Trịnh Tổng, Chồng Cô Muốn Trèo Tường

Chương 25



"Ngài Nicks, rất hân hạnh được gặp ông!"

"Trịnh tiểu thư, cô thật xinh đẹp!"

Trịnh Hy giơ tay bắt lấy bàn tay to lớn đối diện. Khoé môi cô cong lên một đường. "Tôi đến lấy tư liệu về AOA."

Người đàn ông đối diện ngẩn ra một lúc, cười lớn "Trịnh tiểu thư mất kiên nhẫn quá rồi!"

Cạch!

Nụ cười trên môi ngài Nicks cứng lại, sửng sốt nhing họng súng đen ngòm chĩa vào đầu mình. Lập tức vệ sĩ đứng xung quanh cũng rút súng, chĩa vào bốn người đứng giữa. Albus ung dung từ từ lôi khẩu súng ngắn màu bạc lên xoay, hừm một tiếng, chưa gì bà chị này đã lên đạn rồi!

Cả bầu không khí nổi lên mùi thuốc súng.

Trên nền đất lạnh lẽo, gió thổi cát tung bay mù mịt, bầu trời về đêm của Los Angeles rất tĩnh mịch, tĩnh mịch đến mức khiến con người ta lạnh sống lưng.

Trong con phố bỏ hoang, thưa thớt dân cư, tụ tập bởi những kẻ ăn chơi trác táng, ưa dùng bạo lực, những cuộc đọ súng thường xuyên diễn ra, nơi góc phố ấy hơn hai mươi con người đứng thành một đống dấu chấm nhỏ li ti, tiếng động cơ xe Jeep quân đội cùng tiếng người dần nhỏ đi, gió thổi , hất tung vạt váy dài trên đôi chân thon dài.

Trịnh Hy khẽ động cổ tay, làn da trắng nõn nổi bật trên nền súng đen, cười nửa miệng "Cho ông một cơ hội cuối cùng!"

Ngài Nicks giơ hai tay lên, chán chường nhìn cô "Trịnh tiểu thư à, đây là địa bàn của tôi, cô đến đây làm loạn sao?"

Đuôi mắt của cô khẽ lướt xung quanh, không ngoài dự đoán. Hàng chục người đứng vây quanh cô, họng súng lên sẵn đạn ngắm chuẩn vào người phụ nữ đứng giữa "sân khấu" này.

"Chỉ cần tôi thích. Ngài Nicks, kháng lệnh cấp trên là tội phản đấy." Cô nhàn nhạt nói, đôi mắt lạnh toát sắc bén như lưỡi dao. Ngài Nicks liếm đôi môi khô khốc, đảo mắt "Tiết lộ thông tin tuyệt mật cũng là tội chết."

"Hử? Tôi là cấp trên của ông, cấp bậc cao hơn ông rất nhiều. Có chuyện gì mà tôi không thể biết?"

"Phó tư lệnh Trịnh mà cũng cần phải moi thông tin từ một con ruồi là tôi sao?" Nicks cười khan, giọng đầy khinh thường "Cô có thể trực tiếp hỏi cấp dưới của cô mà."

"Cho cơ hội cuối cùng!"

"Chuyện cô phản bội tổ chức sớm muộn cũng bị phát hiện, ả đàn bà khốn kiếp!" Nicks không tự chủ được hét lên.

Pằng! Pằng! Pằng!

Một loạt tiếng súng nổ lên, Nicks trợn tròn mắt nhìn những người của mình lần lượt ngã gục xuống, mùi máu tanh ngay lập tức nồng khắp không gian. Một tốp người áo đen khác xuất hiện, trên ngực đính gia huy hình con chim Loan - biểu tượng của Phó tư lệnh AOA.

"Cô... cô được lắm!" Nicks cười lớn, con ả này đã đưa được hắn vào tròng! Rõ ràng gã cẩn thân từng chút một, vậy mà lại bị con ả vắt mũi chưa sạch uy hiếp.

"Không có tự nhiên tôi làm Phó tư lệnh, ngài Nicks à." Cô cười, nụ cười mang theo hơi thở tàn độc "Giao thứ Phùng Doãn Kiệt đưa cho ông ra, tôi còn cân nhắc chuyện sống cho ông!"

"Con khốn!" Nicks giận tới mức muốn phát khùng, gã nhào tới vồ lấy họng súng. Trịnh Hy nghiêng đầu, đôi mắt bình thản, ngón tay co lại.

Đoàng!

Một dòng máu đen từ trán Nicks chảy xuống, cả người ông ta sững lại, ngã uỵch xuống. Nòng súng lạnh lẽo bốc khói. Trịnh Hy đưa súng cho người bên cạnh, ánh mắt vô hồn nhìn xác người dưới chân "Dọn cho sạch sẽ."

"Bà chị à, rõ ràng là cấp trên phái xuống bảo bà giết hắn mà, thông tin tư liệu gì ở đây?" Albus bĩu môi.

Trịnh Hy không nói gì, liếc mắt sang bên cạnh "Hoắc Thương ba ngày sau theo tôi về Trung Quốc."

"Rõ." Người đàn ông cao ráo trả lời, mặt không đổi sắc. Albus trợn mắt "Bà lôi ảnh về làm gì? Giết người phóng hoả chắc?"

"Làm việc." Trịnh Hy lột găng tay ném về phía Albus "Diệp Lư, ở đây giao hết cho cậu."

"Tôi xin gánh vác trách nhiệm này!" Diệp Lư đứng bên cạnh Hoắc Thương cúi đầu xuống. Cô nói thêm "Nhớ báo cáo đầy đủ, tránh xảy ra sơ suất."

"Đã rõ. Xin Phó tư lệnh tin tưởng ở tôi."

"Phùng Doãn Kiệt, ngày anh rời khỏi cái ghế đó không còn xa đâu."

"Toàn đội, về."

[...]

Phùng Doãn Kha liếc trái ngó phải căn phòng bao riêng tại một nhà hàng, mùi thức ăn toả ra nghị ngút. Xung quanh bàn tròn rộng lớn là bảy con người ngồi. Đường Vũ Lưu dưới gầm bàn lặng lẽ đá chân hắn, thấp giọng "Em ba làm gì mà tập trung thế?"

"Không có gì." Phùng Doãn Kha thu tầm mắt lại. Vợ hắn thích ăn lẩu. Chính xác, hắn cũng không thể ngờ cô lại thích ăn lẩu. Mà bây giờ trước mặt hắn là nồi lẩu to đùng, ăn vừa miệng, hắn muốn nhìn xem nguyên liệu có những cái gì, có gì còn về làm cho cô. Thử tưởng tượng xem, ngồi lẩu bốc hơi mùi thơm phức, vợ hắn ngồi đối diện, mỉm cười với hắn, khen hắn... Nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi!

Lát phải hỏi nhà hàng công thức làm mới được!

"Mọi người nói gì đi chứ, sao lại yên ắng thế?" Tiêu Khang nhét miếng thịt bò vô miệng, chớp mắt nhìn.

Tư Dật gật gù "Anh mày cũng đang ngứa mồm đây!"

"Ơ kìa sao mọi người lại nói thế!" Hàn Vũ kêu lên, tay nhúng thịt vô nồi lẩu "Lâu lắm rồi hai Thanh La tiểu thư mới về chịu ngồi chung một mâm với chúng ta, ngồi ăn cùng mỹ nữ các anh phải giữ ý chút chớ!"

"Bây giờ mới nhớ đến em sao?" Thanh La Hương phồng má lên giận dỗi. Hàn Vũ cười xuề xòa "Đâu có, đâu có! Vẫn nhớ tới em mà!"

"Chị em mãi mới chịu về, là em năn nỉ gãy lưỡi đấy!" Thanh La Hương vén lọn tóc ra sau tai. Cô gái có gương mặt xinh xắn, mặt trắng búng ra sữa, ăn vận theo phong cách Lolita, trông rất đáng yêu.

"Được rồi, được rồi, ghi nhận công ơn của em. Đại tiểu thư Thanh La Kiều có gì chỉ bảo tụi này không?"

Cô gái im lặng nãy giờ mới ngẩng đầu lên. Mái tóc màu vàng nâu khẽ chuyển động mềm mại, đôi mắt nâu đầy mê hoặc ngước lên, nở nụ cười mê hồn

"Ngậm cái mồm lại và ăn." Thanh La Kiều nhếch môi. Khoé mắt Tư Dật giật mấy cái

"Ăn nói chẳng ngọt ngào tí gì, bảo sao chẳng có người yêu!"

Trái với cô em, Thanh La Kiều theo phong cách trưởng thành, quý phái đầy quyến rũ. Cô kém những người đàn ông ở đây một tuổi, nhưng lại học nhảy cóc, chung đại học với đám Tư Dật.
Đôi mắt Thanh La Hương đảo qua hắn, cười ngọt ngào "Lâu rồi mới được gặp anh Doãn Kha, trông anh gầy đi nha~"

Phùng Doãn Kha không nói gì. Vợ hắn có thèm chăm chồng đâu, hắn thì lo cho cô lo lên lo xuống, sụt mấy lạng.

"Em nghe anh Tiêu Khang nói, anh có vợ rồi ạ?"