Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 89



Triệu Tinh cười nhẹ vài tiếng, nói: “Cậu lại cũng sẽ ngây thơ như vậy sao?” 

“Chẳng lẽ không phải sao?” 

Nói những lời này, tôi cũng không quá vô liêm sỉ.

Ngày yêu Triệu Tinh, tôi cũng chỉ là một thiếu niên. Chỉ số thông minh rất cao nhưng cũng chẳng có kinh nghiệm. 

Chưa kể đầu óc tôi còn không được bình thường. Những rắc rối chúng tôi tạo thành, tôi cũng phải chịu một nửa trách nghiệm. 

Nhưng trước khi Triệu Tinh đề nghị, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ‘quan hệ mở’, cũng chưa nghĩ tới sẽ đưa người thứ ba, thứ tư, thứ N vào mối quan hệ của chúng tôi. 

Trước mắt tôi khi đó chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục cưới, hai là hủy hôn. 

Triệu Tinh lại cho tôi một lựa chọn thứ ba, một lựa chọn mà khi đó là ‘hết sức hợp lý’. 

Triệu Tinh trước giờ cũng chưa từng hỏi tôi nếu hắn không đề nghị chuyện đó, liệu tôi có chia tay với hắn không. Tôi cũng chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. 

Chúng tôi đều cam chịu rằng nếu không chọn ‘quan hệ mở’, hai người chúng tôi sẽ đường ai nấy đi. Như thể bằng cách này, chúng tôi có thể thuyết phục chính mình rằng lựa chọn của chúng tôi khi đó là tuyệt đối chính xác, có thể lừa gạt chính mình rằng chúng tôi sẽ không hối hận. 

Lôi chuyện cũ ra như vậy thì có hơi ra vẻ, cũng đâu phải là chúng tôi không vui sướng gì, nhưng chuyện cũ thì cũng đã qua, thứ có thể thay đổi là chuyện tương lai. 

Tôi nói ra suy nghĩ của mình, cũng không trông mong Triệu Tinh sẽ nói gì —— Từ ngày hắn làm tư bản, hắn cũng đã không còn thành thật nữa, trong lời nói của hắn lúc nào cũng có gì đó muốn gạt tôi. 

Vì chẳng mong đợi điều gì nên sự im lặng kéo dài này cũng không khiến tôi thấy phiền lòng. Tôi ngáp một cái, kéo chăn lên cao, chuẩn bị ngủ tiếp. 

Triệu Tinh lại như tìm lại được khả năng sử dụng ngôn ngữ của mình, hắn nói: “Cậu có từng nghĩ, nếu ngay từ đầu không yêu tôi, chuyện bây giờ sẽ như nào không?” 

“Chưa từng nghĩ,” Tôi nhắm mắt lại, cả người lâng lâng nửa tỉnh nửa mê, “Ngoại trừ cậu ra, tôi sẽ không yêu ai khác.” 

“Vậy nếu Hứa Nặc không mất thì sao? Nếu anh ta gặp cậu sớm hơn, toàn tâm toàn ý yêu cậu, vậy thì sao?” Những câu hỏi này có lẽ đã đọng lại trong lòng Triệu Tinh từ rất lâu, bởi thế hắn mới có thể nói ra lưu loát, trôi chảy tới vậy. 

Tôi suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tôi vẫn sẽ không yêu anh ấy.” 

“Tại sao?” Triệu Tinh thì thầm hỏi. 

“Chẳng tại sao cả,” Tôi chọn một đáp án chẳng hoàn hảo nhưng lại rất chân thật, “Lúc đó tôi là có cảm giác động lòng với cậu, nhưng với anh ấy không có.” 

“Vì tôi là dáng người cậu thích?” 

“Cũng không phải,” Tôi tiếp tục sau một hồi suy nghĩ, “Không phải vì cậu là dáng người tôi thích, mà là tôi thích cậu, nên mới thích dáng người của cậu. Có lẽ tôi cũng không giải thích được, nhưng Triệu Tinh à, chuyện tôi yêu cậu đã là một chuyện tình cờ xảy đến rồi, tôi sẽ không thể yêu một ai khác được nữa.” 

“Chuyện tình cờ xảy đến.” Triệu Tinh nhẹ nhàng lặp lại năm chữ này, “Thôi Minh Lãng, tôi yêu cậu là chuyện tất phải xảy ra.” 

Lời này nói ra lại nghe như thể hắn còn thâm tình hơn tôi vậy. 

Tôi không buồn tranh cãi với hắn chuyện này nữa, trở mình, chuẩn bị ngủ tiếp. 

Nhưng tiếng bước chân của Triệu Tinh lại ngày một gần, cuối cùng dừng lại trước chiếc sô pha nhỏ của tôi. Hắn dùng ngón tay sờ lên má tôi, tôi không thể không mở hai mắt nhìn hắn. 

Đợi đến khi thấy biểu cảm giờ phút này của Triệu Tinh, cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến —— Lần cuối cùng Triệu Tinh trông như thế này, đó là khi hắn thuyết phục tôi kết hôn với hắn. 

Khả năng cao là hắn lại muốn gài bẫy tôi, vấn đề là, tôi hiện tại đã là của hắn, hắn còn có thể âm mưu gì nữa?

Triệu Tinh nhẹ nhàng véo má tôi, nghiêng người, nhẹ giọng nói: “Hôm nay cậu thật đáng yêu.” 

Tôi tóm lấy cổ tay của hắn, đáp lễ một câu: “Hôm nay cậu thật biế.n thái.”

“Sau này tôi sẽ không tìm người khác nữa.” Triệu Tinh đột nhiên đổi chủ đề, hứa hẹn, “Tôi sẽ trung trinh với cuộc hôn nhân của chúng ta, tương lai tôi cũng sẽ chỉ một bạn tình là cậu.” 

Nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên của tôi là: “Tại sao cậu lại bỗng dưng nói vậy?” 

“Cậu hứa, tôi đương nhiên cũng phải hứa.” 

“Chỉ vậy thôi?” 

“Chỉ vậy thôi.” 

Nhưng tôi không phải kẻ ngốc. Triệu Tinh bỗng dưng hứa hẹn như vậy là vì sau cuộc đối thoại hỗn loạn vừa rồi của chúng tôi, có vẻ hắn đã vì những lời tôi nói mà rốt cuộc hạ quyết tâm. 

Tôi buông tay Triệu Tinh, nhét những ngón tay của mình vào ngón tay của hắn, mười ngón tay đan vào nhau. 

Tôi hỏi hắn: “Cậu có thể cưỡng lại được chứng ‘nghiện tìn.h dục’ của mình không?”

Hắn siết chặt ngón tay tôi, như thể sợ tôi sẽ chạy mất vậy. Hắn nói: “Muốn biết tại sao tôi lại làm loạn……”

“Không muốn biết,” Tôi ngắt lời hắn, “Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, tôi làm người vẫn luôn thích nhìn về phía trước hơn.” 

Cho dù hắn có không nói, tôi cũng đã có thể suy đoán ra được phần nào từ những gì chúng tôi đã trải qua và vừa nói. 

Có lẽ trước kia hắn cảm thấy tôi hẳn đã muốn trêu hoa ghẹo nguyệt từ lâu, hắn đề nghị ‘quan hệ mở’, tôi chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. 

Tôi chơi vui vẻ, hắn lại càng phải chơi vui vẻ hơn. Hắn lợi dụng những mối quan hệ hỗn loạn của mình để âm thầm phản đối những mối quan hệ hỗn loạn của tôi. Người khác cạnh tranh là để xem ai tốt hơn, Triệu Tinh cạnh tranh với tôi là để xem ai tệ hơn. Có lẽ cứ mỗi lần hắn xác định tôi có chút động tâm với người khác, hắn sẽ lại càng chơi điên cuồng hơn. Chỉ bằng cách này, hắn mới có chút kho.ái cảm ‘trả thù’, mới có thể tự mình an ủi ‘Ta không bại trận.’

Tôi nhanh chóng lật lại quãng thời gian tôi và Triệu Tinh bên nhau, bỗng phát hiện mỗi lần tôi và Triệu Tinh cãi nhau xong, hắn sẽ luôn có thể làm ra chuyện ngày càng hoàng đường hơn. 

Tôi và Lục Hoa hẹn hò, hắn bèn đi chơi tập thể với Liễu gia. 

Tôi từ bỏ cổ phần công ty niêm yết, hắn lập tức ra tay với đồng nghiệp của tôi. 

Tôi và Hứa Nặc có chút tình chàng ý thiếp, hắn trực tiếp chơi tình nhân trên giường tôi. 

Tôi đã quá thiên vị Triệu Tinh, vậy nên mãi đến hôm nay, tôi mới phát hiện: Cứ mỗi lần tôi khiến Triệu Tinh chịu tổn thương, Triệu Tinh cũng nhất định sẽ khiến tôi phải ăn đủ —— Hắn sẽ làm chuyện khốn nạn, hắn biết tôi sẽ bởi vậy mà đau đớn, khổ sở, hắn biết tôi vẫn thật lòng với hắn. 

Dựa theo logic này, Triệu Tinh lúc trước vẫn có khả năng sẽ ngoại tình, mà khả năng cao là hắn sẽ cố tình để lộ ra. Đây là điểm mấu chốt hắn giữ lại, cũng là ‘con át chủ bài’ của hắn. 

Chỉ cần tôi nảy ra ý định tìm người mới, hắn sẽ không chút do dự mà ngoại tình. Tôi khiến hắn đau, hắn cũng sẽ khiến tôi đau. Như vậy mới có vẻ là công bằng. 

Mà hôm nay, tôi lại phân tích chính mình cho Triệu Tinh. Hắn nhận ra tôi thật sự vô hại hơn hắn nghĩ, bởi vậy mà cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị cho một cuộc sống êm đềm sau này. 

Tôi bộc lộ điểm yếu của mình, hắn từ bỏ con át chủ bài của hắn, đây có vẻ như là một bước ngoặt thật tốt.

Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, hiểu thấu mọi thứ nhưng tôi vẫn làm bộ làm tịch, vờ như mình không biết gì. 

Đương nhiên tôi cũng có thể vạch trần Triệu Tinh, chấn vấn hắn tại sao không nói cho rõ, cho đàng hoàng mà lại phải dùng cái loại phương án trả thù mập mờ này. 

Nhưng tôi cũng không khác gì hắn, chó thì không nên chê mèo lắm lông. 

Hơn nữa, nếu tôi vạch trần hắn, tâm trạng tối nay của chúng tôi sẽ bị hủy hoại, thật sự không đáng. 

Để ngăn chặn chủ đề quá nguy hiểm này, tôi đưa ra một chủ đề mới đủ để chuyển hướng sự chú ý của Triệu Tinh. 

Tôi nói: “Triệu Tinh Tinh, chúng ta tổ chức một đám cưới mới đi.”