Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 73: Bố con?



Tôi hỏi Lan rằng liệu em ấy có muốn tiếp tục đi chơi, em ấy trả lời là có. Tôi nhớ ra lâu rồi chưa ghé thăm Long Hội, tôi định gọi cho Long Nhất để yêu cầu một người tới đón nhưng tôi nghĩ lại rằng cũng nên tạo bất ngờ cho bọn họ. Trước đó, tôi đã hỏi Lan là em ấy muốn đi bộ hay đi xe và em ấy chọn đi bộ cùng tôi, tôi bảo nơi đó khá xa nhưng Lan vẫn đồng ý đi bộ. Tôi nắm tay Lan và bắt đầu tới Long Hội, đi được nửa quãng đường, Lan hỏi tôi bao giờ đến nơi bởi vì chân em ấy hơi mỏi. Tôi trả lời rằng bọn mình sắp đến và nếu mỏi thì lên tôi cõng. Tôi ngồi xuống để Lan leo lên lưng mình, thấy em ấy đã ổn định, tôi chạy một mạch đến trước công ty Long Hội. Khi tôi chuẩn bị để Lan xuống, tôi phát hiện ra rằng em ấy đã ngủ từ lúc nào không biết (trông có khác gì Ly ngủ đâu), vì vậy tôi chỉ có thể tiếp tục bước vào công ty. Bên trong không có nhiều thay đổi so với lần trước, tôi đang nhìn quanh để xem mình đi đâu trước thì một nhân viên nam tiếp cận hỏi:

- Hai bố con anh đến xin việc à?

- Bố con? Tôi chưa già đến mức đó đâu. – Tôi nói.

Lan tỉnh giấc khi nghe tiếng nói, em ấy hỏi tôi bọn mình đến nơi chưa, tôi nói đến rồi và để em ấy xuống khỏi lưng mình. Tôi nói với nhân viên nam rằng anh ta không cần quan tâm đến bọn tôi cứ tiếp tục làm công việc của mình, nhân viên nam sau khi nghe xong lời tôi, anh ta cúi đầu rời đi, trước khi đi, anh ta rất nhiệt tình chỉ cho tôi biết nơi để xin việc và nói rằng mình không làm phiền bọn tôi tham quan công ty. Tôi khá ngạc nhiên vì nhân viên có thái độ tốt và chu đáo với những người tới đây. Tôi dẫn Lan đi một vòng, em ấy rất hào hứng khi lần đầu tiên nhìn thấy một tòa nhà lớn như vậy, bên trong còn rất đẹp và rộng lớn, tôi chỉ biết mỉm cười khi nghe những lời em ấy nói. Trong lúc đi, Lan quay lại nhìn tôi để xem tôi đi đến đâu mà không chú ý phía trước, em ấy đã va vào một nhân viên nam và bị ngã, tôi vội vàng chạy lại để kiểm tra tình hình của Lan, nhưng nam nhân viên kia đã giúp Lan đứng dậy và hỏi em ấy có sao không, Lan lắc đầu nói không sao, anh ta cười và xoa đầu Lan, nói không sao là tốt, khi đi nhớ chú ý đường.

Tôi bất ngờ với cách ứng xử của nhân viên trong công ty, Lan đã chạy đến bên tôi, nói rằng mình muốn ngồi nghỉ. Tôi nhìn xung quanh và thấy có dãy bàn ghế trống nên tôi dẫn em ấy đến đó. Khi Lan ngồi xuống, tôi nhận thấy đầu gối em ấy bị sưng đỏ, tôi hỏi nhưng em ấy bảo mình không sao, tôi nói Lan ngồi yên tại đây để mình đi tìm đá lạnh chườm lên chỗ sưng. Sau khi lấy đá lạnh từ cửa hàng gần công ty (tôi không lấy đá trong công ty bởi vì tôi sợ bị lộ và ra ngoài để mua cho Lan chai nước ngọt), tôi chuẩn bị trở lại chỗ Lan thì thấy chỗ em ấy bị nhiều người vây quanh. Tôi từ từ tiến gần, Lan như cảm ứng thấy tôi, em ấy đã chạy ra khỏi đám đông và đến bên tôi. Tôi ngồi xuống, lấy phần thân áo của mình để đặt viên đá lạnh vào trong và bọc lại rồi chườm lên chỗ sưng của Lan. Các nhân viên nam ở đó quay lại nhìn hai anh em tôi, một nam nhân viên đến gần tôi nói:

- Đại ca! Sao anh lại đến đây mà không nói trước cho bọn em biết?

Tôi giật mình khi nghe thấy hai từ "đại ca", tưởng rằng mình bị một trong số Long Nhất đến Long Cửu phát hiện, tôi quay người lại định chào nhưng tôi chẳng biết đó là ai, tôi đứng dậy hỏi nhân viên nam. Anh ta nói mình là em ruột của Long Lục, lúc trước anh ta cũng ở chỗ tuyển nhân viên và thấy anh mình gọi tôi là "đại ca" nên khi về hỏi thì mới biết tôi là Long Vương, từ đó rất muốn gặp tôi nhưng không có cơ hội.

Tôi ngạc nhiên khi biết anh ta là em trai của Long Lục. Bọn tôi trò chuyện một lúc và tôi đã giải thích với những nhân viên nam khác rằng Lan là em gái mình. Sau đó, em trai Long Lục dẫn tôi đến gặp Long Lục, tôi cũng đưa Lan đi cùng, em ấy không hiểu vì sao mọi người lại gọi tôi là "đại ca" nên đã hỏi tôi, tôi trả lời rằng bởi vì tôi giỏi hơn họ và bảo em ấy không cần phải biết nhiều. Tôi cảm thấy như em ấy không hiểu điều tôi nói và còn nhiều thắc mắc muốn hỏi nhưng lại không muốn hỏi. Tôi nói với em trai Long Lục chỉ cần đưa tôi đến đây, anh ta cúi đầu rời đi. Tôi bỗng nghĩ ra cách trêu tên Long Lục, tôi nói nó với Lan và em ấy vui vẻ hợp tác với tôi. Lan mở cửa chạy vào trong phòng làm việc của Long Lục, từ ngoài cửa, tôi nhìn vào và thấy rằng Long Nhất đến Long Cửu đều ở đây, mọi chuyện sẽ càng trở nên thú vị hơn. Lan chạy tới gần Long Lục gọi anh ta là bố, hỏi tại sao anh ta chưa về nhà. Long Nhất ngạc nhiên và nói rằng không ngờ Long Lục lại có cô con gái xinh đẹp như thế này mà lại giấu bọn họ. Long Lục nói anh ta không biết cô bé này là ai và quay sang nhìn và hỏi Lan tại sao gọi anh ta là bố.

Tôi thấy Lan hơi run nên vào phòng giúp em ấy.

- Thật không ngờ! Long Lục đã có con gái lớn như thế này rồi. Mời một bữa ăn để chuộc tội đã giấu anh em, nhỉ? – Tôi nói.