Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 22



Thật ra lúc chúng tôi nhận được giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng có gì gọi là ngọt ngào. 

Lúc đó tình cảm của tôi và Triệu Tinh đã có vấn đề rồi. Nếu Triệu Tinh không đưa ra phương án hôn nhân mở thì có lẽ chúng tôi cũng đã chia tay. 

Hai người chúng tôi cùng ngoại tình, cuộc sống cũng bắt đầu loạn cả lên, nhưng cả hai vẫn luôn tìm cách ở chung hòa hợp. Dưới tình huống đó, phụ huynh hai nhà bắt chúng tôi đi đăng ký kết hôn. Thú thật tôi cũng không quá hào hứng với việc này. 

Tôi muốn từ chối, cũng muốn trì hoãn, nhưng cuối cùng lại vẫn đi đăng ký. Vì Triệu Tinh thật sự rất muốn đăng ký kết hôn với tôi.  

Theo như lời hắn nói thì là: “Thôi Minh Lãng, nếu hai ta không kết hôn với nhau thì liệu có thể kết hôn với ai đây?” 

Những lời này của hắn thành công thuyết phục tôi. Nghĩ lại thì quả thật trên đời này, Thôi Minh Lãng và Triệu Tinh đã nhìn trúng nhau. Dù tình cảm hai người có xuất hiện vấn đề, thì cũng chỉ là ‘yêu không đủ’, chứ không phải là ‘không yêu’. 

Chúng tôi yêu nhau, đương nhiên là có thể đi đăng ký kết hôn. 

Dưới sự trợ giúp của Triệu Tinh, chuỗi logic của tôi được thông suốt. Vậy nên tôi cũng miễn cưỡng nhận lời lấy giấy với Triệu Tinh. 

Chúng tôi tìm một buổi chiều tầm thường, cùng nhau sải bước vào sảnh Cục Dân Chính. Lúc chúng tôi đang chụp ảnh, nhiếp ảnh gia cũng phải cau mày nhìn chúng tôi, thẳng thừng nói: “Sao một người thì mặc blouse trắng, một người thì mặc sơ mi trắng vậy? Gần đây có chỗ thuê quần áo, hai anh mau đi lựa một bộ đi.” 

Tôi và Triệu Tinh đều bị nhiếp ảnh gia nói đến đỏ hết cả mặt, đành gọi bảo trợ lý mang hai bộ vest tới. Thay quần áo xong mới dám ngồi lên ghế chụp ảnh cưới, nghe thợ chụp đếm ba, hai, một, lộ ra một nụ cười tạm gọi là một nụ cười. 

Chụp ảnh xong, tôi và Triệu Tinh đều nhận được một cuốn sổ đỏ. Tôi lập tức nhét thẳng giấy đăng ký kết hôn vào ngực Triệu Tinh, thản nhiên nói: “Cậu tự cầm đi.” 

Triệu Tinh nhét giấy đăng ký kết hôn vào cặp. Tay cầm cặp xiết thật chặt. 



“Cậu mang giấy kết hôn theo chứ?” Tôi và Triệu Tinh nắm tay nhau vào đại sảnh. 

“Mang,” Triệu Tinh giơ chiếc cặp hắn vẫn cầm ở tay còn lại, “Vẫn là cái cặp này thôi.” 

Cục Dân Chính sẽ xử lý giấy đăng ký kết hôn từ thứ hai đến thứ sáu, nhưng chỉ xử lý đơn ly hôn từ thứ hai đến thứ năm. Có thể đăng ký trên mạng mà cũng có thể tới trực tiếp lấy số thứ tự. 

Tôi quẹt CMND vào máy lấy số, phát hiện trước mặt còn có ba người nữa, liền đưa số cho Triệu Tinh, nói: “Cậu để ý số thứ tự đi.”

Triệu Tinh siết chặt tờ giấy, định đưa nó cho cấp dưới, nhưng do dự hồi lâu lại vẫn nắm chặt nó trong tay. 

Tôi thấy tay hắn siết chặt thật sự, nhịn không được nhắc nhở một câu: “Đừng siết nó thế, hỏng đấy.”

Triệu Tinh lạnh như băng nhìn tôi, nhưng cũng chẳng nói gì —— Hắn không muốn lại cãi nhau với tôi. 

Tuy đằng trước chỉ có ba người nhưng thời gian chờ lại rất lâu, phải mất hai tiếng đồng hồ tôi và Triệu Tinh mới được gọi.

Người chúng tôi đưa tới muốn đi theo, nhưng nhân viên trực tiếp từ chối, nói: “Vợ chồng vào trong, những người khác đợi ở ngoài.”

Nơi giải quyết ly hôn không phải ở sảnh dịch vụ mà là một văn phòng riêng biệt. Tôi và Triệu Tinh bước vào cửa thì thấy một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên trong, nét mặt của họ có phần giống nhau —— Có thể là anh em, cũng có thể là vợ chồng. 

“Đồng tính nam kết hôn không dễ dàng. Đã bốn năm rồi, sao hai người lại phải ly hôn?” Người phụ nữ lên tiếng trước. Giọng điệu rất ôn hòa, chỉ như hàng xóm đang thuận miệng nói chuyện phiếm.

“Tình cảm phai mờ thì phải ly hôn thôi.” Triệu Tinh Tinh rất quen với tình huống này, trả lời một cách quen thuộc. 

“Tình cảm phai mờ thì phải ly hôn?” Người phụ nữ lắc đầu, nói: “Nào có được cặp vợ chồng nào có thể luôn tình cảm như thuở ban đầu đâu? Nhìn hai người các anh vẫn nắm tay nhau đến đây, hiển nhiên là vẫn có tình cảm với nhau.” 

Lúc người phụ nữ ấy nói vậy, thật ra tôi cũng muốn buông tay ra. Nhưng Triệu Tinh Tinh lại siết chặt lấy tay tôi, vậy nên tôi cũng mặc kệ hắn. 

“Chúng tôi ly hôn có cần điền đơn từ gì không?” Triệu Tinh tiếp tục hỏi, “Buổi chiều chúng tôi còn có việc nên liệu buổi sáng có thể làm xong thủ tục chứ?” 

Lần này là người đàn ông trung niên kia lên tiếng, anh ta nói: “Không xong được.” 

“Tại sao lại không xong được?” Tôi cũng nhịn không được mà hỏi.

“Hôm nay chúng ta nói chuyện trước, tìm hiểu vấn đề trong hôn nhân của hai người, sau đó đưa ra một số gợi ý.” Người đàn ông bình tĩnh nói, nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng, “Nếu một tháng sau hai người vẫn không đổi ý thì có thể điền vào đơn xin ly hôn.” 

“Sau đó là có thể ly hôn?” Trong lời nói Triệu Tinh có chút lửa giận kỳ lạ. 

“Cũng chỉ là đơn xin thôi. Hai người còn phải chờ ba tháng xét đơn nữa.” Người phụ nữ lắc đầu, nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là hai đứa nhóc không vâng lời. “Hết thời gian cân nhắc thì hai người có thể đến đây lần nữa.” 

“Vậy lúc đó chúng tôi đã có thể ly hôn rồi chứ” Tôi hỏi, nhưng tôi cũng biết hẳn là không thể. 

“Vẫn còn phải nói chuyện thêm một lần nữa để trưng cầu ý kiến của người lớn trong nhà và bạn bè hai người.”

Người phụ nữ trả lời. 

“Không thể nào, ly hôn thôi mà cũng cồng kềnh vậy sao?” Triệu Tinh cũng có chút không nói nên lời, “Hai người chúng tôi ly hôn thôi mà phải trưng cầu ý kiến một đống người như vậy sao? Vậy chị nói giúp tôi thời gian sớm nhất là khi nào, nếu khởi tố thì sao?” 

“Nếu sau khi trưng cầu ý kiến, mọi người đồng ý việc hai người ly hôn thì có thể nộp đơn xin phê duyệt. Thời gian xem xét thường là khoảng 45 ngày làm việc.” Người đàn ông tiếp tục cuộc trò chuyện, “Nếu làm theo cách này thì nhanh nhất là khoảng sáu tháng là có thể ly hôn. Nếu tố tụng thì tòa án phải xác định xem giữa hai người có hành vi bạo lực gia đình không. Thời gian kiện tụng đối với trường hợp không phải bạo lực gia đình thì phải ít nhất là hơn một năm. Hai người cũng khá là kém may mắn. Quy định này cũng vừa được ban hành thôi. Hai người tới sớm ba tháng thì đã không phải vậy rồi.” 

—— Ba tháng trước tôi vẫn còn chưa hạ quyết tâm sẽ ly hôn Triệu Tinh. 

Do sự ràng buộc của điều kiện khách quan, chúng tôi không còn cách nào khác là phải ngồi đấy và chấp nhận phiên hòa giải của hai người trung niên này. Tôi và Triệu Tinh tuy chơi điên cuồng nhưng dù sao cũng không muốn mất mặt, vậy nên không ai nhắc một lời đến chuyện ngoại tình cả, chỉ có thể nhấn mạnh nhiều lần rằng ‘mối quan hệ đã phai nhạt’ và ‘không còn tình cảm mãnh liệt’. Nhưng dù lời lẽ của chúng tôi có khéo léo đến cỡ nào đi chăng nữa thì người hòa giải vẫn dùng ánh mắt ‘hai người thật sự không nên ly hôn’ mà nhìn chúng tôi. 

Cuối cùng, mất ba tiếng đồng hồ, tôi và Triệu Tinh đều bị nhét một quyển ‘Làm thế nào để điều hòa hôn nhân’ vào tay, thậm chí đến một cái đơn cũng không được điền vào.