Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 156: Bất ngờ xảy ra



Lâm Tôn dở khóc dở cười đi khỏi.

Hai ngày sau, Tuyết Lang và Thẩm Dật Hiên vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu như không phải là tình hình thân thể của cả hai đều rất tốt, thì tình huống như vậy… thực sự khiến cho người khác lo lắng.

Bất luận thế nào, cũng phải chờ Tuyết Lang và Thẩm Dật Hiên tỉnh lại.

Đêm hôm đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại đi tới phòng của Thẩm Dật Hiên.

Từ khi Thẩm Dật Hiên hôn mê, Thẩm Hình đều ở bên cạnh trông coi. Mấy ngày nay, Thẩm Hình chưa từng ra khỏi căn phòng này.

Có lúc, ba bữa đều là do người khác đưa tới. Nếu như không có ai đưa tới, Thẩm Hình lại tuyệt đối không chịu ra ngoài, đương nhiên sẽ phải chịu đói.

Thẩm Dật Hiên còn đang ngủ.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tới nên Thẩm Hình mới hơi di chuyển một chút.

Thẩm Hình quay lại nhìn về phía hai người.

Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi tới kiểm tra cho Hiên Hiên.”

“Được.” Thẩm Hình lập tức gật đầu.

Sau đó, Đông Phương Hiển ngồi xuống bên giường, chạm vào tay Thẩm Dật Hiên, dùng tinh thần lực cẩn thận kiểm tra cho đối phương.

Vẫn là kết quả giống như cũ.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển.

Đông Phương Hiển nói “Vẫn vậy, không có vấn đề gì. Thằng bé hiện tại chỉ đang hấp thu năng lượng mà thôi.”

Thẩm Hình có chút thất vọng, nhưng phần lớn hơn vẫn là lo lắng cho Thẩm Dật Hiên.

Thẩm Tu Lâm cười, vỗ vai Thẩm Hình “Đừng lo lắng. Không có chuyện gì đâu.”

Thẩm Hình chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không ở lâu thêm, đi khỏi.

Thẩm Hình tiếp tục nhìn Thẩm Dật Hiên đang nằm trên giường, nhớ tới từ khi đứa nhỏ vẫn còn bé tí xíu, luôn miệng gọi mình là baba, cho tới hiện tại, cũng không được bao lâu…

Sao tự dưng lại lớn đến như vậy?

Thẩm Hình nhìn Thẩm Dật Hiên, cảm thấy tâm trạng hiện giờ của bản thân mình có chút phức tạp.

Đột nhiên, Thẩm Dật Hiên cử động.

Thứ chuyển động đầu tiên lại là chân.

“Hiên Hiên!” Thẩm Hình giật mình, lên tiếng.

Thế nhưng, chỉ thấy chân của người đang nằm trên giường, từ từ dài ra, rồi lại tiếp tục dài ra…

Sau đó, đến lượt hai tay và thân thể…

Tình huống lúc này không hề xa lạ.

Bởi vì lần đó, khi bọn họ còn ở dưới lòng đất, đứa nhỏ cũng xảy ra tình huống như lúc này.

Quả nhiên, cả người đứa nhỏ lần thứ hai kéo dài ra, thế nhưng cũng có vẻ không giống như lần trước lắm.

Hai má Thẩm Dật Hiên đỏ bừng, đỏ giống như khi sốt quá cao.

“Hiên Hiên!” Thẩm Hình cuống lên.

Vào lúc này, Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, rồi xé nát y phục trên người mình.

Thẩm Hình thấy thế càng hoảng hốt hơn, cũng bắt đầu nóng nảy.

“Hiên Hiên! Con làm sao vậy?”

Chỉ là, Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không đáp lại.

Đúng lúc này, Thẩm Dật Hiên mở mắt ra. Thế nhưng, trong đôi mắt kia, chỉ tràn ngập máu tanh và tàn khốc.

Ánh mắt như thế, vốn không thuộc về Thẩm Dật Hiên.

Hai mắt Thẩm Hình mở to, không hiểu Thẩm Dật Hiên ra sao.

Nếu như Đông Phương Hiển ở đây, y chắc chắc sẽ nghĩ tới, Thẩm Dật Hiên hẳn là nhập ma.

Thế nhưng, Đông Phương Hiển không ở đây.

Hơn nữa, bộ dạng của Thẩm Dật Hiên… Ngoại trừ nhập ma, có vẻ vẫn còn có chút trạng huống khác nữa…

Khi Thẩm Hình tới gần muốn kiểm tra tình huống của Thẩm Dật Hiên, đối phương đã nhập ma lại đưa một tay ra, nắm chặt cổ tay của Thẩm Hình.

Thẩm Hình giật mình “Hiên Hiên?”

Thẩm Dật Hiên không hé răng nói một tiếng nào, lại đẩy ngã Thẩm Hình lên trên giường…

Thẩm Hình sợ tới ngây người…

Trong ý thức của Thẩm Hình lúc này đã mơ hồ nhận ra có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó, nhưng vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy chuyện này là không thể nào xảy ra.

Đây là Thẩm Dật Hiên, không phải người khác.

Thẩm Dật Hiên cảm thấy trong lòng mình lúc này có thứ gì đó rục rịch muốn xông ra, cậu chỉ biết, nếu như mình còn bất động, chắc sẽ điên mất.

Vì vậy, cậu buông thả bản năng của mình, trong chớp mắt, xé nát toàn bộ quần áo trên người Thẩm Hình.

Động tác của Thẩm Dật Hiên quá nhanh, sức lớn, lại làm ra việc quá sức tưởng tượng, khiến cho Thẩm Hình không kịp ngăn cản.

Tiếp đó, đối với Thẩm Hình, cảm thấy có chút khó thể tin nổi, có chút giống như tai nạn, cũng có chút… không biết phải làm sao.

Thẩm Dật Hiên mở to hai mắt đỏ thẫm như máu, liên tục để lại từng điểm dấu ấn chỉ thuộc về cậu trên người Thẩm Hình, sau đó, điên cuồng mãnh liệt đoạt lấy người kia…

Mặt trăng trên trời đều sợ tới mức trốn đi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, hai mắt Thẩm Dật Hiên rốt cuộc khôi phục như bình thường.

Thế nhưng, có một số việc đã làm, mặc dù tỉnh táo lại, cũng không có cách nào cho rằng nó chưa từng xảy ra.

Lúc này, Thẩm Hình đã hôn mê. Thẩm Dật Hiên ngây ngốc nhìn thảm trạng của Thẩm Hình, người hơn run lên.

Nhắc tới, khi một người đang trong tình trạng sợ hãi, bản năng sẽ làm cái gì?

Đó chính là tìm kiếm sự giúp đỡ.

Phải tìm người trợ giúp như thế nào?

Đương nhiên là tìm tới người thân cận mà mình tin tưởng nhất.

Người mà Thẩm Dật Hiên làm tổn thương lại chính là người mà cậu thân cận nhất.

Cho nên, hiện giờ, người mà cậu có thể tìm tới, tự nhiên cũng chỉ còn một người khác mà cậu vốn vô cùng thân thiết mà thôi.

Vì vậy, cậu hoàn toàn không để ý tới việc trên người mình vẫn còn trống trơn, Thẩm Dật Hiên dùng tốc độ rất nhanh biến mất tại chỗ, sau đó đi tìm Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.

Lúc này, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng mới vừa ngủ chưa được bao lâu.

“Chú Thẩm, chú Đông Phương.”

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nhìn về phía cửa, Thẩm Dật Hiên cứ trơn bóng như vậy chạy vào.

Hiện giờ, Thẩm Dật Hiên đã khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người… đã rất đáng xem.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển song song ngẩn ra, sau đó bắt đầu mất tự nhiên.

Đặc biệt là Đông Phương Hiển, y nhíu mày, một cái ga trải giường bay thẳng tới trên người Thẩm Dật Hiên, che hết người cậu lại.

Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không để ý tới thân thể không một sợi vải của mình, mà lại vô cùng vội vã nói “Chú Thẩm, chú Đông Phương, mau, đi với con tới xem baba đi.”

“Thẩm Hình? Anh ta làm sao?” Thẩm Tu Lâm sững sờ.

Đông Phương Hiển cũng ngạc nhiên.

Hai người không kịp nhiều lời, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển còn đang mặc áo ngủ, cũng không thay quần áo nữa, vội vàng đi cùng Thẩm Dật Hiên tới chỗ Thẩm Hình.

Khi ngửi thấy mùi mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu được, thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã nhận ra rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh.

Hai người đi vào, quả nhiên, Thẩm Hình… có chút thê thảm.

Thẩm Tu Lâm khiếp sợ liếc nhìn Thẩm Dật Hiên “Là con làm? Con…”

Thẩm Dật Hiên vẻ mặt u ám “Chú Thẩm, con, con cũng không biết tại sao, lúc đó con không khống chế được chính mình…”

Đông Phương Hiển nghe vậy, mày nhíu chặt.

Y nghĩ tới, nguyên nhân vì sao Thẩm Dật Hiên không thể tự khống chế bản thân.

Gần đây, Thẩm Dật Hiên hấp thu quá nhiều năng lượng, nhưng tâm trí của thằng bé lại không trưởng thành kịp với tốc độ tăng trưởng…

Cũng chính vì như vậy, mới có hiện tượng mất khống chế xảy ra.

Kỳ thực, từ rất lâu trước kia, Đông Phương Hiển đã luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện như vậy, hiện tại quả nhiên…

Thẩm Tu Lâm lúng túng nói “Hiên Hiên, con trước tiên đắp chăn lên cho Thẩm Hình đi.”

“Vâ…Vâng.” Thẩm Dật Hiên vội vàng đắp chăn cho Thẩm Hình.

Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi, kéo Thẩm Dật Hiên tới bên cạnh.

“Hiên Hiên, chú nói cho con biết một ít chuyện cần phải chú ý, sau đó con tới giải quyết…”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm cẩn thận nói ra những vấn đề cần phải chú ý khi hai người cùng giới phát sinh quan hệ.

Thẩm Dật Hiên ngoan ngoãn đứng nghe, vẻ mặt xấu hổ vô cùng.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm cũng không biết nên nói cái gì mới đúng, chỉ có thể vỗ vai đối phương, nói “Trước tiên chăm sóc tốt cho người ta đã, những cái khác, chờ người tỉnh lại rồi nói.”

“Vâng.” Thẩm Dật Hiên ảm đảm gật đầu.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không tiện ở lại lâu, hai người cùng nhau đi khỏi.

Khi về tới phòng, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương? Em đang nghĩ cái gì vậy?”

Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Anh còn nhớ, khĩ nãy, thằng bé nói cái gì không?”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Anh nhớ, thằng bé… mất khống chế.”

Đông Phương Hiển nghiêm túc nói “Không thể cho thằng bé tiếp tục hấp thu năng lượng được nữa. Tôi đã từng nói với anh, kết cục của những người như vậy ở vị diện kia.”

Thẩm Tu Lâm cười khổ “Anh biết, chỉ là hai lần này đều xem như bất ngờ xảy ra, hơn nữa tâm trí thằng bé không đủ chín chắn, không chịu đựng được mê hoặc.”

“Mặc dù là như vậy cũng không được, bằng không, sẽ rất nguy hiểm.”

Thẩm Tu Lâm thở dài “Ừm, anh biết rồi, sau này sẽ chú ý.”

Đông Phương Hiển thấy Thẩm Tu Lâm đồng ý, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người nằm lên trên giường, Thẩm Tu Lâm ôm lấy Đông Phương Hiển “Đông Phương, em nói xem, coi như là Hiên Hiên mất khống chế, nhưng, sao có thể làm vậy với Thẩm Hình…”

Vấn đề này Đông Phương Hiển cũng không nghĩ ra “Không biết.”

“Hai người họ nhưng là…” Thẩm Tu Lâm thở dài.

Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Anh không cảm thấy hai người họ… có chút là lạ sao?”

“Ý của em là?”

“Không biết nữa, chỉ là một loại cảm giác. Trước đây cũng không rõ ràng cho lắm, thế nhưng, tôi luôn cảm thấy, hai người họ không phải cha con ruột.”

“Hả?” Trong lòng Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên lại thấy hồi hộp, chính hắn cũng không rõ nguyên nhân, chỉ có thể tiếp tục hỏi Đông Phương Hiển “Đông Phương, sao em lại nói như vậy?”

“Điểm giống nhau giữa hai người họ quá ít.” Đông Phương Hiển nói như vậy.

Thẩm Tu Lâm ngẩn ra, không nhịn được cười lên “Haha, Đông Phương, hoá ra em cảm thấy như vậy sao. Thế nhưng, cha con cũng có thể không giống nhau mà, có lẽ thằng bé giống mẹ. Hơn nữa, có rất ít cặp cha con có thể thực sự giống nhau.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, nhíu mày, bĩu môi nói “Tôi cũng không biết diễn tả ra sao, chỉ là cảm giác thôi.”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, hắn nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi Đông Phương Hiển “Trời còn chưa sáng, chúng ta nghỉ thêm chút nữa.”

Đông Phương Hiển cảm nhận được cái ôm ấm áp của Thẩm Tu Lâm, từ từ nhắm hai mắt lại…

Như vậy, giống như chính mình và người trong lòng hoà làm một thể.

Hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ…

Cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ đối phương, thế nên ngủ rất ngon…