Trong Nhà Có Chồng Quỷ

Chương 7: Là người hay quỷ?



Nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện lợi ích của m Dương Nhãn là quá lớn! Bởi vì quán cà phê ở đối diện, có một người đàn ông đang dựa vào cửa sổ, vừa xoa cẳng chân, vừa lạnh lùng nhìn tôi.

Hắc hắc, người tôi đá chính là con quỷ này sao?

Lần đầu tôi thấy con quỷ này liền bối rối, tặc lưỡi, bởi vì vẻ ngoài của con quỷ này khá là đẹp trai! Đẹp trai tới mình, nhìn là muốn bắt nạt, ngũ quan không phải lập thể, nhưng nhiều hơn một phần hòa nhã, dù xụ mặt, ngồi ở đối diện tôi, nhưng không che được dáng vẻ thư sinh, còn khịt mũi, dù giận mà vẫn đẹp trai, ai nha, thật thật là mê chết tôi mà, ngồi ở trước mặt một nam quỷ đẹp trai, tôi lại muốn một cái thùng để hứng nước miếng!

Có điều, tóc và quần áo của hắn... là đồ cổ trang...

Hắn dường như không thoải mái khi bị tôi nhìn, nam quỷ cầm lên ly cà phê trên bàn bên cạnh, rầu rĩ uống một ngụm, sau đó nhíu mày, có vẻ hắn không thích mùi vị của cà phê đó.

Tôi nhớ rõ là trước khi mình tới ở đó đã có sẵn một ly cà phê, nhưng người bình thường nhìn không thấy quỷ, vậy tại sao chỗ đó có một ly cà phê? Chẳng lẽ do con quỷ này trông quá đẹp trai, người phục vụ dù nhìn không thấy nhưng cảm nhận được sức hút đẹp trai ư, thế nên mới dựa vào giác quan thứ sáu của mình bưng một ly cà phê để đó?



"Anh quỷ này, vừa rồi là anh ở phía sau kéo tôi hả?"

Tôi cầm ly cà phê đó lên, uống một ngụm, mới mở lời hỏi.

Hắn nghe tôi gọi mình là "Anh quỷ", sắc mặt liền u ám, sau đó, lại miễn cưỡng cười cười, rất lịch sự gật đầu chào, sau đó nhìn thoáng qua cái ly trong tay tôi: "Thứ nhất, tôi tên Cấp Quận Nam, thứ hai, đây là đồ của tôi."

Ai nha, hắn không chỉ là quỷ, mà còn là quỷ hẹp hòi!

"Họ Cấp? Tôi chưa từng nghe qua họ này."

Tôi tặc lưỡi, đặt cà phê trong tay xuống, nếu người ta keo kiệt nói thế, tôi không thể giả vờ là không có chuyện gì để uống tiếp.

Cấp Quận Nam cười nhẹ: "Họ là Cấp Quận, tên Nam."

Má... lần đầu tiên trong đời, tôi xấu hổ đến đỏ mặt



Lúc này, người phục vụ đi tới, cười cười: "Chào cô, đây là cà phê do anh này gọi cho cô."

"Anh này?"

Tôi nghi hoặc, nhìn thoáng qua người phục vụ, lại nhìn vào mắt Cấp Quận Nam, thầm nghĩ trong lòng là cái quán cà phê nho nhỏ này mà có cao nhân, có thể nhìn được quỷ hồn.

Cấp Quận Nam vẫn giữ thần thái ưu nhã, mặt không cảm xúc, ngồi ở đối diện.

Tôi hừ lạnh một tiếng, dí sát mặt vào Cấp Quận Nam, nhắm lại mắt trái, nhìn nhìn, quả nhiên là quỷ, lại nhắm lại mắt phải và nhìn, khụ khụ, tức thì tôi bị hù, thế là một ngụm cà phê trong miệng đã bay thẳng lên mặt Cấp Quận Nam.

Thời gian như trôi chậm lại, tôi thậm chí có thể thấy mỗi động tác của ngài quỷ này: Nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện -> sửng sốt -> khóe miệng hơi giật giật -> sau đó mở mắt ra, sắc mặt xanh mét.

"Cố Tiểu Bắc."

Giọng nói lạnh lẽo làm không khí chung quanh như bị đông cứng lại.

"Ơ... ơ..."

Tôi chột dạ, vội vàng rút khăn giấy đưa cho hắn, cậy mạnh nói: "Là, là anh làm tôi sợ trước, nếu không tôi đã không mất lịch sự như thế."

Sau đó, một ánh mắt giết người bắn đến chỗ tôi, tôi vội vàng ngồi thẳng người, cúi đầu xuống.

Cứ giằng co như thế qua 30s, ngài quỷ vẫn như cũ, không có ý định nói, tôi đành phải giả vờ bạo dạn hỏi: "Anh Cấp Quận Nam, anh, anh rốt cuộc là người hay là quỷ?"

Bởi vì khi tôi nhắm mắt phải mà hắn vẫn ở đó, điều này nghĩa là hắn là người!