Trông Mặt Bắt Mệnh, Sai Nặng A

Chương 2: Smart



P/S: Smart 杀马特: Đại khái đây làmột trào lưu về thời trang mô phỏng quần áo, tóc tai của ban nhạc bênNhật đặc biệt ở dòng nhạc Punk Rock.

Nhìn con gái ăn hết hai bát cơm, Tống Hải vui tươi hớn hở nói: “Xem ra mấy năm nay tay nghề của bố không hề thuyên giảm. “

Nhan Khê để đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa, Tống Hải vội nói: “Tiểu cô nương, rửa bát cái gì, đừng làm đau tay, lên lầu tự chơiđi. “ ông đoạt lấy bát đũa trong tay Nhan Khê, vừa đi về phía phòng bếp, vừa lẩm bẩm bàn tay con gái phải biết quý trọng, giữ gìn cẩn thận.

Nghe thấy lời của Tống Hải, Nhan Khê đi theo tới phòng bếp, nói chuyệnthường ngày với Tống Hải. Tống Hải nói chuyện công ty, nói chuyện bạn bè của ông, cuối cùng nói, “Con có muốn đến công ty làm quen công việctrước không, về sau mấy thứ này đều là của con, dù sao cũng phải làmquen một chút.”

”Ba, ba còn trẻ lắm,“ Nhan Khê cười, “ đợi ba 70 - 80 tuổi, hãy xuy xét chuyện con thừa kế a!”

Bị nữ con gái dụ đến mặt mày rạng rỡ, Tống Hải đem bắt đữa đã rửa sạch lau khô bỏ vào tủ bát, nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của con gái,trong lòng tràn đầy phấn khởi, con gái mỏng manh yếu đuối, người làm banhư ông, phải kiếm tiền có chút sự nghiệp, mới có thể giúp con gái cónhiều đồ phòng thân.

Tống Hải thật sự rất muốn con gái sẽ dựa vào mình nhưng khi thấy NhanKhê không có ý muốn đến công ty mình làm hoàng thái nữ, ông cũng chỉ tỏra có chút mất mát, con gái muốn làm cái gì thì làm cái đó, ông là mộtngười ba rất thoáng, tuyệt đối sẽ không chỉ tay năm ngón.

Tuy hai ba con đã không sống cùng nhau nhiều năm, nhưng bầu không khírất vui vẻ. Sáng ngày thứ hai, Nhan Khê ngủ thẳng đến chín giờ mới tỉnh, hai ba con cầm thẻ đến các trung tâm thương mại lớn, xoẹt xoẹt thẻ, hào khí ngất trời.

Buổi chiều Tống Hải kiên trì muốn dẫn Nhan Khê đi mua đồ trang sức, lý do là con gái của Tống Hải ông, về vấn đề ăn mặc trang điểm tuyệt đốikhông thể khiến bản thân chịu thiệt.

Tống Hải một thân hàng hiệu, trên tay còn mang đồng hồ kim cương hànghiệu, vừa vào cửa hàng trang sức, trên mặt giống như tự động hiện lênmấy chữ “không có gì ngoài điều kiện”, được nhân viên bán hàng nhiệttình tiếp đãi.

”Nhan Nhan, nhìn trúng cái gì liền mua, đừng tiết kiệm tiền cho ba.”Tống Hải nhận tách cà phê nhân viên bưng tới rồi uống một ngụm, đặt tách cà phê qua một bên, chỉ vào một chiếc giây chuyền gắn kim cương sánglong lanh nói, “Cái này đẹp này, Nhan Nhan con thử xem. “

Nhan Khê nhìn sợi giây chuyền kia, điểm thu hút duy nhất chính là... lấp lánh.

Loại giây chuyền này, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, ai đeo đi ra ngoài chứ?

”Ba, con không thích cái này,“ đè xuống Tống hải đang rục rịch mở vítiền, Nhan Khê chọn một chiếc nhẫn được thiết kế đơn giản nhưng cá tính, “con muốn cái này. “

”Thích thì mua thôi. “

Nhan Khê biết ba hận không thể bù đắp lại toàn bộ tiếc nuối những nămtháng không thể sống chung, cho nên mặc dù cô có rất nhiều đồ trang sứcdo mẹ cô để lại, nhưng vẫn chiều lòng ba, tới đây đốt tiền.

Thế nhưng loại phong cách khoe tiền này, quả thật có chút thách thức thẩm mỹ của cô.

”Ánh mắt lệnh thiên kim thật tốt, đây là mẫu mới ra tháng này của nhàthiết kế đúng đầu công ty chúng tôi, số lượng có hạn, cả nước chỉ có bachiếu thôi.” nhân viên bán hàng còn khen ngón tay Nhan Khê đẹp, rồi thìrất hợp với chiếc nhẫn, đồng thời kêu người đến lấy chiếc nhẫn ra choNhan Khê đeo thử.

Lúc đầu cô ta còn tưởng rằng đây hai người là kiểu ba nuôi con gáinuôi thường có trong giới nhiều tiền, không ngờ hai người lại ba conruột. Có lẽ là bởi vì vóc dáng hai người khác nhau quá nhiều, khiếnngười ta theo bản năng liền loại trừ trường hợp bọn họ là quan hệ huyếtthống, có điều khi nhìn nhìn gần, khóe mắt chân mày hai người quả thựcgiống nhau đến mấy phần, khuôn mặt người ba quá béo, ngũ quan có chútbiến dạng.

Đối với Tống Hải mà nói, khen Nhan Khê có hiệu quả hơn so với khen ông,cho nên cuối cùng hắn lại mua thêm cho Nhan Khê một đôi bông tai, nhânviên bán hàng quay đầu khen Nhan Khê như tiên nữ, chớp chớp mắt cũng tỏa ra hào quang rực rỡ.

Nhan Khê nghe được trên mặt phát sốt, quay đầu sang bên cạnh, hy vọng chị nhân viên này không tiếp tục khen nữa.

”Nguyên tiên sinh, đây là giây chuyền ngài đặt, xin hỏi có chỗ nàongài không hài lòng không?” quản lí từ trong tủ bảo hiểm lấy ra mộtchiếc hộp gấm, hai tay nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Nguyên Dịch. NguyênDịch mở hộp ra, khẽ gật đầu: “Không tồi.”

Quản lí thở ra một cái, đem các loại giấy chứng nhận đưa cho trợ lýbên cạnh Nguyên Dịch, “Ở đây chúng tôi còn có trang sức mới thiết kếtháng này, Nguyên tiên sinh nếu ngài có nhu cầu, tôi sẽ cho người mangngài đi chọn.”

”Không cần” Nguyên Dịch đứng lên, “Mẹ tôi trước giờ đều thích châubáu của quý công ty, nếu bên cô có mẫu thiết kế mới, có thể đem bảnthiết kế đến đưa cho mẹ tôi để bà chọn.”

”Nguyên phu nhân có thể thích tác phẩm của công ty chúng tôi, là vinhhạnh của chúng tôi, hôm nay chúng tôi sẽ phái chuyên người đến đưa bảnthiết kế cho Nguyên phu nhân xem.” quản lí trong lòng vui sướng, đứngdậy tiễn Nguyên Dịch khỏi phòng VIP, lúc đi qua đại sảnh, thấy một ôngchú mập mạp một tai cầm hai ba cái túi đựng châu báu, một tay kéo một cô gái xinh đẹp. Cô gái này thoạt nhìn biết vâng lời, đáng yêu trông rấttrẻ con, mà dễ nhận thấy ông chú bên cạnh rất coi trọng cô, còn khuyêncô chọn thêm vài món.

Quản lí đã sớm đã quen với các loại kiều nữ và đại gia, đối với loạichuyện như vậy cũng đã tập mãi thành thói quen, anh giơ tay làm mộtđộng tác mời, “Nguyên tiên sinh,bên này, mời. “

Nguyên Dịch đi ở phía trước hơi dừng bước, ánh mắt anh đảo qua cặp nam nữ cách đó không xa, rồi quay đầu đi nhanh ra ngoài.

Trợ lý bước nhanh theo.

”Nguyên tiên sinh, mời đi thong thả.” quản lí cúi người một cái, xoayngười thấy ông chú mập mạp cùng cô gái kia đi ra hướng cửa.

”Ba, ba dễ dàng bị dụ thế này, làm sao mà mở được công ty vậy? “ NhanKhê nhìn mấy cái túi trong tay Tống Hải, đây đều là tiền a.

Cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng phải sống khổ, ngay cả khi còn béđiều kiện gia đình bình thường, ba mẹ cũng vô cùng nuông chiều cô. Saunày cùng mẹ đến Hải Thành, mẹ cô mở một phòng triển lãm tranh, làm ăncũng tốt, thậm chí còn dần dần nổi danh trong giới hội họa, cho nên điều kiện kinh tế của mẹ cũng không tồi, cộng thêm mỗi tháng ba cô đều chocô không ít tiền, cô chưa từng buồn vì tiền.

Không buồn vì tiền, không có nghĩa là cô thích tiêu tiền phung phí.

” Nhân viên bán hàng rất có mắt thẩm mỹ, mà hàng cũng đẹp, mua thêmvài món cũng không sao.” Tống Hải cười ha ha mở cửa xe, sau khi Nhan Khê ngồi xuống, ông mới ngồi vào theo, “Ngày mai ba phải đi họp, con ở BắcKinh có bạn bè gì không, nếu không ba cho trợ lí đi dạo phố cùng con.”

”Không cần, ngày mai con hẹn bạn đi ăn rồi, “ Nhan Khê giải thích, “lúc ở đại học con có hai người bạn tốt, sau khi tốt nghiệp đến Bắc Kinhlàm việc, nghe con nói muốn về Bắc Kinh, đã sớm hẹn gặp nhau rồi, ba yên tâm đi, con sẽ không buồn chán đâu. “

”Vậy thì tốt “ Tống Hải yên lòng, “Còn có mấy người bạn cùng học cấp 2, nếu có quan hệ tốt, cũng có thể liên lạc. “

” đấy đều là chuyện mấy năm về trước rồi, lấy đâu ra cách liên lạcnữa,“ cô 15 tuổi rời Bắc Kinh, khi đó cô mới học lớp 10 được nửa năm,đến giờ gần cũng gần chín năm rồi, cho dù trước có vài người bạn thân đi nữa, thì nhiều năm như vậy tình cảm cũng đã sớm phai nhạt.

Ở Hải Thành cô học một ngành bình thường, bây giờ học xong, nhất thời không biết làm gì.

Về đến nhà, Nhan Khê đóng cửa phòng, đưa tay vào trong cổ áo, lôi kéohai bên, đem áo trong kéo ra ném lên trên giường, ngồi xuống cái ghếtrong phòng, bật máy tính.

Sau khi đăng nhập phần mềm, tiếng thông báo vang lên không ngừng, cô cắm tai nghe vào, đeo một bên, rồi gõ chữ ầm ầm.

Cô là một họa sĩ nghiệp dữ, thỉnh thoảng sẽ vẽ truyện manga giả naitrên weibo, có điều có thể là bởi vì rất nhiều người trong đời sống thực áp lực rất lớn, mức độ chuyên nghiệp của cô không coi là cao, thế nhưng mấy truyện manga của cô lại vẫn khá được yêu thích,weibi cũng sấp sỉtriệu fan, trước đó vài ngày còn ký hợp đồng với nhà xuất bản, mỗi ngàybiên tập đều giục cô giao bản thảo.

Đăng mấy đoạn vẽ lúc trước lên mạng, Nhan Khê mặc kệ biên tập đanggiục bản thảo nội dung, bật trò chơi Khách Hộ Đoan, cùng người chơi xưng huynh gọi đệ, chạy đến cánh đồng truy sát đối thủ.

Rất nhanh trên thế giới tràn đầy tiếng mắng.

”Ngươi mới là gay ý, tỷ đây là con gái, thuần!” bóc một cây kẹo mútnhét vào trong miệng, Nhan Khê ở Thương Thành mua ấn truy tung, tiếp tục đuổi giết người mắng cô.

Tắt trò chơi, Nhan Khê mới nhớ ra mình còn chưa tháo trang sức, chạyđến nhà vệ sinh rửa mặt, đắp mặt nạ dưỡng da bắt đầu lướt weibo.

Cô đăng đoạn manga kia cũng được hơn một tiếng, hơn năm sáu trăm lượtchia sẻ, hai ba nghìn bình luận, trong đó đa số là khen manga hay, cũngcó mấy người chê nàng trình độ kém, có điều bị fan của cô ném đá đuổiđi.

Trả lời vài cái bình luận đứng đầu, Nhan Khê gọi điện thoại cho bạn thân Đào Như.

”Sông lớn!” rất nhanh điện thoại được bắt máy, giọng oang oang của Đào Như truyền ra, “Mày rốt cục cũng gọi cho tao rồi, chị đây suýt chút nữa nghĩ mày mất tích.”

”Mất tích cái gì, “ Nhan Khê bóc mặt nạ dưỡng da ra, vỗ nhè nhẹ lên mặt, “Ngày mai đi ăn, mày mời.”

”mày đã đến Bắc Kinh rồi?” giọng Đào Như thêm ý mừng, “Được a, mayngày mai tao nghỉ làm, kêu thêm Dương Mẫn nữa, ba người chúng ta tụ họpmột chút. “

Hai người nói chuyện một hồi, Đào Như thắc mắc, “ Mày định làm việc ở Bắc Kinh?”

”uk, “ Nhan Khê lấy giấy bọc điện thoại, đến phòng vệ sinh rửa mặtvới tay, “Mẹ tao đã mất, tao về Bắc Kinh làm việc, tiện thể ở cùng batao luôn.”

”Vậy cũng tốt, về sau chúng ta có nhiều thêm cơ hội gặp mặt “ Đào Nhưkhông muốn nhắc đến chuyện buồn của Nhan Khê, cho nên chuyển chủ đề, hai người lại nói thêm lát, mới cúp điện thoại.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, lúc Khê tỉnh dậy, Tống Hải đã không ở nhà, trên bàn ăn bày bữa sángông làm.

Nhan Khê ăn bữa sáng xong, lên lầu thay quần áo, trang điểm, rồimới ra ngoài.

Trong nhà để xe,một chiếc Coupe màu đỏ, là Tống Hải đặc biệt chuẩn bị cho con gái, Nhan Khê mở cửa xe ngồi xuống, độ cao của ghế vừa vặnthích hợp, lúc lái sẽ rất tiện.

Có thể thấy được Tống Hải rất dụng tâm chuẩn bị chiếc xe này.

Ba người bạn thân tuy là đã hơn một năm không gặp, có điều khi ngồichung một chỗ, nửa điểm không tự nhiên cũng không có, cứ như các cô chưa từng có xa nhau.

”này, chúng mày xem cái này,“ Dương Mẫn chìa điện thoại ra giữa.

Nhan Khê rướn cổ lên vừa nhìn, là một bài báo về những kiểu tóc thịnh hành của giới trẻ trong gần 20 năm qua.

trong đó có một kiểu tóc rất kì, tóc nhuộm giống như đèn xanh đèn đỏ,tóc dài thẳng tắp, cái thẩm mỹ này khiến người ta vừa nhìn liền khôngthể quên.

”Mười năm trước, mấy đứa đầu trâu mặt ngựa trường mình rất yêu loạiphong cách này nha.” Nhan Khê chỉ chỉ màn hình điện thoại, “Trước đâytrường mình có một tên trùm đánh đấm, nhuộm một đầu xanh xanh đỏ đỏ,trèo tường bị taobắt gặp.”

”Sau đó thì sao?” Đào Như cảm thấy hứng thú hỏi, năm đó học sinh dámđể này kiểu tóc này, đa số học sinh khác đều không dám chọc.

”Sau lại, không có sau đó” Nhan Khê một tay chống cằm, nhớ lại mộtthời xa xôi “Tao còn chưa nói gì, thì đã có hai giáo viên đi đến, mắngtên đó không được bắt nạt tao, thẳng đến khi tao đi xa rồi, hắn vẫn cònbị hai vị giáo viên vây quanh.”

Dương Mẫn cùng Đào Như nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Nhan Khê, có chút không lời chống đỡ.

”mày năm đó... trèo tường làm cái gì? “

”Đương nhiên là trốn học nha.” Nhan Khê chí khí hùng hồn trả lời.