Trong Đôi Mắt Ấy

Chương 3: Chử Sênh Lai và Lâm Gia Thanh



Đại học Giang Thành vốn là một trong những học viện chính trị và luật pháp được thành lập sớm nhất của quốc gia, chuyên về ngành luật. Sau này, theo sự phát triển của thời đại, dần dần trở thành một trường đại học tổng hợp, nhưng khoa luật của Đại học Giang Thành vẫn được xếp vào hàng tốt nhất cả nước, sinh viên tốt nghiệp đều được đánh giá cao.

Bởi vậy, chương trình giảng dạy của học viện trọng điểm khắt khe hơn rất nhiều so với những nơi khác. Các giáo sư, phó giáo sư, giảng viên của học viện, dù là môn nhiều hay ít tín chỉ thì đều nhiệt tình trăm phần trăm, trên lớp thì yêu cầu khắt khe, sau giờ học thì cho một đống bài tập về nhà.

Chử Sênh Lai học được nửa tháng, thức suốt bốn đêm làm ppt, suýt thì toi mạng.

Giang Sơn Nguyệt cùng nhóm với cô, thức đêm cũng rất mệt, nhưng danh hiệu hoa khôi học viện của cô ấy đã lan rộng nên ngày nào trước khi đi học cô ấy cũng đành cam chịu bò dậy trang điểm, thay đồ, khoác lên mình chiếc váy tôn lên vóc dáng thon gọn.

Trong số bốn cô gái trong ký túc, Chử Sênh Lai là người không quan tâm đến việc chải chuốt nhất. Ngày nào cô cũng ngủ đến phút cuối cùng mới bò dậy đánh răng rửa mặt, chải đầu qua loa, tùy tiện thay một bộ quần áo rồi xách ba lô chạy.

Cô không thích ăn diện, ngại mấy việc đó tốn thời gian.

Sát giờ mới dậy, khi đến nhà ăn mà thấy ít người, không cần phải xếp hàng, thì cô sẽ mua bữa sáng cho mình và Giang Sơn Nguyệt, hôm nào vui thì cô sẽ mua cả phần cho hai người còn lại, sau đó chạy như điên đến giảng đường cho kịp tiết 8 giờ sáng.

Giang Sơn Nguyệt sẽ đi trước để chiếm chỗ đẹp cho cô, hai người khá chăm học, không thích ngồi ở hàng sau cùng, ngồi ở hàng đầu tiên, ngay trước mặt giáo viên.

Trong giờ học, Chử Sênh Lai một tay cầm chiếc bánh bao, một tay cầm bút nhanh chóng ghi chép, khi giáo viên quay lên nhìn máy chiếu, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, cắn một miếng bánh bao rồi ghi thêm một dòng nữa.

Giang Sơn Nguyệt không như cô, cô ấy luôn đợi đến khi tan học rồi mới ăn, tới lúc đó thì bánh đã lạnh rồi.

Có lẽ các nữ thần đều có yêu cầu về hình tượng của bản thân.

Hết giờ học, Chử Sênh Lai chạy đi WC rồi quay lại, thấy Giang Sơn Nguyệt đang ăn bánh bao lạnh, khẽ thở dài rồi lại đi ra ngoài. Trường có máy bán hàng tự động, có bán sữa bò ấm, đắt hơn sữa bò thường một tệ.

Dù một tệ cũng phải tiêu ở chỗ xứng đáng, đây là lời mà nữ sĩ Chung Lương nói.

Chử Sênh Lai lấy điện thoại di động ra quét mã QR để thanh toán, cô cảm thấy số tiền này đã được dùng cho việc quan trọng - một mỹ nữ như Giang Sơn Nguyệt, nếu vì ăn bánh bao lạnh mà tiêu chảy, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sao mà làm người được nữa.

Quay lại phòng học, cô đẩy sữa đậu nành nguội đi, cắm ống hút vào hộp sữa bò rồi đẩy qua: "Uống cái này đi."

Giang Sơn Nguyệt cảm động quay mặt qua nhìn cô: "Lai Lai!"

"Xì, đừng có gọi tớ như thế, ngấy chết đi được." Chử Sênh Lai chống tay lên bàn, cúi đầu tựa lên đó, "Hai phút cũng được, để tớ chợp mắt một lát.". Truyện Trinh Thám

Thấy cô như vậy, Giang Sơn Nguyệt không thể hiểu được, là người đi ngủ sớm nhất và thức dậy muộn nhất trong ký túc xá, tại sao Chử Sênh Lai vẫn thiếu ngủ vậy nhỉ?

Sau một buổi sáng kín tiết, cổ tay phải của Chử Sênh Lai gần như kiệt sức, cô giữ giáo sư chuẩn bị rời đi lại, hỏi: "Thầy Trương, viết tay rất tốn công mà lại kém hiệu suất, tiết học sau em có thể mang máy tính đến không ạ?"

Giáo sư Trương ôm sách giáo khoa, nheo mắt suy nghĩ một lúc, "Mang đi, nghiên cứu sinh đều đi học như thế thì sinh viên đại học cũng được làm."

Chử Sênh Lai vui vẻ, "Giáo sư, là thầy nói như vậy nhé ạ, sau này lớp nào em cũng sẽ đem máy tính theo."

Giáo sư Trương đang vội đi ăn, muốn nhanh chóng tiễn cô đi: "Tôi đã nói rồi, ai có ý kiến thì bảo người đó tới gặp tôi. Môn nào cũng được mang máy tính đến, đừng quên mang sách vở là được!"

Chử Sênh Lai vui vẻ, "Vâng ạ, cảm ơn giáo sư Trương!"

Giang Sơn Nguyệt đeo một cái túi nhỏ, cầm sách đi ra, xa xa nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, "Giáo sư nói vậy thật sao?"

"Chuyện này thì có gì mà không được chứ." Chử Sênh Lai nghĩ, "Tớ viết tay cả buổi sáng, nếu dùng máy tính thì không chỉ có thể nâng cao hiệu suất mà còn, mấy cái ghi chép giấy này cuối cùng thì cũng phải chuyển sang bản điện tử, sao tớ phải tốn thời gian làm một việc hai lần chứ?"

Giang Sơn Nguyệt gật gật đầu, "Có lý."

Chỉ là, tính đến bây giờ thì trong học viện vẫn chưa có sinh viên đại học nào mang máy tính lên lớp, chỉ có bên nghiên cứu sinh làm vậy thôi.

Chử Sênh Lai là người đầu tiên làm vậy, buổi chiều cô liền cầm máy tính vào phòng học.

Môn "Giới thiệu về luật" buổi chiều do một giáo sư sắp về hưu trong học viện dạy, kiến thức rộng rãi, tâm thái vững vàng, thoáng nhìn thấy Chử Sênh Lai ngồi bàn đầu để máy tính trên bàn, uống một ngụm trà, không nói gì.

Trong lớp, vị giáo sư già nói như nước chảy mây trôi, nói về lý tưởng tương lai, nói về biển sao trời mênh mông, và cũng nói rất nhiều điều mà sinh viên năm nhất có lẽ vẫn chưa thể hiểu được.

Chử Sênh Lai gõ lại tất cả.

Chỉ nghe qua thì sẽ quên, nhưng qua mắt và não, lưu trữ lại thì mới là kiến thức của bản thân.

Đây cũng là lời nói chí lý của nữ sĩ Chung Lương.

Sau giờ học, vị giáo sư già cảm thấy Chử Sênh Lai khá thú vị, vẫy tay kêu cô lên bục giảng. Chử Sênh Lai đứng dậy đi qua đó, giáo sư hỏi cô: "Tiết này em đã ghi những gì vậy? Tôi nhớ buổi học này, tôi vẫn chưa nói gì về bài học."

Chử Sênh Lai thầm nghĩ: "Hóa ra ngài cũng biết bản thân mình chưa nói gì về bài học."

Nhưng cô vẫn đem máy tính tới, mở tài liệu ra đưa cho vị giáo sư già xem, "Em ghi lại một số điều mà em nghĩ là sẽ có ích, có lẽ chúng còn quan trọng hơn bài học ạ."

Vị giáo sư già đeo kính viễn thị, ông lùi về sau, đọc vài câu, "Người học luật phải giữ tâm thế học tập suốt đời, pháp luật sẽ thay đổi theo thời gian, và tư duy của chúng ta tuyệt đối không thể mãi không thay đổi......"

Đọc hai câu, vị giáo sư già có vẻ rất hài lòng nói: "Được đó, điều cô nhóc trích đều là điều quan trọng."

Chử Sênh Lai sửa lời thầy, "Thầy ơi, em tên là Chử Sênh Lai."



Vị giáo sư già cầm danh sách điểm danh, Chử Sênh Lai chỉ vào cái tên đầu tiên, "Đây là em ạ."

Vị giáo sư già nheo mắt nhìn, "Chử Sênh Lai. Tên rất hay, người cũng nghiêm túc, tương lai cô gái trẻ này rất có triển vọng đó."

Chử Sênh Lai đã quen với mấy lời khen xã giao, nhưng cô thấy câu nói này rất đáng tin.

"Cảm ơn thầy ạ."

Chử Sênh Lai ôm máy tính về chỗ ngồi.

Giang Sơn Nguyệt quan sát toàn bộ hành trình, bội phục giơ ngón tay cái với cô, "Ngày mai tớ cũng sẽ bắt đầu mang máy tính."

"Mang đi." Chử Sênh Lai bắt đầu sửa lại ghi chép của mình, nói: "Bất kỳ phương pháp nào có thể hoàn thành tốt công việc thì đều là phương pháp tốt, hãy sử dụng nó."

Giang Sơn Nguyệt nghe xong, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Chử Sênh Lai, "Chậc chậc, cái giọng điều này, Lai Lai à, cậu chỉ mới 18 tuổi thật à?"

Chử Sênh Lai không thể sửa được cái cách gọi "Lai Lai" này nữa, thôi kệ Giang Sơn Nguyệt đi, "Tròn 18 rồi, sinh nhật tớ là ngày Quốc tế Lao Động, hy vọng cậu có thể nhớ kỹ."

Giang Sơn Nguyệt đặt một tay lên ngực, lặp lại mấy lần, "Ngày Quốc tế Lao động, sinh nhật của Lai Lai, ngày Quốc tế Lao động, sinh nhật của Lai Lai, ngày Quốc tế Lao động, sinh nhật của Lai Lai...... Nhớ kỹ rồi ạ."

Chử Sênh Lai khẽ cười.

Tới giờ lên lớp, vị giáo sư già cuối cùng cũng bắt đầu bảo mọi người mở sách ra, Chử Sênh Lai chăm chú lắng nghe, ghi chép rất nhiều điểm quan trọng. Tốc độ học của ngành trọng điểm rất nhanh, nếu không tập trung thì sẽ không theo kịp, nếu bỏ sót một số điểm mấu chốt thì phải tự học bù, rất tốn công.

Khi đang gõ bàn phím, tài khoản WeChat trên máy tính của Chử Sênh Lai đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ nhỏ, cô hơi bị ám ảnh cưỡng chế nên dừng tay mở ra xem và phát hiện ra đó là lời mời kết bạn do ai đó gửi đến.

Lý do xin kết bạn là: 【Xin chào, chị là Lâm Gia Thanh, học sinh trường mù Mâu Tâm kết nối với em.】

Chử Sênh Lai dừng tay lại, nếu cô không nhìn lầm thì đây hẳn là, một người mù gửi lời mời kết bạn cho cô?

Cơ mà người mù làm sao để gửi lời mời kết bạn? Làm sao để dùng WeChat nhỉ?

Giao tiếp bằng giọng nói, cô còn tưởng là sẽ gọi điện.

Chử Sênh Lai phân tâm một lúc lâu, vị giáo sư già bảo mọi người xem nội dung tiết học tiếp theo. Cô nhanh chóng bỏ qua cái lời mời kết bạn này và tập trung vào việc học.

Trong ký túc xá của Lâm Gia Thanh, giáo viên giúp cô gửi lời mời kết bạn cho Chử Sênh Lai đang cầm điện thoại di động của nàng, nhìn nó một lúc lâu, khó xử nói: "Gia Thanh, hình như em ấy không thấy."

Lâm Gia Thanh nhìn thẳng vào phía trước, khẽ lẩm bẩm, "Vậy sao."

Cô giáo nói đỡ cho Chử Sênh Lai, khuyên Lâm Gia Thanh, "Có lẽ em ấy đang đi học, bây giờ sinh viên đều rất nghiêm túc, có thể em ấy đang ở thư viện đó."

Lâm Gia Thanh gật gật đầu, vươn tay ra, "Cảm ơn cô, em hiểu rồi ạ."

Cô giáo đưa điện thoại cho nàng, "Vậy cô đi trước nhé, có vấn đề gì thì gọi cô nhé Gia Thanh."

Lâm Gia Thanh gật gật đầu.

Khi căn phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Gia Thanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói ra một cái tên: "Chử Sênh Lai."

Nàng đã biết là nào ba chữ nào rồi, nàng cũng không tức giận vì bị phớt lờ mà chỉ cảm thấy thú vị. Đã lâu rồi nàng không thấy cái gì thú vị, có lẽ Chử Sênh Lai, sinh viên năm nhất Học viện Luật Đại học Giang Thành này, có lẽ là một sinh viên tốt chăm học?

Dù sao thì tốc độ học ở Học viện Luật rất nhanh, không có chút thời gian nào để phân tâm, Chử Sênh Lai làm sao có thể có thời gian để kết bạn WeChat với mình chứ?

Lâm Gia Thanh cũng không sốt ruột, nàng chỉ hơi khó chịu, chiếc iPhone nàng quen dùng giờ đang ở chế độ dành cho người mù, sau khi bật chức năng VoiceOver, nàng thật sự không thể sử dụng trơn tru được.

Hai năm trước khi xảy ra tai nạn, nàng thậm chí còn hiếm khi sử dụng điện thoại chứ đừng nói đến điện thoại di động.

Muốn nói chuyện với nàng thì phải nói chuyện trực tiếp chứ đừng có dựa vào bất kỳ thiết bị điện tử nào.

Đây là lần đầu tiên nàng sử dụng thiết bị điện tử để liên lạc với ai đó sau khi bị khiếm thị, nhưng cuối cùng lại ăn bơ.

Hay thật đấy.

Lâm Gia Thanh gọi "Siri", yêu cầu nó mở podcast, chọn bừa một cái và lắng nghe.

Buổi tối ăn cơm xong, Chử Sênh Lai lại chạy 10km quanh sân thể dục, lúc trở về, cô đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng cơ thể lại cảm thấy rất dễ chịu.

Cô tắm rửa rồi đắp mặt nạ Giang Sơn Nguyệt đưa cho, sau khi đắp xong thì muốn gọi điện cho nữ sĩ Chung Lương để báo cáo tình hình của cô nửa tháng qua.

Vừa mở WeChat ra, số "1" trong danh bạ của cô vô cùng hút mắt.

Lúc này Chử Sênh Lai mới nhớ ra, thôi xong rồi, cô quên không chấp nhận lời mời kết bạn của Lâm Gia Thanh.

Group chat "Làm đôi mắt của bạn" gửi tin nhắn đến, lần hoạt động đầu tiên của học kỳ này bắt đầu từ ngày hôm qua, mọi người đều đã bắt đầu liên hệ với người kết nối với mình mà giao lưu bằng giọng nói lần đầu tiên.



Mà cô lại bận học bù cả đầu, đến mức để một người khiếm thị gửi lời mời kết bạn cho mình.

Muốn chết hả trời, cô lại còn để người ta đợi cả một buổi chiều.

Chử Sênh Lai tự thấy tội lỗi của mình quá lớn, nên nhanh chóng bỏ qua nữ sĩ Chung Lương và chấp nhận lời mời kết bạn của Lâm Gia Thanh.

Ảnh đại diện của Lâm Gia Thanh là một bức ảnh nền trắng tinh và không có gì khác. Sau khi chấp nhận lời kết bạn, Chử Sênh Lai xem qua tài khoản của nàng và phát hiện ra rằng ngay cả ID WeChat của nàng cũng chỉ là một đống ký tự linh tinh chứ đừng nói đến tường nhà của cô.

Nơi viết bài: Băng Đảo.

Nickname là một cái tên lấy bừa.

Chử Sênh Lai chửi thầm, đây chẳng phải là một cái nick mới được đăng ký sao?

Nhưng đã để người ta đợi cả một buổi chiều, Chử Sênh Lai vẫn lễ phép chào hỏi.

【Xin chào, em là Chử Sênh Lai, rất vui được làm quen với chị. 】

Sau khi gửi tin nhắn, Chử Sênh Lai nằm ở trên giường, ép chân, giãn cơ sau khi chạy cứng hết lại. Hai phút sau, cô suy nghĩ lại, mình khùng hả trời, Lâm Gia Thanh không nhìn được, thì làm sao mà biết được cô gửi tin nhắn?

Vì vậy, Sở Thăng Lai săn sóc mà gọi một cuộc điện thoại, cô nhanh chóng xuống giường, đeo mặt nạ lao ra hành lang.

Lúc này mọi người đều đang tắm rửa, hành lang rất yên tĩnh.

Có tiếng đổ chuông, nhưng cuộc gọi đầu tiên không được bắt máy.

Chử Sênh Lai không để ý lắm, lập tức gọi tới cuộc thứ hai.

Giọng nữ máy móc thông báo cuộc gọi đến, "CSL gọi tới, hãy nghe máy, hãy nghe máy."

Chức năng VoiceOver rất tốt, nhưng Lâm Gia Thanh luống cuống tay chân, hoàn toàn không thấy mình ấn vào cái gì. Nàng dựa vào trí nhớ của mình mà ấn vào nút nghe máy, nhưng ấn vào một lần lại cúp điện thoại luôn.

Cuộc gọi thứ hai lại mau chóng tới, Lâm Gia Thanh cắn chặt răng, độ kiên nhẫn càng ngày càng giảm sút, cảm giác thất bại lại ngày càng trào dâng.

Nàng thật sự là một người vô dụng đến nỗi không cả nghe điện thoại được sao?

Khi Chử Sênh Lai gọi tới lần thứ tư, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Cô vui vẻ, nói với giọng đầy kiên nhẫn, "Hi, Lâm Gia Thanh, có phải chị không ạ?"

Lâm Gia Thanh ở trong ký túc xá không bật đèn, ôm đầu gối co ro dựa vào tường, bờ vai run lên.

Nàng tức giận đến phát khóc.

Cái điện thoại di động chết tiệt này, cái WeChat chết tiệt này.

Đầu dây bên kia im lặng, Chử Sênh Lai hơi ngẩn ra, không phải bảo là người mù sao, chẳng lẽ chị ấy nói chuyện cũng không lưu loát sao?

Lâm Gia Thanh chôn đầu trong khuỷu tay mà khóc, không phát ra chút âm thanh nào, không biết Chử Sênh Lai đã cúp điện thoại hay chưa, nhưng Lâm Gia Thanh không muốn quan tâm đến chuyện đó nữa.

Hoạt động công ích quái quỷ gì đó, nàng không hề muốn tham gia.

Nàng hoàn toàn không thích nghi được với thân phận một người khiếm thị, trước đây nàng từng cho rằng mình là người toàn năng, nhưng giờ đây mọi thứ đều đang nói với nàng rằng nàng là một người vô dụng.

Chử Sênh Lai ngồi xổm trên ban công, đầu dây nghe điện thoại bên kia lặng im.

Bắt máy rồi thì có nghĩa không phải là đang không ở đây phải không?

Nghe điện thoại nhưng không nói gì, vậy chắc là đã xảy ra chuyện gì đó cần thông cảm.

Chung Lương dạy cô, đồng cảm là tài năng bẩm sinh của một số người, nó rất hữu ích và thậm chí là bất khả chiến bại trong giới kinh doanh, nhưng một số người chậm chạp, chỉ có thể học hỏi và để tâm nhiều hơn.

Học một thời gian khá dài, Chử Sênh Lai thấy bản thân bây giờ có khả năng đồng cảm rất tốt.

Khi mặt nạ trên mặt đã khô hẳn, Chử Sênh Lai liền xé nó ra, đau đến mức phát ra một tiếng kêu khẽ.

Lâm Gia Thanh nghe thấy tiếng động, chợt run lên.

Vẫn chưa cúp máy sao?

Nàng không biết mình đang nghĩ gì, lấy lại tinh thần lau nước mắt, nuốt sự chua xót xuống, sờ lấy di động, "Xin chào."

Chử Sênh Lai nghe thấy thanh âm, hơi chấn động, "A, xin chào."

"Chị, chị tưởng em đã cúp máy rồi, xin lỗi."

Lâm Gia Thanh chậm rãi nói vài câu, bình tĩnh lại một chút, nàng chào hỏi lại một lần nữa, "Chào em, A Lai."