xấu thay cho ba. Vì sợ con mình tức giận, lời nói càng vô sỉ hơn như thế này Dư Hải Thiên chưa dám nói ra.

“Ba không cảm thấy áy náy sao?” Biết rõ ràng đáp án của Dư Hải Thiên Dư Lãng vẫn là nhịn không được hỏi.

Quả nhiên Dư Hải Thiên mỉm cười, đem Dư Lãng ôm vào trong ngực dùng sức hôn một cái: “Baba sao phải áy náy. Ba không phải cha ruột của con nhưng lại hơn hẳn cha ruột. Cha của con có tốt hơn mười lần, mẹ con có tốt hơn trăn lần cũng kém xa so với baba. Ba đối với con tốt bao nhiêu a, con muốn bọn họ để làm gì, con một chút cũng không cần đến họ.”

Dư Lãng cảm thấy chính mình áy náy nhiều năm như vậy cho Dư Hải Thiên quả thực chính là một truyện cười. Quả nhiên không phải con ruột, liền không là con đẻ, y không có một đinh điểm di truyền gì từ hắn. Khang Huy thiếu đạo đức, xem ra cũng không hoàn toàn di truyền từ mỗi An Huệ Lan.

“Vậy chúng ta hòa nhau đi?” nếu Dư Hải Thiên cũng có suy nghĩ này, Dư Lãng đột nhiên cảm thấy mình không cần áy náy. Y nhìn thấy Dư Hải Thiên đang lột quần mình được một nủa, chậm rãi đem thắt lưng cài lại: “Con nói cho ba biết, baba. Con còn đang tức giận đó, vẫn chưa tha thứ cho ba, baba thân mến ạ!”

Dư Hải Thiên nhảy dựng lên, trực tiếp đem Dư Lãng một lần nữa bắt trở về trong ngực. Chỉ trong nháy mắt liền đem quần của Dư Lãng một lần nữa cởi xuống dưới, so với lần trước còn nhanh hơn. Không thể so với lần trước Dư Lãng là bất tri bất giác cởi bỏ thắt lưng. Lần này Dư Hải Thiên cơ hồ có chút bình tĩnh, giống như từ khi cởi quần áo cho Dư Lãng hắn đã bắt đầu hưởng thụ. Tại thời điểm cởi áo y, hắn phi thường tự nhiên từ túi áo tây trang của mình lấy ra thuốc bôi trơn.

“Ba sẽ không tặng con cho bất kỳ ai, nếu con muốn tìm người khác baba sẽ đánh gãy chân của con, sẽ không đem con cho người khác. Con cũng không thể đem ba cho người khác!”

“Con đã biết…” Dư Lãng nức nở một tiếng, cố gắng thích ứng ngón tay trong cơ thể: “Dù sao ba khẳng định sẽ không để cho con chạy trốn…”

Dư Hải Thiên nở nụ cười, haha cười một tiếng, ngón tay trong thân thể Dư Lãng giật giật: “Đau không? Thoải mái không?”

Hỏi ra câu này, Dư Hải Thiên cũng không phải là muốn Dư Lãng trả lời. Hắn chỉ là muốn dùng lời nói để đùa giỡn Dư Lãng mà thôi, động tác của hắn rất chậm, phía dưới trướng đau giống như sắp nổ. Hắn chí có thể kìm nén. Hắn không muốn khi nhắc đến chuyện giường chiếu, Dư Lãng chỉ có thể nghĩ đến chuyện hắn mang lại cho y nỗi thống khổ, không hề có khoái hoạt. Hắn cũng muốn để cho Dư Lãng cảm thấy thoải mái.

Dư Hải Thiên động tác chậm rãi, lại bao hàm ý muốn khiêu khích, tính nhẫn nại của hắn rất cao, chờ sau khi huyệt của Dư Lãng mềm mại mới đem ba ngón tay của mình đưa vào. Một tay nắm lấy thân dưới của Dư Lãng, sử dụng kỹ xảo điêu luyện mà xoa nắn giúp y, một bên nghe Dư Lãng rên rỉ.

Đàn ông chính là như vậy, chỉ cần nửa người dưới thoải mái, trên cơ bản nửa người trên cũng như vậy. ít nhất Dư Lãng đã bị Dư Hải Thiên khiêu khích thiếu chút nữa liền điên lên. Huống chi Dư Lãng và Dư Hải Thiên không phải là mối quan hệ cưỡng ép. Dư Lãng vẫn chưa quen sự thay đổi thân phận của Dư Hải Thiên, kết quả bị hắn đùa giỡn, về điểm này tình cảm câu thúc liền bị ném lên chín tầng mây.

Dư Lãng là đứa nhỏ chưa hề trải qua chuyện tình dục, mà Dư Hải Thiên, tuy rằng con của hắn không nhiều lắm, số người phụ nữ cũng không nhiều. Nhưng là thời điểm niên thiếu hắn có chút chuyện khó có thể nói thành lời. Thủ đoạn của hắn đã sớm được luyện thành. Nhiều năm như vậy không có dùng đến là không có tiến bộ, nhưng cũng không phải xa lạ gì.

Dư Hải Thiên bỏ qua toàn bộ cảm giác của mình, toàn tâm toàn ý xuất ra thủ đoạn đùa nghịch Dư Lãng. Dư Lãng cơ hồ lập tức liền tước vũ khí đầu hàng, toàn thân đều nóng lên. Thần trí đã bị Dư Hải Thiên biến thành không rõ ràng. Khi hắn chậm lại đôi chút, thậm chí còn vặn vẹo thân mình, dán lại gần hắn nâng thắt lưng lên tự động chuyển động cái vật của mình đang nằm trong tay Dư Hải Thiên, nhịn không được liền cầu xin hắn: “Baba nhanh một chút…”

Âm thanh mang theo một chút yếu ớt, còn hơi có cảm giác nức nở, thẳng thắn câu dẫn Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên cắn chặt răng, mới đem xúc động muốn đi thẳng vào của mình kìm xuống. Hắn hít sâu một hơi, bỏ ra một tay để cởi áo sơ mi của bản thân: “Thích baba đối xử với con như vậy sao?”

Dư Hải Thiên đã sớm cởi quần áo của Dư Lãng đến sạch trơn, ngược lại bản thân hắn quần áo chỉnh tề. Nếu Dư Lãng còn tồn tại ý chí, khẳng định sẽ thẹn quá thành giận. Nhưng hiện giờ y đã không nghĩ được cái gì, đầu óc trống giỗng. Y theo bản năng cọ cọ, làm nũng gọi một tiếng: “baba…”

Dư Hải Thiên lập tức cứng lên, dục vọng như lửa đốt càng ngày càng lớn. Hắn cúi người tới gần môi dưới Dư Lãng, tại bên tai y gặm cắn vài cái, trực tiếp vươn tay vào trong miệng y: “Xem ra Lãng Lãng cũng rất muốn ba. Lúc trước là ba không đúng…”

Gần như ngay khi môi Dư Lãng bị tách ra. Y tận lực áp chế tiếng rên rỉ của mình, nước miếng liền chảy đi ra: “Ba nhanh lên, nhanh lên…”

Dư Lãng rên rỉ và khóc lóc cầu xin, Dư Hải Thiên nghe được phi thường sung sướng. Hắn cười khẽ một tiếng nhưng không có nhanh hơn: “Baba không cố ý, túng dục … đối với con cũng không tốt.”

Dư Hải Thiên nói là sự thật, với độ tuổi của Dư Lãng hoàn toàn chưa được phát dục hoàn toàn. Túng dục là chuyện tuyệt đối không thể thực hiện. Nếu có thể, trừ bỏ ngẫu nhiên xúc động thì đối với loại chuyện này tốt nhất là hoàn ngăn cách.

Dư Hải Thiên nói rất đúng, nhưng là khi hắn nói chuyện lại cố tình tăng trọng âm vào chữ “con” giống như túng dục với Dư Lãng không tốt nhưng với hắn lại hoàn toàn không có vấn đề gì. Cố tình Dư Lãng lại có một tia thanh minh, nghe hiểu, nghe rõ. Nói kiểu nặng bên này nhẹ bên kia nhất thời khiến cho Dư Lãng tức giận hét lên một tiếng, ngay cả họ tên của Dư Hải Thiên cũng lôi ra: “ Dư Hải Thiên, đồ hỗn đản..”

“Được, baba hỗn đản.” Dư Hải Thiên cảm thấy tự chủ của mình rốt cuộc không thể chống cự nổi nữa. Hắn nhanh chóng rút ra ngón tay, đem chân y nâng lên, tự mình sáp nhập đi vào: “Baba nói nhỏ cho con biết, con gọi tên ba khiến ba thực sự rất phấn khích.”

Người dưới thân đối với động tác bất ngờ của Dư Hải Thiên run rẩy phát ra tiếng rên rỉ, rốt cuộc khóc ra thành tiếng. Không biết rốt cuộc là bị cái lão lưu manh Dư Hải Thiên này hay chọc cho phát khóc hay là bị đồ vật của hắn kích thích, y khóc thảm: “Ba lại bắt nạt con, lại bắt nạt con…”

Dư Hải Thiên lại nở nụ cười, lần này hắn trực tiếp cười ra tiếng, từ trong ra ngoài đều cảm thấy sung sướng khiến cho hắn không quản được Dư Lãng sẽ bị mình chọc tức đến giậm chân: “Baba bắt nạt con, chờ đến khi con đi bắt nạt người khác ba cũng sẽ giúp con đi xử lý họ. Đương nhiên là không phải loại bắt nạt này.”

Nói xong Dư Hải Thiên hướng trong thân thể Dư Lãng đâm mạnh một cái, mà bắt đầu chậm đứng lên, ngừng một giây để cho Dư Lãng giảm xóc một chút, rồi lại bế người lên. Hạ thể tương liên khiến cho y trực tiếp ngồi lên đùi hắn, sau đó chậm rãi di chuyển.

Cái này tư thế khiến cho Dư Hải Thiên tiến vào càng sâu, Dư Lãng không tiếng động thở dốc một hơi. Khi Dư Hải Thiên hôn môi y, không mang hy vọng mà bắt đầu cầu xin hắn: “Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên…”

Dư Hải Thiên tại trên lưng Dư Lãng hôn mút thật mạnh, lực đạo rất lớn, đợi sáng ngày mai, khẳng định sẽ lưu lại dấu hôn. Một bên dưới thân động thật mạnh: “Bảo bối là chịu không nổi, muốn ba ba chậm một chút, hãy là muốn nói rằng ba ba vẫn chậm một chút?”

Dư Lãng đột nhiên gẩng cao đầu, lập tức giống như huyền cầm bị chặt đứt, vô lực tựa vào trước ngực Dư Hải Thiên. Bắt đầu có chút khí lực liền ở điểm hồng phấn trước ngực Dư Hải Thiên cắn một cái. Y cảm giác động tác của Dư Hải Thiên càng thềm kịch liệt khiến cho y không thở nổi.

“Bảo bối…” Dư Hải Thiên gầm nhẹ một câu, không tự chủ được dùng sức ấn thắt lưng Dư Lãng, đem một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng rót vào trong thân thể người yêu.