Trở Về Từ Thế Giới Thần Ma

Chương 39



“Ông không xứng để biết”, người đàn ông đeo kính râm lớn tiếng nói.

Sắc mặt Bành Hướng Đông lập tức trở nên cực kì khó coi.

Mấy ông lớn đứng bên cạnh Bành Hướng Đông cũng không thể hiểu nổi.

Không phải người mà Cục trưởng Bành gọi tới ư?

Sao giống như hai bên không quen biết nhau thế?

Đối mặt với những người đàn ông cao lớn mạnh mẽ kia mà Sở Hạo Vũ lại chẳng hề lo lắng, lười biếng liếc nhìn họ.

“Anh là Sở Hạo Vũ à?”, người đàn ông đeo kính râm chú ý tới Sở Hạo Vũ.

Sở Hạo Vũ khẽ gật đầu.

Thấy bộ dạng nhàn hạ của Sở Hạo Vũ, giọng nói của người đàn ông đó không kiên nhẫn lắm, như thể đang ngầm tức giận.

Còn Bành Hướng Đông lại chậm rãi thở hắt một hơi, mặc dù không biết người tới rốt cuộc là ai, nhưng cuối cùng vẫn có thể bắt tên sát tinh này đi.

Nhưng ngay sau đó, câu nói của người đàn ông đeo kính râm lại khiến những ông lớn của Tân Hải kinh ngạc đến mức sắp rơi cả hàm.

“Ở đây không có việc của anh, anh có thể đi bất cứ lúc nào”.

Lập tức, cả sảnh tiệc chết lặng.

“Không phải là nên khống chế tên côn đồ đó rồi bắt đi sao?”

“Cục trưởng Bành, chuyện gì thế, ông đang làm cái quái gì vậy?”

“Bọn họ giả vờ không thấy đúng không, còn có hai người đang nằm dưới đất kia kìa...”



Người đàn ông đeo kính râm nghe thấy lời bàn tán xung quanh bèn liếc nhìn thi thể của hai người Lâm Văn Hào và Lâm Hổ dưới đất.

Anh ta nhìn thấy khẩu súng trên tay Lâm Hổ không rơi ra, và cả viên đạn cắm trên mặt đất ở một bên.

“Rõ ràng là ông già này lớn tuổi rồi nên mắc bệnh đãng trí, tự tay bắn chết con trai ông ta, rồi tự sát”, người đàn ông đeo kính râm nhìn rất lâu, cuối cùng cầm khẩu súng lên, phân tích nói.

“Mẹ kiếp, cậu định lừa bịp ông đây à?”, nghe đối phương ăn nói hàm hồ, Bành Hướng Đông đứng ngồi không yên, đột nhiên xông tới bên cạnh người đàn ông đeo kính râm, chất vấn.

Người đàn ông đó không chút do dự, tát mạnh vào mặt Bành Hướng Đông bạt tai, khiến ông ta bị rụng mất hai cái răng cửa, máu tuôn như suối.

“Cậu dám đánh tôi hả?”, Bành Hướng Đông sững sờ ôm mặt mình, ông ta còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng rất nhanh ông ta lại bày ra vẻ mặt độc ác nói: “Cậu ở bộ phận nào, có tin tôi đuổi việc cậu luôn không?”

“Nói năng vớ vẩn gì vậy? Cút ra, ở đây không đến lượt ông nói chuyện!”, người đàn ông đeo kính lại cho Bành Hướng Đông thêm vài cái tát, khiến ông ta muốn nói cũng không được nữa.

Chuyện gì đây?

Người xung quanh đều sững sờ!

Kể cả Lâm Hổ cũng không dám ăn nói với Bành Hướng Đông như vậy, tốt xấu gì ông ta cũng là Cục trưởng Cục Công an Tân Hải, tượng trưng cho sức mạnh của chính phủ.

Lúc này, chủ tịch thành phố Cao Lam yên lặng suy tư ở một bên rất lâu, đột nhiên giật mình.

Cuối cùng ông ta cũng nhớ ra mình nhìn thấy hình vẽ trên quần áo của mấy người đàn ông này ở đâu.

Trước khi tới Tân Hải nhậm chức chủ tịch thành phố, ông ta đã nhìn thấy cái hình vẽ rằn ri này trong một tập tài liệu cực kì bí mật.

Về phần tại sao không có ấn tượng sâu sắc, vì ông ta cho rằng cái này chỉ có trong lời đồn, cả đời chưa chắc được gặp.

Cho đến hôm nay...

“Các anh... thuộc đội Long Đằng ư?”

Cao Lam ngập ngừng nói, nhìn con rồng lớn dường như đang bay lên trên trang phục rằn ri của bọn họ, gần như không dám tin vào mắt mình.



Ông ta lại tận mắt nhìn thấy nó!

“Biết thì tốt, vừa nãy tôi đã nói rõ ràng rồi”, người đàn ông đeo kính râm nói tới đây, hung hăng liếc nhìn Sở Hạo Vũ, như đang do dự gì đó, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, người đàn ông tên Sở Hạo Vũ chính là thành viên dự bị của đội Long Đằng, sở hữu quyền miễn trừ tuyệt đối”.

Anh ta không hiểu vì sao tư lệnh Vương muốn cho người đàn ông không rõ nguồn gốc này gia nhập vào đội dự bị của đội Long Đằng.

Phải biết rằng, đám con cháu của các gia tộc ở Yến Kinh còn chưa chắc có được chỉ tiêu này, mỗi năm bọn họ đều bí mật chọn ra những người xuất sắc nhất từ các đội cơ sở, mới có một cơ hội để tham gia kiểm tra thử thách.

Giống như Tần Thiên Long của nhà họ Tần, trước kia trải qua ba năm khổ luyện trong đội Long Đằng mới có thể đạt được cấp độ này, chỉ mới ba mươi tuổi mà đã trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ.

Mỗi chỉ tiêu của Long Đằng đều đại diện cho vinh quang tối cao và tiền bạc không thể đo đếm được.

Tư lệnh Vương thì hay rồi, nói cho là cho, cứ như củ cải trắng ở ngoài chợ không bằng.

Hơn nữa còn không có điều kiện gì, không cần phải làm bài kiểm tra thử thách nào cả.

Đương nhiên, nếu để anh ta biết Vương Đức Thắng cầu xin Sở Hạo Vũ gia nhập đội Long Đằng, còn có cả điều kiện giúp đỡ nữa thì có khi anh ta sẽ càng ngạc nhiên hơn.

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, mặc dù có vài người mờ mịt không biết đội Long Đằng là gì, nhưng vẫn có những ông lớn như Cao Lam hiểu biết rộng lập tức biến sắc!

Long Đằng là đội quân bí mật trong lời đồn của Hoa Hạ, vậy mà lại thật sự tồn tại!

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”, Sở Hạo Vũ vô cảm nói.

“Chờ chút!”

Người đàn ông đeo kính râm bỗng lên tiếng, gọi Sở Hạo Vũ lại.

Sở Hạo Vũ cũng cạn lời, anh chẳng qua chỉ khách sáo thuận miệng nói một câu, hơn nữa vừa nãy không phải người đàn ông đó bảo anh có thể đi bất cứ lúc nào sao?

Sao bây giờ hình như anh ta lại không muốn anh đi nữa.