Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 49: Ngày Người Ra Đi Có Người Nghĩ Quẩn



Nghe nhắc đến Mã Dao, ánh mắt của anh rõ ràng đã có hồn hơn khi nãy, nhưng cũng chỉ vài giây ngắn ngủi lập tức trở về trạng thái ban đầu. Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ, giọng nói khàn khàn, cổ họng như bị ai bóp nghẹn.

“Tôi không quan tâm.”

Hải Đình há miệng, muốn nói gì đó nhưng cũng bất lực rồi, nhìn sang Hà Dữ chỉ tay về phía anh, rất muốn mắng anh một trận nhưng rồi lại thôi. Nhưng tin tức này là hoàn toàn chính xác, Mã Dao thật sự sẽ đi, đi đến nơi thật xa, đến nơi sẽ không nghe thấy bất kì tin tức hay nhìn thấy gì từ anh nữa. Nếu anh đã tuyệt tình, thì cô cũng không cần phải nuối tiếc, cầm được thì buông được.

Lúc cô rời khỏi nhà họ Trình, cô vẫn còn nhớ câu nói của bà nội. Xem như cô và Trình Tranh vô duyên, gặp được nhau, đã có với nhau một sinh linh nhỏ bé nhưng lại không thể cùng nhau tạo thành một gia đình hoàn chỉnh. Cô cũng chỉ cười, vì bây giờ nước mắt ngắn dài cũng không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Phong Diệp đã đặt vé máy bay để cô đến Anh, lúc đầu khi nghe nói sẽ đến đó cô định hủy, vì đó là nơi mà Trình Tranh từng đến. Nhưng cuối cùng, vì muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên cô đã đành tạm chấp nhận, dù sao nơi mà Trình Tranh từng ở khi sang Anh cô cũng không biết đến.

Chuyến bay khởi hành lúc 9 giờ sáng, và bây giờ đã là 8h45, Trình Tranh vẫn nhất định không đến gặp Mã Dao một lần, dù rằng chỉ là nhìn từ xa cũng không. Anh đã nói ra những lời cay độc với cô như vậy, bây giờ đến đó thì có lợi ích gì, cùng lắm chỉ giống như một kẻ thích vào vai phản diện. Phong Diệp ở sân bay tiễn Mã Dao, có lẽ anh ấy vẫn là người luôn âm thầm giúp đỡ cô nhiều nhất mà không cần nhận lại chút báo đáp nào.

“Khi nào đến thì gọi cho anh. Anh có một người bạn ở đó, cần giúp đỡ thì cứ nói với họ, anh đã liên lạc rồi.”



Mã Dao mỉm cười.

“Cảm ơn anh.”

Cô quay lưng kéo va li bước đi, dường như có một thứ gì đó tiếc nuối khiến cô bất giác quay đầu, hình ảnh nhạt nhòa của Trình Tranh hiện ra rồi nhanh chóng biến mất giữa dòng người qua lại. Từ nay về sau, cô và anh sẽ không còn gặp mặt nhau nữa, nếu cơ duyên vẫn đưa cô và anh nhìn thấy nhau, thì cũng xem như chưa từng quen biết.

Trình Tranh! Tạm biệt anh!

Lúc máy bay vừa cất cánh, cũng là lúc có người điện thoại đến với Trình Tranh thông báo tình hình. Anh ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài kia, thấy một chiếc máy bay đang bay ngang trên bầu trời rộng lớn. Nhấc điện thoại lên, người ở bên kia nói.

“Trình tổng! Cô ấy đã đi rồi ạ!”

Khoảnh khắc điện thoại ngắt kết nối, người ở đầu dây bên kia có lẽ không thể nghe thấy được tiếng thủy tinh vỡ tan tành từ phía này. Lúc Hải Đình mang đồ ăn sáng mở cửa đi vào, túi thức ăn trên tay rơi ngay xuống đất vì nhìn thấy Trình Tranh đang nằm bất động trên vũng máu.

Ngày ấy Mã Dao lên máy bay rời khỏi Trung Quốc, Trình Tranh cắt cổ tay tự sát tại nhà.

Anh được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất rất nhiều máu, vì không ai nghĩ rằng có lúc anh lại tìm đến cái chết. Chính vì họ chủ quan, nên lúc phát hiện ra thì anh đã rơi vào tình trạng hôn mê kéo dài. Ngay cả bác sĩ cấp cứu cho anh cũng đã nói, vết cắt ở cổ tay rất sâu, người này đang thật sự muốn tìm đến cái chết, mà còn chọn cách thức đau đớn nhất muốn rời khỏi thế gian. Chỉ vài li nữa thôi thì đã cắt luôn cả mạch máu chủ.



Hải Đình và Hà Dữ ngồi ở ngoài cửa phòng cấp cứu không rời một khắc, đến khi Trình Tranh được chuyển sang phòng hồi sức mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc anh tỉnh lại, bọn họ thay phiên nhau nói chuyện.

“Cậu điên rồi sao? Muốn chết dễ dàng quá phải không? Cậu tự biến mình thành ra thế này, cô ấy có nhìn thấy hay không?”

“Biết yêu là khổ thì đừng yêu. Bây giờ trông cậu thê thảm lắm cậu biết không?”

Trình Tranh không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn xuống cổ tay đang băng bó đau đến tê dại rồi mơ hồ hỏi.

“Tôi chưa chết à?”

Hải Đình chỉ tay về phía anh, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

“Cậu…”

Anh ta xua tay quay mặt đi.

“Tôi thua cậu luôn rồi.”

Ngày này qua ngày nọ, Trình Tranh giống như rơi vào một cơn khủng hoảng cực hạn dẫn đến trầm cảm. Anh cứ một mình như vậy, thi thoảng lại tìm đến căn nhà nơi mà anh và Mã Dao đã từng cùng nhau ngọt ngào, giờ đây chỉ là kỉ niệm. Dàn hoa hồng trước nhà không ai chăm sóc trở nên héo úa, giống như chuyện tình của bọn họ. Phải mất hơn một tuần kể từ ngày cô rời khỏi Trung Quốc, anh mới có thể dần dần lấy lại bình tĩnh như lúc trước. Sau khi ổn hơn, Trình Tranh bắt đầu cho người điều tra nguyên nhân vụ cháy ở quán phở, còn có cả tin tức ngoại tình của ông Trình.

Gần đây không màng tới chuyện gì, đến khi tỉnh ngộ anh mới nhận ra mình có nhiều việc phải làm đến như vậy. Anh cho người tìm tung tích của ông, nhưng từ sau khi Lâm Thanh Thanh lật kèo để hạ uy tín của ông và Trình gia thì ông cũng mất tích, không dám về nhà. Nhắc đến cô ta, Trình Tranh mới để ý lần trước người của anh điều tra được Mã Dao có đến gặp cô ta, cách vài ngày trước khi quán phở bị cháy. Anh biết quan hệ giữa cô và cô ta xưa nay không tốt, nhưng lại không thể ngờ lại đến mức phải khiến cô ta dùng đến thủ đoạn như vậy.

Bước vào quán cà phê, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Trình Tranh đã ngồi đợi sẵn thì cong môi cười đi đến chào hỏi.

“Đã lâu không gặp, trông anh tiều tụy đi nhiều thì phải.”