Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 123



Giây phút Phó Hâm từ trên xe lửa bước xuống, vẻ mặt hết sức kích động, cứ lo lắng, mong chờ suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng đã về được đến nhà. Hắn mang theo một bao tải thật lớn, tươi cười bước xuống xe.

Cùng so sánh với hai năm trước đây, vẫn là nhà ga cũ đó, Phó Hâm còn nhớ rõ ngày hôm ấy mình rời đi như thế nào, cả nhà chính là đứng ở chỗ này đưa hắn lên xe. Khi đó nương vẫn còn đang hoài thai tiểu đệ, cũng không thể đến tận nơi để tiễn mình. Hiện tại tiểu đệ cũng hơn một tuổi rồi đi, còn có nhị đệ, đại muội cùng tiểu muội, chắc chắn bọn hắn cũng đã lớn hơn không ít.

Phó Hâm đang mải mê suy nghĩ về các đệ muội nhà mình thì liền nhanh chóng nhìn thấy sân ga phía xa có một đoàn người cả nam cả nữ đang ngóng nhìn sang bên này. Phó Hâm từ trong đám người nhanh chóng đi ra, hắn thấy Tiểu Mộc đã có chút rắn chắc, chững chạc hơn rất nhiều, làn da phơi nắng nhiều cũng đã hơi sạm đi, Tiểu Thủy đứng bên cạnh thì càng ngày càng xinh đẹp, Tiểu Hỏa đã cao như vậy rồi sao? So ra không kém Tiểu Thủy chút nào. Lúc này, ba người đang chờ ở cổng nhà ga cũng đã nhìn thấy đại ca nhà mình mặc một thân quân trang đi nhanh lại đây.
"Nhìn người mặc quân trang kia có phải đại ca hay không? Đây nè! Ở đây! Nhìn nơi này!".

Phó Sâm giơ tay vẫy vẫy, vừa hét vừa nhảy lên gọi Phó Hâm.

"Đại ca nhìn thấy chúng ta rồi, ngươi đừng có nhảy nữa!".

Trong lòng Phó Miểu cũng rất kích động nhưng thấy nhị ca nhà mình làm trò như vậy đúng là không nói lên lời, có chút ngại ngùng ánh mắt của người xung quanh. Phó Diễm nhìn kĩ Phó Hâm, hai năm đại ca đi lịch lãm trong quân khiến cho khí chất trên người hắn đều rực rỡ hẳn lên. Nếu như nói, hai năm trước đại ca như một thanh đao chưa rút ra khỏi vỏ thì hiện tại, hắn chính là một lưỡi đao vô cùng sắc bén rồi.

"Đại ca! Có mệt hay không? Chúng ta có đi xe đến đây. Đi! Chúng ta mang ngươi về nhà."

Phó Sâm trực tiếp đỡ lấy hành lý trong tay Phó Hâm, đem để lên tay lái phía trước.
"Tiểu tử ngươi! Ta còn phải chờ ngươi dẫn đường hay sao?".

Phó Hâm cười cười, đôi chân dài nhảy một phát lên trên xe.

"Hảo, đại ca! Vậy thì ta đành ngồi sau vậy. Haha."

Phó Sâm đành phải nhường tay lái lại cho hắn, sau đó ngoan ngoãn ngồi an vị phía sau. Trong tay không quên ôm theo bao hành lý cực kì nặng của đại ca nhà mình. Phó Miểu cũng tự giác lên chiếc xe còn lại, Phó Diễm thấy vậy cũng liền nhảy lên chỗ ngồi phía sau. Lúc bốn huynh muội về đến nhà, thì cơm nước đã sớm chuẩn bị xong hết. Tất cả đều là những món Phó Hâm thích ăn, bày đầy cả một bàn.

"Cha! Nương! Ta đã trở về!".

Phó Hâm vừa về đến cửa thì liền chạy vội vào, chính là mới vừa đi tới dưới tàng cây Sơn Tra thì dưới chân đột nhiên bị cái gì đó ôm chầm lấy một cái. Hắn cúi đầu thì thấy hóa ra là một cái tiểu hài tử, ngũ quan thế nhưng giống hắn đến tám phần. Phó Hâm cười haha, một phen đem Phó Nghiêu bế bổng lên, vừa đi vừa nói.
"Ngươi là Tiểu Thổ sao?".

Phó Hâm ôm Phó Nghiêu, mạc danh kỳ diệu có chút cảm giác không nói lên lời, giống như gặp lại hình ảnh lúc bé của chính mình vậy.

"..."

Phó Nghiêu nói chuyện còn không quá lưu loát, nhưng là được cái không sợ người lạ, gặp ai cũng đều có thể y y nha nha mà tán gẫu.

"Gọi đại ca! Ta là đại ca của ngươi."

Phó Hâm nhìn chằm chằm vào phiên bản thu nhỏ hồi bé của mình, càng nhìn càng thấy có điểm khôi hài.

"..."

Phó Diễm nhìn hai người, đều cười không thẳng được người. Thật sự như hai phiên bản cũ và mới đặt cùng một chỗ vậy. Tuy nói Phó Nghiêu còn nhỏ, nhưng ngũ quan đã có bộ dáng, chính là một tiểu Phó Hâm, có lẽ trong thời gian mang thai, Vương Thục Mai lúc nào cũng nhớ đến đại nhi tử nhà mình, cho nên trong mấy huynh muội, Phó Nghiêu có bộ dạng giống với Phó Hâm nhất.

Vương Thục Mai cùng Phó Đại Dũng vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì cũng nhanh chóng đi ra, ai cũng nhìn Phó Hâm mà kích động, lệ nóng doanh tròng. Phó Hâm nhìn thấy cha mẹ, buông Phó Nghiêu xuống, trực tiếp sửa sang lại cổ áo, cho cha, nương và tiểu cô một nghi thức chào theo đúng chuẩn của quân đội.

"Cha! Nương! Cô cô! Ta đã trở về!".

"Hảo hảo! Hảo tiểu tử! Một thân quần áo này thật là dễ nhìn!".

Vương Thục Mai nhìn một thân quân trang của đại nhi tử, trực tiếp đưa tay lên sờ sờ. Phó Đại Dũng làm cha, mặc dù không biểu đạt bằng ngôn ngữ, nhưng vẻ kiêu ngạo tự hào ngập tràn trên mặt cũng không quá khó để nhìn ra. Hai năm không gặp, đại nhi tử càng thêm thành thục cùng ổn trọng, so với hai năm trước càng trưởng thành hơn.

Phó Đại Ny nhanh chóng lôi kéo Phó Hâm ngồi xuống, sau đó nhìn trái nhìn phải, thấy hắn không bị thương liền thở phào một cái. Nhược điểm duy nhất khi tham gia quân ngũ chính là điểm ấy, trong lòng mọi người ở nhà bởi vậy lúc nào cũng lo lắng, nhớ thương.

"Tiểu Kim! Không bị thương gì chứ? Ngươi viết thư về nói là được thăng cấp bậc đúng không? Lập được chiến công gì vậy? Không bị thương là tốt rồi, tốt rồi, cảm ơn trời Phật!".

"Cô! Ngươi yên tâm! Ta không bị đại thương gì cả, đều là chút vết thương nhỏ mà thôi. Đã sớm tốt rồi."

Phó Hâm chỉ hướng tới chuyện tốt mà nói, không nói chuyện xấu, cho nên chưa bao giờ kể chuyện mình bị thương với mọi người.

"Chỗ nào? Bị thương chỗ nào? Đến! Để nương nhìn xem."

Vương Thục Mai nói xong liền muốn đưa tay kiểm tra. Phó Hâm không có cách nào cự tuyệt, đành đi vào trong phòng, cởϊ áσ ra cho Vương Thục Mai nhìn kĩ một lượt thì nàng mới yên tâm. Tuy nói không bị đại thương, nhưng là trên người vẫn có không ít vết thương nhỏ chưa lành hẳn, chỗ này một vết, chỗ kia một vết. Cũng may, tất cả đều không sâu, nhưng Vương Thục Mai lúc ấy không nói gì, buổi tối vẫn là trộm khóc một trận thật lâu.

Phó Hâm đi thay đổi thường phục, sau đó mọi người trong nhà đồng thời ngồi xuống ăn một bữa cơm. Phó Hâm ăn đến thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.

"Nương! Vẫn là ngươi nấu ăn ngon, ở trong bộ đội đều không có được cái hương vị này."

"Ăn ngon thì ngươi liền ăn nhiều một chút, hiện tại tiểu cô ngươi còn mạnh hơn ta nhiều, ta đây cả một năm đều chỉ nhìn hài tử, phòng bếp đều là tiểu cô ngươi bao trọn đấy. Ngươi nếm thử món này xem, đây là món tủ của cô ngươi đấy, gọi là cá chua cay. Từ khi Tiểu Hỏa dạy cho nàng, nàng làm ra, ăn thực sự ngon không chê được."

"Cô! Ngươi vất vả rồi! Ta mời ngươi một ly!".

Phó Hâm bưng chén rượu lên, kính Phó Đại Ny một chén.

"Vất vả cái gì chứ? Đều là người một nhà cả, đừng nói lời này."

Phó Đại Ny cười khanh khách, uống một hơi cạn sạch.

"Người một nhà thì mới cùng nhau chịu được vất vả, chén rượu này ngươi nên uống. Tẩu tử ngươi cả một năm nay sinh Tiểu Thổ xong thì cũng không lo lắng được gì, mọi việc trong nhà đều là ngươi chiếu cố."

Phó Đại Dũng thở dài nói một câu, đối với muội tử nhà mình vừa thương vừa cảm kích, nói xong cũng bưng ly rượu lên uống một hơi. Hôm nay nhi tử trở về, hắn cũng thực sự rất cao hứng. Cả đại gia đình nói chuyện với nhau, ngươi một ly, ta một ly, một hồi đều uống không sai biệt lắm.

Rượu hôm nay chính là rượu cao lương được Phó Diễm ủ trong không gian, ngoài ra, còn có cả rượu nho nữa. Nữ nhân thì uống rượu nho còn mấy người Phó Đại Dũng, Phó Hâm cùng Phó Sâm thì đều uống rượu trắng. Nếu không phải đại ca trở về thì còn không có rượu này để uống đâu. Phó Sâm lại trộm rót thêm một ly, lát sau liên ghé vào trên bàn mà ngủ. Phó Miểu cũng hưng phấn, uống vài chén rượu nho, mặt đỏ bừng trông rất đáng yêu.

Cả nhà ăn cơm trưa xong thì đều trở về phòng, Phó Hâm lặn lội đường xa, cũng mệt mỏi, đến khi tỉnh lại thì đã chạng vạng. Phó Diễm là người duy nhất có thể tự tin nói là ngàn chén không say, từ sau khi bắt đầu luyện tập nội công tâm pháp, nàng càng miễn dịch đối với cồn. Cho nên với nàng, uống nhiều hay uống ít cũng đều như vậy cả, Phó Diễm chỉ uống hai chén nhỏ, mỗi loại đều nếm thử một chút mà thôi.

Nàng cảm giác có người tỉnh lại thì liền từ trong không gian ra ngoài. Phó Diễm quyết định sẽ đi tìm đại ca, đem sự tình lần này kể cho hắn, sau đó hỏi một chút ý kiến của hắn. Phó Hâm vừa mở cửa phòng thì liền thấy được tiểu muội. Hắn cười cười, tiểu muội nhất định là tìm mình có việc, bởi vì ánh mắt của nàng có vẻ rất bức thiết.

"Tiểu Hỏa! Ngươi có chuyện tìm ta?".

"Đại ca! Ta có chuyện muốn nói cho ngươi, hai ta vào phòng nói chuyện đi."

Phó Hâm vào Phó Diễm cùng tiến vào trong thư phòng của nàng. Giường cùng thư phòng đã được Phó Đại Dũng làm thêm một tấm vách để ngăn cách ra, như vậy có thể bảo đảm được sự riêng tư cho nàng. Phó Sâm cùng Phó Miểu thấy vậy cũng cực kì yêu thích, hiện tại phòng của hai người bọn họ cũng đều thiết kế như vậy.

"Có chút ý tứ đại sư nha! Bố trí rất được. Tiểu Hỏa! Thanh đao này của ngươi thật không tồi!".

Phó Hâm cầm thanh chủy thủ Phó Diễm tìm được trong không gian lên, ngắm nghía một hồi. Nhưng là cầm lên rồi lại thiếu chút nữa không muốn rời tay. Đây là chuyện quái gì vậy?!.

"Tiểu Hỏa! Thanh chủy thủ này của ngươi vì sao lại nặng như vậy?".

Phó Hâm nhìn chằm chằm vào nước sơn màu đen như mực trên thanh đao, thấy vừa đẹp vừa thần bí.

"Ta cũng không biết nữa, vỏ đao ngược lại là có thể rút ra, nhưng vẫn có điểm khá kì quái. Ta cảm thấy có lẽ còn ẩn chứa huyền cơ khác, ngươi không cảm thấy căn phòng này của ta rất lạnh hay sao? Có lẽ chính là do thanh đao này đấy."

Kỳ thật nguyên nhân chính là do âm sát khí trên thanh chủy thủ này phát ra mới có thể khiến cho cả gian phòng trở nên lạnh lẽo như vậy. Sát khí này đối với người bình thường rất không tốt, nhưng Phó Diễm có phù chú, bèn trực tiếp vẽ một cái bên trên vỏ đao, nhằm loại bỏ âm sát khí. Cho nên nàng mới dám để cho Phó Hâm tiến vào.

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ! Mình quay lại rồi đây kkk sủi hơi lâu ^^.