Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 5 - Chương 12: Một câu chuyện xưa [hạ]



Bọn họ kết giao thật bình thường và thật thuận lợi…..Nhưng cô luôn cảmgiác thấy phía sau có một đôi mắt phẫn nộ, hung ác, nham hiểm nhìn chằmchằm mình…Những lúc như vậy làm cho lông tơ của cô dựng lên thẳngđứng…..

Cô cùng Dịch Bắc kết giao hơn nửa năm nhưng vẫn chỉ ở mức độ nắm tay. Trầm Dịch Bắc đối với cô khiêm tốn thủ lễ, chưa từngcó hành vi nào quá đáng. Những người bạn học theo đuổi cô trong vòng batháng đã hầu như rút lui hết, đây cũng là một lý do làm cô thở phào mộthơi nhẹ nhõm.

Nhưng trong mơ hồ, cả hai người bọn họ đều có cảm giác không được thích hợp, người này đối với người kia luôn dịudàng có thừa nhưng nhiệt tình không đủ…….Rồi vào một ngày nào đó, anhcùng cô đang chạy thể dục thì trời đổ xuống cơn mưa to…..

Họ đang chạy thì dừng bước….Mưa lớn rất đẹp, cảnh vật xung quanh cũng rất đẹp….Thật động lòng người.

Vì thế, Trầm Dịch Bắc hôn cô…..

Khi đôi môi mang theo hơi lạnh của anh đặt trên đôi môi mềm mại của cô

Môi tiếp xúc môi gần một phút đồng hồ lại không mang theo xúc động sâu sắc. Anh không khai mở hàm răng của cô, không làm cho nụ hôn ướt át nhiệttình, cô cũng không có cảm giác chờ mong.

Khi anh buông cô ra, cả hai đều cảm thấy đã làm xong trách nhiệm của những người yêu nhau.

Nụ hôn đầu tiên, cả hai chỉ có khẩn trương không có say đắm…..

Sau ba phút im lặng, cả hai đều xấu hổ…

“Dịch Bắc…hay là chúng ta…..chia tay đi ….chúng ta hình như….không được……”

Không phải xứng đôi thì có thể biến thành tình nhân, không phải thích hợp vài thứ thì có thể yêu nhau….

Tình yêu cho đến bây giờ là một bài toán khó không giải được….

“………” Sau vài giây chần chờ, anh gật đầu, buông lỏng tay cô ra…

Anh luôn là người không thích miễn cưỡng người khác…..

Chia tay nhau không phải vì hờn dỗi, không phải hành động theo cảm tính.Không có tình yêu, nói chuyện yêu đương thật quá mức gượng ép.

……

Cả hai đều ở một ngày đó mà dâng hiến nụ hôn đầu tiên, thì cũng đồng thờinhận ra rằng hình dáng của mối tình đầu quá mức miễn cưỡng.

★……★……★

Dịch Bắc vẫn như thường lệ đưa cô về nhà…..

Không có cảm giác yêu đương, chỉ có tin tưởng cho nên bọn họ một lần nữa tìm về vị trí của những người bạn tốt.

Vẫy tay nói lời chào tạm biệt về phía anh, trên mặt cô vẫn nở nụ cười sáng như ngọc….

Vừa xoay người, lại bị ai đó ép vào vách tường. Một cặp mắt hung ác, nhamhiểm nhìn chằm chằm vào đôi môi mộng đỏ của cô, tựa hồ có thể phun ranhọn lửa nóng phẫn nộ……Cô nhịn không được cả người đều run rẩy…

“Có một người “bạn nhỏ” chạy tới nói cho tôi biết, cô đã bị tên kia làm cho lớn bụng…kết quả vẫn bị tên kia bỏ rơi! Không thể ngờ tới chàng Hoàngtử ngự ở trên cao đó lại là loại tiểu nhân xấu xa!” Quần áo trên ngườiHàn Thiếu Nghệ xốc xếch, toàn thân ướt đẫm, trên mặt hắn nước vẫn chảyxuống từng giọt.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầutiên hắn chủ động nói chuyện cùng cô. Tuy rằng nghe hắn nói xong, côkhông hiểu được là hắn châm chọc hay khiêu khích, nhưng hắn có quan tâmđến cô…. Ý nghĩ như vậy làm trái tim cô hưng phấn nhẹ nhàng đập nhanh…

“Tránh mưa trước đi, tôi giúp anh lau khô tóc.”

Vui vẻ kéo tay hắn, mặc dù khựng lại một chút nhưng hắn không có cự tuyệt.

Ở trong khuê phòng của cô, giúp hắn lau khô tóc. “ đi qua phòng anh trai lấy cho anh một bộ quần áo.”

Vừa mới cất bước đã bị hắn túm lấy cánh tay, giọng hắn vứa tức giận vừa ácđộc nói. “Ngu ngốc! Tôi đến đây là cảnh cáo cô không được kết giao vớinam sinh kia nữa.”

“Nhất định là người ta bịa chuyện rồi, Dịch Bắc không phải là người như thế…..”

Lời nói chưa dứt, một nụ hôn nóng bỏng ác độc, bá đạo đã áp lên đôi môi mọng đỏ của cô…..ngang ngược thúc ép cô cùng hoà nhập.

Cô bất động đến hoàn toàn quên phản ứng…

Thân thể cao lớn kia đã đặt cô ở dưới thân, liều mạng hôn cô, liều mạng xâmphạm cô. Phẫn nộ đã bốc đến chân tóc, sắp phát ra lửa giống như muốn đem cả hai người đốt thành tro bụi.

Cô run rẩy và sợ hãi…..Bởi vì xâm phạm xảy ra bất ngờ và càng bởi vì trái tim của cô không thể cự tuyệt.

Cô chảy nước mắt, không ngừng run rẩy, đẩy hắn ra không được, cũng khôngdám hét to tiếng cứu mạng….bởi vì cha của cô và mẹ của hắn đang ở trênlầu…Và trong phòng của cha cũng treo một cuốn gia pháp mà người ngoàinhìn vào cũng đã chết khiếp.

Cô không muốn…. hắn bị người khác đánh đập ngược đãi.

Trước đó rất lâu cô chỉ biết rằng, loại đau lòng này là loại cảm giác trốn cũng trốn không thoát khỏi tình yêu.

Phía dưới hạ thân truyền đến một cơn đau bị xé rách, vì cơ thể hắn mới vừa xâm chiếm lấy cô!

Cô cắn môi mình đến bật máu, cho đến khi chiếc lưỡi ngọt ngào như viên kẹo của hắn chiếm cứ lấy chiếc lưỡi của cô.

Giống như vừa mới trước đây thôi bọn họ cùng nhau ăn một viên kẹo ngọt…

Mùi vị ngọt ngào…đau rát bỗng chốc tan biến đi mất tung tích….

……

Một giây trước khi bùng nổ dịch nóng bên trong cơ thể cô, hắn gầm nhẹ. “Anh không phải là em trai của em!”

Hắn đã lén lút đi thử nghiệm DNA, bọn họ rõ ràng không cùng chung huyết thống, vì sao hắn luôn bị nghi ngờ?

Đối với cô, hận thù bao phủ lên tình yêu nhưng cuối cùng tình yêu vẫn chinh phục được hận thù….Đối với tương lai, đối với hạnh phúc, hắn không cógì dám nắm chắc trong tay…

“Đừng hận em nữa…….” Dùng hết toàn lực, cô chỉ nhớ mình đã nói với hắn câu đó.

“Em yêu anh.” Nhưng lời này cô chỉ chôn ở trong lòng….

★……★……★

Không bị kiềm chế thì nề nếp luôn bị đá xuống biển Thái Bình Dương… quan hệgiữa cô và hắn cho tới bây giờ chỉ có một mình hắn làm chủ đạo, cô chỉbước đi theo. Cô không để ý hắn ương ngạnh, không thèm để ý đến đòi hỏivô độ của hắn, chỉ biết dùng hết trái tim khối óc của mình đối xử tốtvới hắn.

Đây mới chính là yêu đương, cho dù không đủ dịu dàng, không đủ săn sóc nhưng tình yêu vẫn như nở hoa trong lòng….

Chỉ là ngọt ngào luôn luôn ngắn ngủi, vui sướng luôn luôn mong manh…

Không bao lâu sau, trong một lần say rượu, cha hắn trượt chân té ngã khi đang tu sửa một chiếc xe hơi…

Chỉ trăn trối có hai câu.

“Con, thật xin lỗi.”

Một câu khác nữa là.

“Vì sao muốn vứt bỏ cha……”

Cứng rắn như Nghệ cũng chảy ra giọt nước mắt của người đàn ông….

Trong tang lễ, mẹ hắn không thể làm mất mặt Thôi gia nên cự tuyệt tham dự….

“Xin con hãy tha thứ cho mẹ.” Mẹ hắn đã nói với hắn như vậy.

Không, hắn không bao giờ tha thứ, mãi mãi sẽ không bao giờ…!

Phẫn nộ tràn ngập nên trong lòng đã hình thành một sự trả thù. Nếu Thôi giacoi trọng thể diện như vậy, hắn sẽ khiến cho Thôi gia thân bại danhliệt.

Vì thế, hắn cố ý đưa quan hệ của bọn họ ra ngoài

Vì thế, hắn ân ái với cô cuồng nhiệt nhưng không dùng biện pháp tránh thai….

★……★……★

Cô mang thai đứa con của hắn, cũng mang đến cho gia đình một hoàn cảnh vô cùng khó khăn không chịu đựng nổi.

Cô bị người nhà nhốt trong phòng, bắt buộc nói ra chân tướng sự thật.

Chân tướng sự thật nào đây? Sợ chị em yêu nhau không thể có được lời chúcphúc của người nhà, sợ bị hãm hại, sợ bị chia lìa….vì thế cô tình nguyện mang thai. Đây mới là chân tướng thật sự….

Và cô lần đầu tiên leo cửa sổ trốn ra khỏi nhà…thì cũng thấy được một sự thật khác.

Giống như trong một bộ phim truyền hình dở tệ lúc tám giờ….Hắn ôm trong tay một nữ sinh, đắc ý châm biếm sự ngu xuẩn của cô.

Cho dù đau lòng tới cực điểm, cô vẫn cho hắn một cơ hội giải thích. Nhưng lời “giải thích” mang đến cho cô những thứ gì?

Đó chính là tung lời đồn đãi cười chê…Mất hết can đảm, cô té ngã giữa một đám đông đang chế giễu mình…

Làn váy trắng của cô nhuộm máu đỏ tươi, những cánh mai vàng mùa đông chiếu rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của cô.

“Sảy thai…. Sảy thai rồi…….” Trong đám đông có người hoảng sợ kêu lên

“Nghệ, không nghĩ ra cậu lại làm cho con gái người ta sảy thai nha……” Nhữnglời trêu chọc của bạn bè hắn, làm vết thương lòng cô cả đời không khéplại được.

Những lời nói này, cô lại nghe quá mức rõ ràng…..

Thân thể hắn cứng lại như hóa thạch, sắc mặt trắng bạch đến trong suốt…

Một trận chiến cuối cùng….đây là một trận chiến cuối cùng …vì sao lại khó kiên trì đến như thế?…

……

Khi hắn gần như muốn dẹp bỏ sự kiên trì, thì cô đã đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi thế giới của hắn mà không một lần quay đầu.

Nhìn theo bóng dáng quyết liệt của cô, hắn biết…ở thành phố X không còn có người nào đáng giá cho hắn lưu luyến nữa…

♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Danh dự bị chà đạp.” Nhược Hàm cười khổ. “Lời đồn chị sảy thai đã lan tràn,cha chị tức giận đến muốn đứt mạch máu, mẹ nhỏ thề nhất định phải làmcho Hàn Thiếu Nghệ cưới chị. Đối với họ mà nói, chị em yêu nhau đã làmcho người ta gièm pha rồi, nếu bây giờ chị mang thai mà còn bị vứt bỏ,có con ngoài giá thú sẽ bị sục chết… Khi mẹ nhỏ đi cầu xin anh ấy thìanh ấy đã bỏ đi khỏi thành phố X rồi.”

“Nếu khi đó…..tìmđược anh ấy và anh ấy đồng ý gánh trách nhiệm, chị sẽ đổng ý sao?” Hỏinhư vậy, nhưng quả thật là tôi đã biết câu trả lời.

Quả nhiên, cô ấy lắc đầu.

“Tình yêu là một thứ tình cảm rất khó nói, chị còn nhớ rất rõ…. Khi anh ấyđùa cợt nói cho chị biết, quan hệ của bọn chị trong lúc đó chỉ là mụcđích trả thù của anh ấy mà thôi. Khi đó, với chị mà nói, tình yêu đã bịgió thổi tan tành, không nhìn thấy hình dáng được nữa.”