Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 74



Lúc được Lương Đại Quân nhặt về, Phương Hoành Tiệm là một nhóc ăn mày nhỏ.

Năm, sáu tuổi, gầy còm nhỏ xíu, gặm bánh ngô không biết chôm ở đâu núp trong xe ba gác của Lương Đại Quân trú mưa.

Khi ấy Lương Đại Quân đã độ bốn mươi, sống một thân một mình, mưu sinh bằng nghề mua ve chai ở chợ phía Bắc.

Lương Đại Quân xuất thân từ nông thôn, thế hệ trước hay bảo khi chết nhất định phải có người đập chậu*. Ông biết cả đời này cũng không có tiền không đủ vốn liếng lấy vợ, trông thấy Phương Hoành Tiệm dù bẩn thỉu nhưng lại trông rất lanh lợi ngoan ngoãn, bèn nổi suy nghĩ nhặt đứa bé về nuôi.

*Nghi thức đập chậu: Thể hiện sự quan tâm cuối cùng con cháu dành cho người đã khuất trước khi hạ thổ, thường do con trai cả thực hiện. Người xưa cho sau khi chết người chết cũng có cuộc sống giống như người sống. Vì vậy, khi trong nhà có người chết, chậu đất sẽ được đập vỡ và "gửi" sang bên kia để người chết tiếp tục dùng làm dụng cụ nấu nướng, ăn uống.

Ngày xưa nào cần thủ tục gì, Lương Đại Quân hỏi Phương Hoành Tiệm có chịu ở với mình không, sau này sẽ chu cấp cái ăn cái mặc, và đứa bé mỗi ngày chỉ mong được ăn no mặc ấm mau mắn nhận lời.

Với Phương Hoành Tiệm, cha nuôi của mình là một người nhân hậu đáng thương.

Thời trẻ Lương Đại Quân cũng có công việc đàng hoàng ở xưởng máy móc. Sau này vì báo cáo cấp trên tham ô đắc tội lãnh đạo nên bị kiếm cớ đá khỏi xưởng. Lúc đó Lương Đại Quân còn chút tiền trong tay, bèn đến Thành Đô làm ăn, vào chợ bán buôn kiếm sống.

Trong chợ nhiều thành phần hỗn tạp, Lương Đại Quân lại hiền hậu, có chủ sạp xoay vốn không kịp ông cũng cho người ta mượn nợ, có tiếng thơm nhưng đa số là hút được mấy tên cậy lòng tốt trục lợi.

Cuối cùng, ông vất vả làm lụng mấy năm, quay lại tính toán mới phát hiện chẳng những không kiếm được đồng nào mà còn thua lỗ.

Lương Đại Quân đến từng nhà đòi nợ.

Được mấy người có thể diện thì trả tiền, còn đâu toàn mặc kệ, Lương Đại Quân đòi ráo riết còn bị người ta kiếm người hành hung.

Lương Đại Quân bị thương nằm nhà mấy ngày, cũng tiêu hết số tiền mới đòi được vào bệnh viện. Quay về khu chợ, ông phát hiện chỗ mình thuê đã bị người ta thu hồi lẫn cả đống hàng tồn và tiền thuê chưa đến hạn.

Chỉ chừa lại cho ông mỗi chiếc xe ba bánh.

Lương Đại Quân chấp nhận số phận.

Bắt đầu đạp xe thu mua ve chai.

May mà mấy hàng xóm quanh khu cũng biết nên không thiếu mối bán. Dần xem như sống qua được từng ấy thời gian.

Từ ngày nhận nuôi Phương Hoành Tiệm, thời gian của Lương Đại Quân trở nên eo hẹp.

Ông ra sức làm việc cùng chiếc xe ba bánh của mình hơn, dẫu gì trong nhà cũng có một đứa bé phải nuôi.

Mà Phương Hoành Tiệm không cần đi ăn xin nữa rất hay lẽo đẽo theo Lương Đại Quân, ngồi trên thùng xe cột hàng giúp cha nuôi. Cậu bé tuy còn nhỏ nhưng vừa vâng lời lại vừa hiểu chuyện, được các chị các mẹ trong chợ thương vô cùng, Lương Đại Quân cũng kiếm khá khẩm hơn.

Đôi khi rảnh rỗi, Lương Đại Quân sẽ xuống gầm cầu đánh bài. Phương Hoành Tiệm sẽ được cho vài đồng tiêu vặt tự đi lang thang đủ chỗ.

Phương Hoành Tiệm không có bạn cùng trang lứa, lúc nào cũng kéo cái bao phân hóa học còn to hơn cả người mình ra mấy đống rác lượm nhặt.

Vì cha nuôi Lương Đại Quân nói rồi, mình tự nhặt bán được bao nhiêu tiền sẽ là của mình tất.

Rồi một ngày kia, Lương Đại Quân đánh bài xong về nhà, thình lình phát hiện thằng con nhà mình ôm một đứa bé nhỏ xíu trong lòng, làm ông sốc tới độ nhảy dựng lên.

Lương Đại Quân hỏi ở đâu ra, Phương Hoành Tiệm khai mình nhặt ở đống rác.

Chẳng biết ai vứt đứa bé sơ sinh chỉ vỏn vẹn mấy tháng tuổi trong thùng giấy, lúc nhặt chai nhựa Phương Hoành Tiệm chợt nghe được tiếng khóc yếu ớt, lục lọi đống rác cả buổi mới kéo được em bé ra.

Lương Đại Quân chưa bao giờ là một người cứng lòng.

Cũng đã nhặt nuôi một đứa rồi, bây giờ nhặt thêm đứa nữa chắc cũng chẳng tệ tới nỗi nào.

Gia đình ba người dắt tay nhau sống qua những ngày như thế.

Hai đứa bé không có tên, Lương Đại Quân nhờ ông bói mù hàng xóm đặt giúp, đứa lớn tên Lương Hoành, đứa nhỏ tên Lương Hạo.

Nhưng xóm giềng chung quanh toàn dân mù chữ với nhau, không nhớ nổi tên phức tạp quá. Bình thường bọn họ gọi Lương Đại Quân là Lương Đại, thôi thì hai đứa bé cũng theo thứ tự là Lương Nhị với Lương Tam. Hai cái tên ấy theo hai đứa bé lớn lên, mãi đến ngày cha mẹ ruột Phương Hoành Tiệm tìm đến.

Lương Đại Quân là người hiền lành, tuy nghèo nhưng nhất định chữ nghĩa không được thua thiệt, thế nên một hai đưa hai đứa bé đi học.

Phương Hoành Tiệm cũng không thua ai, chín tuổi mới vào tiểu học mà kì thi nào cũng đứng đầu, sau này nhảy hai lớp theo kịp tiến độ, thi đại học phát huy như năng lực nên đậu vào đại học trọng điểm.

Khi ấy Phương Hoành Tiệm đã hai mươi tuổi, còn Lương Hạo mới chỉ học lớp tám.

Ngược với anh trai, từ nhỏ Lương Hạo đã lì lợm vô cùng, trừ mỗi lúc ngồi yên được trước mặt anh, còn lại cứ vọt hết từ nhà này đến nhà kia chơi bời với đám bạn cùng tuổi, thiếu mỗi phá nhà phá xóm nên hẳn ai cũng chê ghét.

Nhưng Phương Hoành Tiệm chẳng ghét đứa em trai này một chút xíu nào.

Trái lại, anh rất xót Lương Hạo.

Mình bồng đứa bé từ đống rác về nhà, Phương Hoành Tiệm cảm thấy bản thân có trách nhiệm nuôi nấng em trai thật chu đáo.

Đáng tiếc Lương Hạo học không nổi. Lúc có Phương Hoành Tiệm coi chừng còn đỡ, vì đứa nhóc này rất nghe lời anh trai nó, ít nhiều cũng đọc được hai trang sách, thi thố không tới mức ăn trứng ngỗng.

Nhưng hồi lên đại học Phương Hoành Tiệm tìm được cha mẹ ruột, sau khi hay tin Lương Hạo không thèm học hành nữa. Như đang trả thù, hắn nghỉ học, lao đầu vào xã hội.

Khoảng thời gian ấy cả hai anh em đều không ổn.

Phương Hoành Tiệm bị đưa về nhà, cha nuôi Lương Đại Quân được mười vạn tiền cảm ơn nhưng ông không cần. Song thân là thành phần trí thức, nhà họ Phương không muốn con mình tiếp xúc gì với một tên đàn ông lượm ve chai, nên đưa con ra nước ngoài.

Mà khi ấy Lương Hạo vừa biết yêu, vẫn chưa kịp làm rõ hành vi chiếm giữ kỳ quặc của mình với anh trai đã nhận ra anh trai của một mình mình bị người xa lạ cướp đi, chẳng thể tìm lại được. Hắn ôm uất ức phẫn nộ vào bụng, chỉ có thể bộc phát qua những trận ẩu đả đánh đấm.

Phương Hoành Tiệm về nước, tóc cha nuôi đã bạc dần, thiếu niên ngoan ngoãn vâng lời năm ấy đã trở thành lưu manh đường phố, nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm mà phức tạp.

Phương Hoành Tiệm vừa xấu hổ lại vừa khó chịu, thời điểm này anh ta đủ khả năng tự quyết những chuyện mình làm nên đã chủ động quay về thành phố mình sinh sống ngày trước.

Anh ta làm một công việc với đồng lương không tệ, hàng tháng gửi một nửa về cho cha mẹ, trích một nửa phần đưa cho cha nuôi và để phần còn lại tích góp cho em trai.

Lương Đại Quân chưa bao giờ giận Phương Hoành Tiệm, ông nghĩ, đứa bé tìm được cha mẹ ruột là chuyện đáng mừng, cũng là chuyện ông chắc chắn không thể ngăn cản được.

Nhưng Lương Hạo thuở thiếu thời lại không nghĩ vậy, ngày đó trong lòng hắn chỉ biết anh trai đã phản bội mình. Lương Hạo ấm ức không chịu nổi, lại không biết xả ra thế nào nên suốt ngày mặt mũi sầm sì hung tợn, cả con phố không ai dám trêu vào.

Phương Hoành Tiệm quay về, Lương Hạo đã trưởng thành mà lòng vẫn nghẹn một cục to đùng.

Hắn chẳng còn vâng lời nữa, Phương Hoành Tiệm nói gì hắn cũng muốn chống đối. Mỗi lần nhìn anh trai nổi giận tới mức nào rồi cũng không nỡ mắng nỡ đánh hắn, trong bụng lại thầm sung sướng vui vẻ.

Khoảng thời gian đó với Lương Hạo cực kỳ thoải mái.

Hắn dần không đánh lộn kiếm cơm. Phương Hoành Tiệm tìm cho hắn vài công việc, tính tình Lương Hạo hung tợn nên không hòa hợp nổi với đồng nghiệp, chẳng được bao nhiêu lâu đã bị đuổi cổ.

Lương Hạo đếch để tâm cho lắm.

Kiểu gì thì mỗi lần nghỉ việc hắn đều nhận được sự quan tâm lo lắng còn lớn hơn trước đó từ anh trai, có đổi việc lắm tí cũng không thành vấn đề.

Vật vã mấy bận, Phương Hoành Tiệm kiếm cho hắn vào làm nhân viên giao hàng. Để tiện để mắt đến hắn, anh từ chức công việc đang làm, nhận lời mời về làm quản lý cho công ty chuyển phát nhanh.

Lương Hạo hoàn toàn không chê ghét chuyện bị anh trai trông coi từng li từng tí.

Thời gian dần trôi, hắn chầm chậm bắt đầu thu gai nhọn về, mỗi ngày giao nhận hàng tử tế, sau khi tan việc còn đi học, chỉ vì Phương Hoành Tiệm muốn hắn ít nhất phải có tấm bằng.

Cuộc đời Lương Hạo không đeo đuổi sự gì.

Hắn nghĩ, chỉ cần anh trai không đi nữa, hắn làm gì cũng được.

Phương Hoành Tiệm thuê chung cư, đương nhiên Lương Hạo cũng chuyển vào ở cùng.

Ỷ Phương Hoành Tiệm tốt tính, hắn từng chút thâm nhập vào cuộc sống của anh trai.

Thời điểm đó Phương Hoành Tiệm đã ba mươi. Nhưng vì áy náy bỏ lỡ dịp bầu bạn cùng em trai suốt quá trình trưởng thành, anh ta không còn tâm trí lo chuyện cá nhân, chỉ một lòng muốn đưa em trai lầm đường lạc lối về đường ngay nẻo chính.

Anh ta hoàn toàn không ngờ, em trai nhà mình tương tư trái tim mình, giữa lúc hai anh em chung sống ngày càng thân mật lại càng lệch lạc tới tận chân trời.

Sau đó nữa, trong lúc làm việc có vị khách hàng kia theo đuổi Phương Hoành Tiệm.

Vì số lượng đơn hàng khá lớn nên Phương Hoành Tiệm không tiện trở mặt, chỉ cố gắng tránh né hết mức. Lần đầu tiên trong đời anh ta tiếp xúc với đồng tính luyến ái, thật sự không mang tâm lý bài xích ghét bỏ gì, chỉ là không hiểu mình moi sức hấp dẫn này từ đâu ra.

Anh ta chưa kịp giải quyết, vấn đề lớn hơn đã tìm tới.

Lương Hạo tẩn luôn khách hàng nọ.

Đánh tới mức người ta gãy xương nhiều chỗ, phải nhập viện.

Phương Hoành Tiệm bị xoay chóng cả mặt.

Vừa gấp rút xin lỗi khách hàng vừa vội vã xử lý công việc, còn phải bắt thời điểm đi chùi mông cho em trai. Kết quả thằng nhóc chết dẫm kia không hề thấy có lỗi, còn hùng hổ tuyên bố gặp một lần tẩn một lần.

Phương Hoành Tiệm thật sự bị chọc điên lên rồi.

Dù anh ta vẫn luôn xem em trai mình là một đứa trẻ, nhưng Lương Hạo đã là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn không đếm xỉa đến hậu quả như thế, không hề biết cân nhắc sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho người khác.

Anh ta nổi giận đùng đùng kéo em trai đang nhậu nhẹt với đám bạn về nhà.

Cố gắng kiềm chế cơn giận thiện chí giải thích cho hắn hiểu.

Anh ta không tưởng nổi vì sao em trai lại phải khiến người ta bị thương.

Mà thanh niên nốc bao nhiêu rượu rốt cuộc không nhịn được nữa, ghì anh trai dưới thân mình, gầm lên như phát điên ——

Mẹ nó em để ý!