Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 171



Một lớp kim loại mỏng quanh eo, chân càng mỏng hơn, nhưng bất kể là khả năng nâng đỡ, độ dẻo hay độ linh hoạt đều tốt hơn.

Không chỉ có như thế.

Khung hỗ trợ thông minh được cấy một con chip thông minh, nó có thể kết nối với điện thoại để quản lý—— điều chỉnh và điều khiển, thu vào hoặc kéo dài ra sau khi cởi, mức chịu tải có thể đạt tới hơn 300 cân, giảm bớt tiêu hao cơ bắp và tiêu hao năng lượng không cần thiết của nửa người trên, sức chống chịu càng mạnh mẽ hơn.

Lê Khinh Châu thí nghiệm một hồi, quả thật là nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Thời gian đi bộ sau khi đeo nó cũng kéo dài.

Ông ngoại Trang nói: "Khung hỗ trợ thông minh này còn có thể nghiên cứu tiếp, đặc biệt là trong lĩnh vực AI thông minh."

"Nhưng mà đối với kỹ thuật hiện tại của chúng ta, nghiên cứu này là tốt nhất rồi."
Chuyện gì cũng cần phải từ từ, tiến bộ liên tục.

Lê Khinh Châu gật đầu.

Chủ yếu là nguyên liệu để tạo ra khung hỗ trợ thông minh khá quý hiếm, còn lại cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ riêng nguyên liệu cũng đủ để trì hoãn tiến độ.

Cho nên, mặc dù sản xuất thành công khung hỗ trợ thông minh, nhưng có thể tưởng tưởng muốn đem bán thì phải chờ đến năm sau.

Chiếc khung hỗ trợ thông minh này được Lê Khinh Châu mang về nhà trước.

Trong nhà không có ai, em trai và em gái đều tới trường.

Liễu Bạc Hoài ở phía sau đẩy xe lăn, nhìn Lê Khinh Châu vào phòng khách ——hứng thú với bộ khung hỗ trợ thông minh còn chưa đi qua, sau khi vào trong phòng khách, cậu vòng qua vòng lại quanh sô pha.

Không nhân không chậm, lúc bước đi còn có thể nghe thấy tiếng máy móc cọ xát liên tiếp.

[Một bước, hai bước, một bước, hai bước...]
——Người tí hon trong bong bóng nhảy nhót, bàn tay trái túm một quả bóng bay hồng nhạt hình trái tim, quay qua quay lại.

Liễu Bạc Hoài đẩy xe lăn qua một bên, sau khi nhìn cậu xoay hai vòng xong, nói: "Khinh Châu, nghỉ ngơi chút đã."

Đúng lúc Lê Khinh Châu vừa định đi tới, nghe vậy nhắm ngay hướng Liễu Bạc Hoài mở rộng vòng tay.

[Ôm.]

——Người tí hon trong bong bóng thả bóng tay ra, bóng bay bay đi, người tí hon ném mình vào vách tường, mặt mày hớn hở.

Liễu Bạc Hoài bước nhanh qua, duỗi tay vòng qua phía dưới cánh tay Lê Khinh Châu bế lên, một tay cởi bỏ khung hỗ trợ thông minh, ngay sau đó một tay lại vòng qua chân, ôm cậu ngồi lên ghế sô pha, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ quanh eo và đầu gối.

Dù sao vẫn là máy móc, đeo lâu dài khó tránh khỏi xuất hiện sưng đỏ và những vết xanh tím.

Lê Khinh Châu lười biếng dựa vào lồng ngực Liễu Bạc Hoài, một tay chỉ nút thắt trên quần áo hắn, nói: "A Hoài, anh tính ăn tết ở nước ngoài, khi nào trở về?"
[Không muốn...]

Liễu Bạc Hoài nói: "Trước kia đều trở về vào mùng sáu."

Hạ Thanh Uyển luôn ở nước ngoài.

Thứ nhất là cơ thể không tốt, nơi bà ở là vùng ngoại thành, không khí vừa tươi mát vừa yên tĩnh, thứ hai là, ở trong nước khiến bà khó tránh khỏi nhìn vật nhớ người, sợ không chịu nổi.

Hơn nữa, chuyện trong nước quá loạn.

Lê Khinh Châu à một tiếng.

Trên mặt câu mặt dù không có gì, nhưng người tí hon trong bong bóng tỏ ra mất mát rõ ràng, dẩu môi, dạng chân ngồi xuống, cúi đầu bẻ ngón tay.

Cánh tay Liễu Bạc Hoài đang xoa bóp bên hông cậu hơi dừng một chút, nhưng nhớ tới một vài việc đương nhiên phải làm, hắn vẫn không nói ra lời đảm bảo.

Hắn ra nước ngoài, cần sắp xếp một ít văn kiện.

Mà có một số quy trình không biết khi nào mới có thể chuẩn bị tốt.

Đang nghĩ ngợi, lại nghe tiếng tim đập của Lê Khinh Châu.
[Tết không được gặp A Hoài, mình cũng muốn đưa Hạm Ngữ và Sanh Sanh trở lại Tây Thành...]

[Ừm, lần thẳng thắn với ông mình thích đàn ông trước đã, trải đệm sẵn nhưng chưa nói chuyện mình với A Hoài.]

[Gần đây ông gọi điện thoại, hình như sắp giới thiệu đối tượng hẹn hò cho mình...]

Lê Khinh Châu nghĩ có lẽ trong dịp tết, ông cụ có thể sẽ bắt cậu đi gặp người, đến lúc đó cậu nên uyển chuyển từ chối như thế nào.

Bàn tay ôm eo Lê Khinh Châu của Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên siết chặt, không khỏi khiến Lê Khinh Châu hoàn hồn, khó hiểu ngẩng đầu, hỏi: "A Hoài?"

Liễu Bạc Hoài: "Mùng một anh sẽ về."

Lê Khinh Châu sửng sốt.

Mùng một?

Ngày đó chính là Tết Âm Lịch sao?