Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 44: Gây áp lực



Triển Thiểu Huy đứngtrước bồn rửa tay, nước chảy ào ào, biểu cảm lạnh lùng. Phòng trongcó người đi ra, đi đến trước bồn rửa, anh ta có vẻ tự tin nhìnanh vuốt cằm.

Triển Thiểu Huy nhìnQuý Phi Dương qua tấm kình, khẽ cười một cái, chậm rãi nói: “Cậu hainhà họ Quý…”

Quý Phi Dương mở vòinước ra, vừa rửa tay vừa cười nói: “Hình như hôm nay Triển thiếuthắng không ít nhỉ.”

“Bình thường thôi.” Anhcũng không thèm nhìn sang Quý Phi Dương, “Kĩ thuật đánh bài của CốHạ không giỏi, mang cô ấy theo so với tự mình đánh còn phiền hơn.”

“Vậy sao Triển thiếucòn mang cô ấy đến?” Quý Phi Dương cười xòa.

Triển Thiểu Huy ngẩngđầu lên, ánh mắt chạm với Quý Phi Dương qua gương, cười mà không cườinói, “Bởi vì tôi có hứng thú với cô ấy.”

Nghe thấy anh nóitrắng ra như thế nhưng dường như Quý Phi Dương cũng không quá bất ngờ,giọng điệu nói ra hoàn toàn giống như mặt hồ yên tĩnh, “Không nghĩtới Cố Hạ lại lọt vào mắt xanh của Triển thiếu.”

“Thường xuyên gặp côấy nên cảm thấy có chút để ý, kính xin cậu từ nay về sau giữkhoảng cách với người phụ nữ tôi cảm thấy có hứng thú ra.” TriểnThiểu Huy thản nhiên nói, rồi ngừng lại một chút, Quý Phi Dương cũnglà người thông minh, biết rõ hai chữ “thức thời” viết như thế nào.Anh lấy một tờ giấy ra lau tay, chuẩn bị rời khỏi toilet.

“Triển thiếu…” Quý PhiDương gọi một tiếng, chậm rãi nói: “Cố Hạ cô ấy không thể chơi nổiđâu, xin Triển thiếu hãy buông tha cho cô ấy.”

Triển Thiểu Huy nhướngmày lên, ánh mắt hiện lên một vẻ sắc bén, nói rõ: “Cố Hạ và cậucăn bản không có quan hệ gì với nhau. Nếu như cậu cứ vì cô ấy màtrở mặt với tôi, hoặc là ở sau lưng tôi nói gì với cô ấy, vậy thìcậu cứ chờ xem hậu quả đi.”

Nói xong, Triển ThiểuHuy xoay người rời khỏi toilet.

Người trong thươngtrường quả nhiên là khí thế ngút trời, mặt Triển Thiểu Huy vẫn rấttự nhiên, anh còn chưa trở về chỗ ngồi thì Cố Hạ đã ngoắc ngoắcanh, “Triển thiếu, nhanh tới đây.”

Cô gọi vô cùng thuậnmiệng, vừa quay đầu lại vừa gọi Triển Thiểu Huy, ánh mặt không hẹnmà gặp Quý Phi Dương đi đằng sau, khẽ cong khóe miệng lên cười với anhta.

Triển Thiểu Huy cũngbiết Cố Hạ đang cười với người khác, chưa trở về chỗ của mình đãhỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Hạ cười nói: “Tôivừa mới cầm bài, anh đến xem đánh thế nào, ngàn vạn lần đứng rapháo trước.”

Triển Thiểu Huy ngồixuống bên cạnh cô, nhìn nhìn bài trên bàn, thay cô đanh ra một quân.Mấy ván bài này có đánh quân gì thật ra cũng chẳng có ý nghĩa,mấy người kia đều đang nhường, ngược lại Cố Hạ lại đang thắng đượcmột đống cắc trước người. Anh giả bộ như lơ đãng nhìn sang bàn bêncạnh, mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Quý, hôm nay em trai của anh mangđến một cô bạn gái rất xinh, không biết là thiên kim nhà ai?”

Quý Hoằng Dương hô mộttiếng “Tới”, vừa cầm bài vừa nói: “Là con gái một người bạn của batôi, cũng tương đối thân với Phi Dương. Nhà họ không phải làm kinhdoanh, cha mẹ là giáo sư trường đại học, dạy về nghệ thuật, chắcTriển thiếu không biết đâu.”

“Thì ra là gia đìnhthư hương, khí chất quả nhiên khác biệt, cũng rất xứng với cậu Quý.”Triển Thiểu Huy nói chuyện với Quý Hoằng Dương, ánh mắt lại nhìn CốHạ.

Cố Hạ nghe bọn họnói chuyện, trong lòng thầm buồn bực, Triển Thiểu Huy chính là muốncô nghe, người ta rất xinh đẹp, gia đình thư hương gia giáo, khí chấtcủa người ta đặc biệt, người ta là bạn thân của nhà họ Quý… TriểnThiểu Huy cũng không phải muốn cười cô không bằng người khác, cười côkhông biết tự lượng sức mình đi thích Quý Phi Dương, cô bất mãn nóivới anh: “Đánh bài đi, thua thì đừng có mà nói gì tôi.”

Triển Thiểu Huy cườinhạt, chỉ vào mặt cô, thấp giọng nói: “Trên trán có vết bẩn kìa, đirửa đi.”

Cố Hạ nửa tin nửangờ, chạy vào toilet. Ngón tay Triển Thiểu Huy lướt qua bàn mạt trượttrước mặt, nhìn Quý Hoằng Dương nói: “Tổng giám đốc Quý, cô gái emtrai anh mang đến rất xinh, phiền cậu ấy đừng có bất kì ý nghĩ gìvới người phụ nữ của tôi.”

Quý Hoằng Dương ngẩngđầu, “Triển thiếu, sao lại nói như vậy?”

“Vừa rồi ở trongtoilet tình cờ gặp cậu Quý.” Triển Thiểu Huy dừng lại một chút, ánhmắt quét qua, “Tôi cũng không có ý gì, chỉ là nói trước như vậy, côgái kia là của tôi, nếu có người nghĩ cách giành mất người phụ nữcủa tôi, cố ý đối nghịch với tôi, tôi đây cũng chỉ còn phải tiên lễhậu binh (trước dùng lễ nghĩa, sau đó mới dùng đến quân đội), saunày chớ trách tôi không khách khí.”

Quý Hoằng Dương khôngbiết bọn họ có liên quan gì đến chuyện này, nhưng không muốn làm căngthêm nên cười làm lành nói: “Triển thiếu, có thể anh đã hiểu lầmrồi.”

“Tốt nhất là hiểulầm.” Triển Thiểu Huy nặng nề nói.

Không khi sòng bài trởnên lạnh lẽo, ý tứ của Triển Thiểu Huy mười phần ẩn chứa sự uyhiếp, tất cả mọi người đều là người làm ăn, việc buôn bán không cólời thì không làm, vì một người phụ nữ không danh tiếng mà làm tổnhại hóa khí. Quý Hoằng Dương cười xấu hổ: “Hay là gọi Phi Dương rahỏi cho rõ đi.”

“Không cần.” TriểnThiểu Huy lạnh lùng nói, “Tôi tin tổng giám đốc Quý, phiền tổng giámđốc Quý nhắc nhở em trai mình.”

Triển Thiểu Huy vốnkhông thích đánh bài cùng mấy người này, hôm nay tới đây đánh chínhlà có ý này, có Quý Hoằng Dương ở đây, anh cũng không tin hành vicủa Quý Phi Dương không khiêm tốn một chút, đỡ phải làm cho anh saunày phải đề phòng bị cướp, lúc nào cũng phải lo lắng Quý Phi Dươnghẹn Cố Hạ ra ngoài.

Lúc Cố Hạ trở lạithì nhìn thấy mọi người không đánh bài, không khí có hơi lạnh lẽo,Triển Thiểu Huy thấy cô trở về thì đứnng lên, “Triển mỗ còn cóviệc, hôm nay không thể tiếp mọi người được nữa.”

Anh nói vài câu kháchsáo rồi kéo Cố Hạ đi.

Đi ra ngoài dưới ánhđèn tinh sảo trang nhã, phát ra ánh sáng nhu hòa, hôm nay Cố Hạ thắngnên rất vui vẻ, vẫn chưa đánh đã, không hiểu vì sao sau khi vào toiletxong thì lúc ra ngoài mặt Triển Thiểu Huy lạnh nhạt đến phát sợ, côhỏi: “Triển thiếu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Sắcmặt Triển Thiểu Huy bình thường trở lại, nửa thật nửa giả nói: “Tôithấy thắng được nhiều tiền nên chuồn cho nhanh, lát nữa đỡ phải thuamất.”

“Vậy hử.” Trong lòngCố Hạ thầm mắng người này cũng thật gian trá, cười hỏi: “Vậy hômnay thắng được bao nhiêu vậy?”

Giọng điệu TriểnThiểu Huy rất thoải mái, “Hai trăm sáu mươi vạn, cô cứ nhớ vậy thôi,còn thừa khoảng mười vạn tiền lẻ.”

“Tốt quá.” Cố Hạthầm tính toán trong đầu, cảm thấy hẳn là đánh mấy lần là có thểthắng lại, bội phục nói: “Hình như lần trước tôi thua rất nhiều.”

“Đúng vậy.” TriểnThiểu Huy vẫn trước sau như một khinh bỉ cô, “Bình thường cô đều thuanhư vậy, cũng không biết cô đánh đấm thế nào nữa.”

Cố Hạ không cam lòngbị yếu thế, “Không được may mắn mà thôi, vả lại hôm ấy không phải anhcũng ngồi bên cạnh nhìn sao? Nhìn thấy tôi đánh sai nước cờ cũngkhông nói lời nào.”

Triển Thiểu Huy cườicười, nói qua loa, “Không sao, đánh nhiều sẽ giỏi lên, thêm vài lầnnữa là có thể thắng lại.”

Ra khỏi cửa, bảo vệđã mang xe tới, hai người lên xe, Triển Thiểu Huy hỏi: “Bây giờ cònsớm, chúng ta đi dạo đi. Cô có biết chỗ nào đi không?”

“Không phải anh cóviệc để làm sao?” Cố Hạ nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.

“Đấy chỉ là lấy cớ,không chỉ bởi vì đánh thắng bài, nếu đánh nữa sẽ phải đi ăn tối,đến lúc đó tôi sẽ không cản rượu giúp cô đâu.” Triển Thiểu Huy nói.

“Vậy cũng tốt, ăn cơmcùng bọn họ nhất định là mệt chết đi được, bọn họ nói chuyện nhưlà đều có ý khác, không thì cũng chỉ là những lời xã giao, ngherất mệt.” Cố Hạ nói, nhưng so ra thì vẫn cảm thấy còn dễ nghe hơnmấy lời nói khinh bỉ kia của Triển Thiểu Huy, “Sau này còn phải đánhbài với bọn họ sao?”

Giọng điệu cô có vẻkhông tình nguyện, Triển Thiểu Huy cười hỏi: “Cô không muốn đánh bàivới bọn họ sao?”

“Tôi không thích đếnmấy chỗ này lắm.” Cố Hạ thật thà nói.

“Vậy sau này tôi mangcô đi đánh bài cùng mấy người bạn của tôi, ở đó cô sẽ không cảmthấy mệt mỏi.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy khẽ nhếch lên.

“Nói thật, tôi cũngkhông thích đi lắm.” Ngón tay Cố Hạ nghịch nghịch ghế da, nói: “Thậtsự rất tổn thương lòng tự trọng nha, anh xem hôm nay toàn là gái đẹptới đây, ai ai cũng xinh đẹp, tôi đứng bên cạnh mà cảm thấy còn khôngxứng làm nền nữa. Hy vọng nhanh nhanh thắng lại tiền của anh, tôicũng không cần phải so sánh với bọn họ nữa.”

“Thật ra cũng vậymà.” Triển Thiểu Huy cười cười, “Cô cũng không kém, đừng tự ti.”

Anh nhớ tới gì đó,nói lái xe chạy đến đường Phượng Hoàng, lại quay đầu lại nói: “Đimua một ít quần áo cho cô trước.”

“Tôi không cần.” Cố Hạtừ chối, nói đùa sao, vô duyên vô cớ lại lấy đồ của Triển Thiểu Huy,vả lại, toàn là đồ ngoại nhập, xài đồ ngoại nhiều không tốt.

“Tôi mang theo côra ngoài, tất nhiên không thể làm tôi mất mặt.” Triển Thiểu Huy giảithích, “Dù sao hôm nay tôi cũng thắng, tâm tình không tệ, sau này côlàm tốt vào.”

“Tôi không muốn dùngtiền của anh mua quần áo.” Cố Hạ kiên trì nói.

Ánh mắt Triển ThiểuHuy đảo qua người cô, bình tĩnh nói: “Giờ cô nói vậy tôi sẽ xem nhưkhông nghe thấy, nếu có người ngoài ở đây mà cô còn dám nói như vậythì chính là không nể mặt tôi.”

Cố Hạ tỏ ra khônghiểu lắm.

Triển Thiểu Huy chỉtiếc rèn sắt không thành thép (ý bảo chị chậm tiêu đấy ^^) mà thởdài, “Nói ít làm nhiều một chút đi, cô đã là người rời khỏi trườnghọc ra ngoài xã hội, phải học tập nhiều một chút.”

“Biết rồi ạ.” Cố Hạgật đầu nói.

Xe hơi chạy đến conđường Phượng Hoàng dành riêng cho người đi bộ, Triển Thiểu Huy dẫn côvào trong trung tâm thương mại, nơi tập trung nhiều nhãn hiệu nướcngoài, Cố Hạ hoàn toàn không nghĩ gì khác, dáng vẻ tập trung nhưthể Triển Thiểu Huy mua quần áo cho cô là đang giải quyết công việc.Anh cũng không hỏi ý Cố Hạ, đi vào chiếm riêng một cửa hàng, chỉvào Cố Hạ để cho họ chọn quần áo cho cô, sau đó để cho Cố Hạ đithử, động tác của Cố Hạ hơi chậm một chút, cầm quần áo mà ánhmắt ngơ ngác, hỏi nhân viên bàn hàng: “Cái này nha, quá khoa trương,tôi không thích màu này…” Triển Thiểu Huy ngồi gần đó liếc xéo thúcgiục cô, “Nhiều lời quá, nhanh đi thử đi.”

Bộ dạng lúc nói hoàntoàn là dáng vẻ của ông chủ đang chỉ huy nhân viên của mình. Cố Hạgiống như người mẫu đi thử đồ, nhân viên bán hàng đưa quần áo cho cô,cô chạy vào phòng thử, trở ra nhìn ánh mắt quan sát như đang chọnthức ăn ngoài chợ của Triển Thiểu Huy. Thật vất vả Triển Thiểu Huymới cảm thấy không tệ, nói người ta gói quần áo lại, lúc ấy Cố Hạcảm thấy như cuối kì không bị nợ môn nào. Sau đó Triển Thiểu Huy lạingẩng cao đầu mà đi đến một cửa hàng quần áo khác, Cố Hạ mang theotúi lớn túi nhỏ chạy theo sau, trông càng giống trợ lí hay là ngườihầu.

Những nhà tư bản khilàm việc chú trọng nhất là hiệu suất, mua được ba bộ quần áo, tìmhơn nửa tiếng, Triển Thiểu Huy vẫn cảm thấy tốc độ quá nhanh, vẫnchưa tới 5h, ăn cơm tối thì hơi sớm, Cố Hạ cầm theo mấy cái túi xinchỉ thị của anh: “Triển thiếu, đã chọn xong rồi, tôi có thể về nhàkhông?”

“Cô chọn xong nhưng tôithì vẫn chưa mua.” Triển Thiểu Huy bất mãn nói, mặc dù trung tâmthương mại này bán những nhãn hiệu quần áo cũng không tệ lắm nhưngmà quần áo của Triển Thiểu Huy đều đặt mua từ Pháp, Italy chuyển vềđây, toàn bộ đều làm bằng tay, anh không mua quần áo ở bên ngoài,nhưng mà lúc này anh lại nói: “Đi, giúp tôi chọn quần áo.”

Anh hoàn toàn vứt bỏtốc độ lúc nãy, chậm chạp chọn, sai rồi, là Cố Hạ chọn quần áo,anh ngồi bên cạnh bình phẩm, chê đông chê tây, chọn nửa ngày mới thửmột bộ, nhân viên bán hàng vẫn luôn nhiệt tình mỉm cười cũng khôngchịu nổi nữa. Thật ra quần áo đàn ông trong mắt Cố Hạ đều như nhaucả, vóc người Triển Thiểu Huy rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, nhưngmà về sau thưởng thức không nổi nữa, ngồi trên ghế sofa trong cửahàng, hai tay chắp lại, “Triển thiếu, anh hãy tìm người khác giúp anhchọn đi, tôi không có ý kiến gì.”

Triển Thiểu Huy némcho cô một ánh mắt khinh bỉ, Cố Hạ làm như không nhìn thấy, thấy anhtrừng mặt với cô thì vô lực nói: “Bộ này trên người anh rất đẹp,mặc vào trông rất anh tuấn, tôi cũng không biết anh thích kiểu nào.”

Chiếc áo khoác tốimàu trên người anh quả nhiên là không tệ, Triển Thiểu Huy nhìn thấybên ngoài trời đã tối, nói nhân viên gói quần áo lại, kí đơn, “Đi, điăn cơm.”

Lúc anh đưa Cố Hạ về,bảo lái xe đưa cô đến dưới lầu, trước khi chia tay còn nói: “Cuối nàytuần tôi lại đưa cô ra ngoài chơi.”

“Chơi?” Cố Hạ nghĩnghĩ, nói: “Cuối tuần này là tết tây, nếu anh không có việc gì thìtôi cũng đã có kế hoạch của mình rồi.”

Khóe môi Triển ThiểuHuy trầm xuống, phụ nữ không thể đối xử với họ quá tốt, anh dùnggiọng điệu cứng ngắc nói: “Tiếp tục đánh bài, cô vẫn còn rất nhiềutiền chưa thắng về được.”