Trêu Chọc Cầu Vồng

Chương 28



Chương 31




Cô có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã phát hiện mình đã đánh giá thấp nhiệt tình của anh.
 
"Tôi muốn qua đêm với anh". Lời như vậy tựa hồ thật sự không thể nói với đàn ông, Bùi Khước vĩnh viễn lạnh lùng lạnh nhạt giống như không có hứng thú với cái gì, đêm đó lại có nhiệt tình vô tận.
 
Pháo hoa ngoài cửa sổ ngừng bắn, náo nhiệt thời gian rất lâu, anh cũng một lần lại một lần ở trong đêm dài toàn tâm toàn ý vùi đầu vào phúc địa bí ẩn nhất kia.
 
Cô không có cách nào nói rõ bản thân mình là khó chịu hay là sung sướng, chỉ cảm thấy người lạnh lùng ít nói này đột nhiên trở nên thật hung mãnh.
 
Trên đường Tỉnh Hữu gửi tin nhắn wechat thúc giục, hỏi sao còn chưa thấy bóng dáng bọn họ.
 
Bùi Khước làm cho cô nức nở, hơi thở bình tĩnh bớt chút thời gian trả lời anh ấy một câu: "... Không tới, tự cậu xem đi.”
 
Cô cắn môi không dám phát ra một chút tiếng vang, sợ bị bên kia nghe thấy, toàn thân làn da đều nóng thành màu hồng phấn, trong tầm mắt lay động, chỉ thấy pháo hoa một đóa rồi lại một đóa càng nở càng nhiệt liệt.
 

 
Điện thoại di động đột nhiên rung động trong phòng khách yên tĩnh tựa như cọng rơm cứu mạng, Triệu Nghê Hạ mạnh mẽ cầm lên, đưa lưng về phía Bùi Khước, mặt hướng về phía mưa to tầm tã bên ngoài tường thủy tinh.
 
“... Alo?" Giọng cô hơi khàn, thấp giọng nói, cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn.
 
Nếu điện thoại không đến, cô sẽ bị chuyện cũ quay cuồng không ngừng trong đầu thiêu đốt đến không thể hô hấp.
 
Bên kia là tổ làm chương trình, biên đạo nói: "Cô Triệu, bên ngoài mưa nhỏ một chút, chúng tôi chú ý tình hình giao thông, đợi lát nữa là có thể lái xe. Cô xem hôm nay dứt khoát toàn bộ tổ làm chương trình của chúng tôi và cô thuê mấy phòng ở khách sạn này nghỉ ngơi một đêm, hay là chờ mưa nhỏ một chút đưa cô về nhà?"
 
Triệu Nghê Hạ nhìn mưa, bất tri bất giác quả thật nhỏ hơn một nửa so với lúc trước, an toàn là trên hết, cô không thúc giục: "Vậy chờ một lát nữa xem sao, mưa nhỏ một chút tôi sẽ trở về. Nếu tổ làm chương trình của các anh cảm thấy phiền toái cũng có thể nghỉ ngơi ở khách sạn, tôi bảo người đại diện của tôi sắp xếp xe tới đón.”
 
Biên đạo nói không sao: "Tổ làm chương trình của chúng tôi cũng có đồng nghiệp phải về nhà, vậy đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu mưa vẫn lớn thì an toàn là trên hết.”
 
Cô nói được, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 
Bức tường thủy tinh chiếu ra bóng dáng thon dài của Bùi Khước trên sô pha.
 
Có lẽ là vừa rồi không khống chế được lại nhớ tới đêm đầu tiên của bọn họ, Triệu Nghê Hạ có loại chột dạ không nói nên lời, chỉ liếc mắt một cái, ngay cả anh có nhìn sang bên này hay không cũng không dám phân biệt, lập tức nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
 

 
“Cho nên sao?" Diệp Lai ở đầu dây bên kia sốt ruột hỏi.
 
“Cho nên cái gì?”
 
“Sau đó cậu về nhà?” Cô ấy làm như không thể tin.
 
Triệu Nghê Hạ bưng cốc nước đi trong căn hộ của mình, rất khó hiểu đối với nghi vấn của cô ấy: "Nếu không thì sao, mưa nhỏ tôi không về nhà làm gì?"
 
“Cũng mười hai giờ rồi! Dù sao trời cũng mưa, cậu ở nhà anh ấy thật tốt, cơ hội tốt như vậy!" Diệp Lai nói giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đêm tối gió cao, mưa gió bão bùng, củi khô lửa bỏng... Bầu không khí tốt đẹp sao lại gặp được một người phụ nữ có tấm lòng sắt đá như cậu chứ!"
 
Triệu Nghê Hạ nghe thấy cũng không biết nói gì: "Có phải cậu điên rồi không, chúng ta đang quay chương trình mà?”
 
“Vậy thì thế nào! Chặn ống kính lại, tắt máy đi, ai biết các cậu đang làm gì? Tớ không tin phòng ngủ của anh ấy còn có ống kính! Thật k1ch thích…”
 
Nghe cô ấy càng nói càng kỳ cục, khiến sắc mặc Triệu Nghê Hạ ngày càng đen: "... Cậu có muốn nghe xem rốt cuộc mình đang nói cái gì không?”
 
Sao trong đầu người này luôn có nhiều Py như vậy?
 
Diệp Lai tràn đầy bất mãn, chậc một tiếng: "Tớ thấy mấy năm nay chúng ta vẫn thấy ít, bình thường tớ  không nhìn chằm chằm vào cậu lắm, có phải cậu thừa dịp tớ không chú ý tu đạo vô tình đạo gì đó hay là hiến tế tình căn không? Nghệ sĩ nam có trình độ đỉnh cao ở trước mặt cũng có thể không dao động, tớ thật phục cậu!”
 
Triệu Nghê Hạ uống một ngụm nước, châm chọc trở về: "Cậu bớt đọc tiểu thuyết lộn xộn đi.”
 
Cho dù Diệp Lai nói thế nào, tình huống như vậy, cô cũng sẽ không ngủ lại nhà Bùi Khước.
 
Khoảng thời gian trì hoãn ở nhà anh, anh che ống kính lại, nhưng mạch vẫn mở, sau đó cô cũng không quên nói với tổ làm chương trình một tiếng, bảo bọn họ cắt bỏ âm thanh sau khi không có hình ảnh, miễn cho gây ra vấn đề gì.
 
Cùng nói nhảm vài câu với Diệp Lai, không muốn nghe lời bình luận thất vọng của cô ấy về "dầu muối không vào", Triệu Nghê Hạ quyết đoán cúp điện thoại.
 
Buổi ghi hình thứ hai kết thúc và cô có thể nghỉ ngơi một vài ngày ngắn ngủi.
 
Nhưng không lâu sau, điện thoại của Châu Liên gọi tới.
 
Triệu Nghê Hạ cho rằng anh ấy muốn nói chuyện thử vai, nhưng anh ấy vừa mở miệng lại nói: "Bây giờ em rảnh không? Nếu không bận thì quay video chúc phúc cho Chử Vệ đi.”
 
Chử Vệ chính là trụ cột hiện nay của phòng làm việc.
 
Mức độ nổi tiếng trong số các nam ca sĩ trẻ tại ngũ, có thể nói là số một số hai.
 
Lần trước ở KTV, Triệu Nghê Hạ không thấy anh ta, nhưng sau đó bớt chút thời gian bổ sung tư liệu của các "đồng nghiệp", xem ảnh chụp của anh ta.
 
Dáng vẻ của anh ta quả thật rất đẹp trai, thoạt nhìn có chút phong lưu, là loại hình rất được nữ sinh yêu thích.
 
Lập tức vừa nghe muốn quay video chúc mừng cho anh, cô có chút kinh ngạc: "Video chúc mừng gì? Sinh nhật sao?”
 
“Không phải.” Châu Liên nói: "Hiện tại anh ta đang ghi âm, lưu lượng truy cập rất lớn, kỳ sau vừa vặn có phân đoạn này, đều là cùng một phòng làm việc, cơ hội xuất hiện không uổng phí, anh bảo Văn Điềm cũng ghi âm cho anh ta! Những có lẽ khách mời khác cũng tìm hai ba nghệ sĩ cùng công ty hoặc bạn bè trong giới quay video, Văn Điềm cộng thêm em, con số này không chênh lệch nhiều lắm.”
 
Anh nói như vậy, Triệu Nghê Hạ tất nhiên không có lý do từ chối.
 
Sau khi đồng ý, nhận được tin tức tiết mục và lời chúc phúc anh ấy gửi tới, cô tìm một góc ánh sáng tốt cầm điện thoại di động lên, cũng cố ý không trang điểm thay quần áo ăn mặc, chỉ đơn giản một thân tạo hình ở nhà, mặt trắng nõn, ghi lại một đoạn video chúc phúc ngắn gọn.
 
Thu âm xong gửi cho Châu Liên.
 
Anh ấy nhanh chóng gửi tới một động tác "OK".
 
Thấy không còn chuyện gì nữa, Triệu Nghê Hạ cất điện thoại đi, mang dép lê vào thư phòng đọc sách.

 

 
"Cậu đọc sách nửa ngày, còn chưa đọc đủ à?" Tần Hề vểnh chân ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng làm việc, nhịn không được lên tiếng quấy nhiễu.
 
Bùi Khước trên sô pha đối diện lại ngước mắt liếc anh ấy một cái, sau đó, lại làm như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đọc.
 
“Được.” Tần Hề thấy anh dầu muối không vào, sợ hãi: "Cậu tiếp tục xem, tôi tự mình đi phòng bếp tìm đồ ăn.”
 
Bùi Khước lù lù bất động, vẫn là cũng không thèm nhìn một ánh mắt.
 
Tần Hề ngoài miệng nhắc tới anh không hề đãi khách chi đạo, nhưng thật ra hai bên bọn họ đều đã thành thói quen với phương thức ở chung như vậy.
 
Quen biết nhiều năm như vậy, từ Bùi Khước nổi tiếng, rồi đến hôm nay ban nhạc bọn họ được công ty đ ĩa nhạc ký hợp đồng, lúc không có công việc sắp xếp rảnh rỗi, anh ấy sẽ đến nhà Bùi Khước ngồi một chú… cái này gọi là gì, dùng lời của thành viên ban nhạc bọn họ mà nói, đại khái chính là "Hoàn toàn tự động", tự mình làm, đói bụng tự mình xuống bếp, ăn xong tự mình quét dọn.
 
Là bạn bè duy trì tình hữu nghị nhiều năm như vậy, Tần Hề cũng từng chút từng chút tận mắt chứng kiến nơi ở của Bùi Khước từ phòng khách nhỏ biến thành nhà trọ sáng ngời, rồi tới tầng bằng phẳng xa hoa như bây giờ.
 
Thật là một quá trình vô cùng dốc lòng.
 
Nhưng bởi vì quá mức dốc lòng, cũng k1ch thích loại tuyển thủ không giàu có làm ban nhạc như bọn họ, mỗi lần Tần Hề tới đều không chút khách khí càn quét phòng bếp nhà anh một phen.
 
Mở tủ lạnh tìm kiếm một trận, Tần Hề cầm lấy một món ăn.
 
Chỉ chốc lát, Bùi Khước từ phòng làm việc đi ra rót nước uống.
 
Tần Hề đang muốn đóng cửa tủ lạnh, thoáng nhìn tầng trống trong đó, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Tôi nhớ hôm đó Triệu Nghê Hạ tới có mang theo bánh ngọt phải không? Ngày đó tôi thấy tủ lạnh có cai bánh kem…”
 
Bùi Khước cầm chén, quay đầu thản nhiên liếc anh ấy một cái.
 
“... Một mình cậu ăn hết rồi?" Tần Hề dừng lại một chút, vẫn hỏi ra miệng. Ngày đó lúc được chiêu đãi, tất cả bọn họ đều ăn đồ ăn bên ngoài.
 
Bùi Khước không đáp, chỉ nhìn anh ấy như kẻ ngốc: "Bánh ngọt để đến bây giờ đã sớm hỏng rồi.”
 
Anh ấy nhất quyết không buông tha: "Vậy là cậu để hỏng rồi sau đó vứt đi à?”
 
“…”
 
Tần Hề lộ ra ánh mắt "Tôi biết ngay", đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, chân thành nhắc nhở: "Chúng ta là nghệ sĩ mà, đồ ăn có nhiệt lượng cao ăn nhiều quá sẽ làm chậm trễ việc lên hình.”
 
“Mỗi tuần tôi đều đến phòng tập." Bùi Khước trả lời anh ấy một câu, tầm mắt thong thả đảo qua người anh, tính thương tổn không lớn tính vũ nhục rất mạnh: "Những lời này cậu vẫn nên nói với chính mình đi.”
 
Tần Hề: "...”
 
Bùi Khước không nói nhảm với anh ấy, uống nước xong, lại rót đầy một ly, xoay người trở về phòng làm việc.
 
Tần Hề ăn theo sau, còn đang đắc ý nhắc mãi.
 
Bùi Khước không để ý tới, đặt chén sang một bên, khép sách mở ra lại, mở cửa thủy tinh đi tới ban công phòng làm việc.
 
Tần Hề tùy tiện ngồi xuống sô pha, nhìn anh đưa lưng về phía mình cắt tỉa một bình hoa hồng trắng, không nói gì chậc chậc: "Sao cậu lại sửa thợ làm vườn? Đang yên đang lành, phòng ngủ trong phòng làm việc đột nhiên lại bày nhiều hoa hồng trắng như vậy.”
 
Anh ấy vểnh chân, nói thẳng: "... Triệu Nghê Hạ mua cho cậu đúng không?”
 
Cây kéo trong tay Bùi Khước ngừng lại trong nháy mắt, lập tức lại tiếp tục cắt tỉa cành lá héo rũ.
 
“Không cần đoán cũng biết.” Tần Hề nói thầm một tiếng.
 
Lúc đến đây thu hình giải trí còn chưa có, lúc này vừa đến đã thấy trong phòng khách của anh có thêm chút hoa, đủ mọi màu sắc tươi đẹp. Phòng làm việc và phòng ngủ thường xuyên nhất lại càng tốt, những phòng khác không cần, cũng chỉ bày hoa hồng trắng.
 
Hoa hồng trắng, xì.
 

Ai mà không biết chút tình thú nhỏ này của bọn họ...... A không đúng, Tần Hề ở trong lòng xì một tiếng, không thể nói là tình thú, nhưng quả thật có chút ý nghĩa không giống nhau.
 
Năm đó hai người bọn họ quay bộ phim Cổ Ngẫu kia, Tần Hề đi thăm bạn một lần.
 
Trước khi đi, fan CP của Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước vừa đi tiếp viện, mỗi người tặng bọn họ một bó hoa hồng trắng lớn.
 
Lúc đó trong đám văn đồng nhân của bọn họ hình như rất thịnh hành viết lung tung gì đó, dù sao Tần Hề cũng không hiểu lắm, chỉ nhớ rõ ngày đó đi an ủi anh quay phim vất vả, chờ Bùi Khước tan quay, đến phòng anh ngồi không bao lâu, anh đã bắt đầu loay hoay cắm hoa hồng trắng ở trong bình.
 
Giống như bây giờ.
 
Ngồi xổm trên ban công … ban công khách sạn của đoàn làm phim so với anh bây giờ còn nhỏ hơn nhiều.
 
Anh đại khái cũng không nghe mình nói chuyện, chỉ một lòng tưới nước cho hoa hồng trắng nở không biết bao lâu, lại không biết bao lâu sau sẽ héo tàn.
 
Lúc ấy Tần Hề ngồi ở đó nhịn không được cũng trêu học một trận, trong lúc lẩm bẩm, nhặt lên một tấm thẻ từ trên bàn rơi xuống.
 
Tấm thẻ kia là fan CP c ắm vào trong lời nói, chỉ viết một câu tiếng Anh.
 
"Love is fatal?" Anh ấy thốt lên.
 
Hỏi Bùi Khước, Bùi Khước chỉ nói: "Là câu nói về hoa.”
 
“Hoa hồng trắng là câu này? Cậu gạt tôi không có văn hóa phải không?”
 
Bùi Khước phun nước vào hoa, không để ý tới anh ấy.
 
Sau đó, Tần Hề mới biết được, câu nói kia xuất phát từ một văn đồng nhân rất nổi tiếng của anh và Triệu Nghê Hạ, bông hoa hư cấu gọi là "Lãnh Hương Mộc Hoa Hồng", tiếng hoa mà fan của bọn họ đặt cho nó chính là "Love is fatal".
 
Tình yêu trí mạng.
 
Đã qua bao nhiêu năm, Tần Hề vẫn nhớ rất rõ ràng, nhất là hiện tại nhìn bóng lưng trầm mặc của Bùi Khước chăm sóc hoa hồng trắng như lúc trước, anh ấy cảm thấy hắn vĩnh viễn đều sẽ muốn nói mấy câu này, cũng thật sự nói.
 
“Bùi Khước.”
 
Bóng dáng trên ban công hơi quay đầu lại, Tần Hề vểnh chân, gợi lên một tia cười, ngữ khí không phải không cảm khái, cũng không phải không có một tia buồn bã chua xót vì anh: "Cậu còn nhớ rõ lúc trước tôi thăm đoàn phim, nhìn cậu ngồi xổm xuống ban công tưới hoa nói cái gì không?”
 
Bùi Khước không đáp, mặt mày vẫn thản nhiên như trước, dường như không thèm để ý đến lời trêu chọc của anh ấy.
 
“Câu nói về hoa kia dịch không chính xác, hình dung anh em cậu thật đúng là kém xa.”
 
Tần Hề như cười như không, lắc đầu.
 
"Nó không nên được dịch là tình yêu trí mạng."
 
Love is fatal.
 
Đây rõ ràng là...
 
Tình yêu nguy kịch.

 


Chương 32




Từ sau khi weibo “Rất Lâu Sau Này” offcial tung ra ảnh chụp tuyên truyền, trong bình luận thường thường còn có fan thúc giục tổ tiết mục nhanh chóng phát sóng, rảnh rỗi đến không có việc gì sẽ tới lưu lại lời nhắn, hy vọng weibo chúng nó có thể giống như khiêu vũ, cho dù thật sự không có cách nào sớm lên sóng, cũng phát chút đồ linh tinh cho mọi người nếm thử.

 

Tổ tiết mục dưới sự thúc giục liên tục vẫn chống đỡ không chịu tiết lộ trước, nhưng đạo diễn Trịnh dẫn dắt các biên đạo, không khỏi lên dây cót, tăng nhanh tiết tấu quay phim.

 

Lần ghi hình thứ hai kết thúc không bao lâu, nội dung thông báo có liên quan đến lần ghi hình thứ ba đã được phát tới trong tay các đoàn đội khách quý.

 


Lần này hình thức so với lúc trước lại có thay đổi, bốn đôi khách quý sẽ tiến hành một lần hợp tác, cùng nhau ở trong một tòa biệt thự lớn, tiến hành ghi hình ba ngày hai đêm.

 

Nhiều người, nội dung cũng nhiều, nói không chừng có thể va chạm ra càng nhiều tia lửa.

 

Triệu Nghê Hạ nhận được thông báo, ngoại trừ giảng giải thay đổi hình thức, tổ tiết mục còn tuyên bố cho bọn họ một nhiệm vụ.

 

Mỗi nhóm khách mời phải chuẩn bị cho nhau một món quà.

 

Nhiệm vụ này không cần giấu diếm, thậm chí khách quý trong lúc đó có thể thông khí cho nhau, chỉ là đơn thuần hòa hoãn phân đoạn bầu không khí.

 

Sau khi Triệu Nghê Hạ xem tin tức cũng bắt đầu suy nghĩ phải chuẩn bị cái gì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Nếu là trước kia, cô mua đồ cho Bùi Khước cũng sẽ không quá mức phiền não. Con người anh không đặc biệt thích gì cả, chỉ là thái độ đối với việc không thích tương đối kiên quyết, chỉ cần tránh đi thứ anh ghét, anh luôn luôn không chọn.

 

Nhưng cô có chút không chắc chắn, không biết mấy năm nay anh có tăng thêm hỉ ác gì hay không.


 

Thật ngượng ngùng nói, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Triệu Nghê Hạ, dĩ nhiên là muốn hỏi Tỉnh Hữu.

 

Ý niệm này vừa hiện lên, lập tức nhớ tới thao tác khiến người ta không biết nói gì lúc trước của anh ấy, dường như là giúp đỡ cô tới trước mặt Bùi Khước hỏi.

 

Cô nghĩ nghĩ, cân nhắc đến trình độ không đáng tin cậy của Tỉnh Hữu, cảm thấy còn không bằng tự mình đi hỏi Bùi Khước.

 

Dù sao tổ tiết mục cũng nói khách quý có thể giao tiếp với nhau.

 

Quyết định xong, Triệu Nghê Hạ lập gửi tin nhắn cho Bùi Khước: [Bây giờ anh có rảnh không?]

 

Qua một hồi lâu anh mới trả lời: [Chuyện gì?]

 

Triệu Nghê Hạ: [Anh nhận được thông báo của tổ làm chương trình chưa? Về quà anh có ý kiến gì không?]

 

Bùi Khước đáp rất đơn giản, chỉ có hai chữ: [Đều được.]

 

Triệu Nghê Hạ: [Hoặc là anh có thứ gì đáng ghét không? Tôi tránh một chút.]

 

Bùi Khước: [Không có gì không thích]

 

Có lẽ anh đang bận rộn công tác, nội dung trả lời có khoảng cách ngăn cách.

 

Những gì Triệu Nghê Hạ nên hỏi đều đã hỏi rồi, còn hầu hạ anh ở phương diện này rất tốt, thấy thái độ của anh, trong lòng đã có tính toán, cô gửi biểu tình "OK" rồi không quấy rầy anh nữa.

 



 

Đối với việc chuẩn bị "quà" gì cho Bùi Khước, ngay từ đầu Triệu Nghê Hạ không có ý tưởng tốt lắm.

 

Nhưng sau khi suy nghĩ một phen, cô đột nhiên nghĩ đến một thứ.

 

Thừa dịp buổi chiều, cô cố ý ra ngoài một chuyến đến trung tâm thương mại, chọn mấy cửa hàng, chọn cho anh một cái mũ.

 

Không phải kiểu dáng xuân hạ bình thường anh thích đội, mà là một cái mũ len thích hợp với mùa đông.

 

Rất lâu trước đây có một lần, cô đã muốn mua tặng anh, chỉ là sau đó không thể thực hiện.

 

Bùi Khước cũng không biết chuyện này. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Triệu Nghê Hạ nghĩ vậy, vuốt chiếc mũ len tinh xảo, càng thêm kiên định.

 

Cô chọn cái này là màu đen, không quá dày, nói thật kiểu dáng rất kén người, nhưng với khuôn mặt của Bùi Khước, cho dù mang vải rách cũng chịu đựng được, Triệu Nghê Hạ không có chút gánh nặng tâm lý nào chọn.

 

Làm người tặng quà, cô giúp anh đeo thử một chút, soi gương một cái, tóc dài xõa tung ở hai bên vai, ngọt ngào ngọt ngào.

 

Anh đeo lên phỏng chừng cũng chỉ còn kéo.

 

Mua mũ xong, Triệu Nghê Hạ lại chọn hộp đựng quà, sau khi trở lại căn hộ tỉ mỉ bọc nó lại.

 

Giấy gói màu xanh da trời, bốn phía buộc dây ruy băng màu trắng, đơn giản lại lịch sự tao nhã.

 

Cô muốn lần thu âm thứ ba này đặt phần lễ vật này đặt ở một nơi không dễ dàng quên, giải quyết xong nhiệm vụ, trong lòng đang thoải mái, đột nhiên nhận được tin tức của Lâm Thành.

 

[Cô Triệu, lễ phục cô cho bạn mượn lúc trước đều đã được đưa về, tôi đã bảo người sửa sang lại, đặt về chung cư của cô. Chung cư cũng đã được người ta quét dọn xong.]

 

Lễ phục Châu Liên giúp Văn Điềm mượn của cô lúc trước đã về lại Hợp Phố, Lâm Thành gửi tin tức này, ngoại trừ nói báo cáo với cô, đoán chừng lại uyển chuyển nhắc nhở cô nên trở về xem.

 

Triệu Nghê Hạ biết Lâm Thành đang lo lắng điều gì.

 

Lâm Thành lo lắng cô về nước lại chậm chạp không về nhà, bị mẹ cô Triệu Định Âm biết sẽ tức giận.

 

Dù sao mẹ cô muốn khống chế ở đó, vả lại các cô luôn luôn không ít bởi vì những chuyện nhỏ này, bởi vì vấn đề cô "phản nghịch" sẽ cãi vã, vết xe đổ rõ mồn một trước mắt, Lâm Thành có lo lắng này cũng rất bình thường, quả thực là đang suy nghĩ cho cô.

 

Thật ra thì theo chính cô mà nói, lần này trước khi về nước cô cũng đã chiến tranh lạnh với mẹ, hiện tại làm những chuyện thể diện này hoàn toàn không cần thiết.

 

Nhưng cô vẫn trả lời một câu: [Biết rồi, bớt chút thời gian tôi sẽ trở về.]

 

Triệu Nghê Hạ nói như vậy không phải để ứng phó với Lâm Thành, mà là cô có dự định này.

 

Rất nhiều thứ trước kia của cô đều để lại trong chung cư, mấy năm ra nước ngoài không mang ra ngoài, có nhiều thứ cô đã quen, vừa lúc muốn đi sửa sang lại mang về.

 

Ngày hôm sau nhận được tin tức của Lâm Thành, thời tiết vừa vặn.

 

Triệu Nghê Hạ liền trở về căn hộ trước kia của mình.

 

Vị trí căn hộ ở một khu chung cư không rẻ, là lễ thành niên mười tám tuổi của cô, mẹ cô tặng cô.

 

Mặc dù mẹ cô trước sau sinh nhật đều không xuất hiện, chỉ ở vài phút cuối cùng trong ngày sinh nhật cô kẹt lại nhận một cuộc điện thoại ngắn ngủi của cô.

 

Nơi này lúc mới bắt đầu phiên giao dịch danh tiếng không hai, giá cả một lần đột phá cao mới, tất cả xung quanh đều phối trí rất tốt.

 

Sau khi Triệu Nghê Hạ ký hợp đồng với mọi người, lập tức dọn đến nơi này ở.

 

Vào chung cư, trong phòng không có gì thay đổi, lớn thì đồ dùng trong nhà bày biện, nhỏ đến đồ trang trí các nơi, đều không khác gì lúc ấy cô ở.

 

Bởi vì nguyên nhân Lâm Thành sắp xếp người thường xuyên đến quét dọn, khắp nơi đều sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi.

 

Thời gian giống như không có chuyển động, quá khứ sáu năm đều đình trệ trong không gian tĩnh lặng, nơi này vẫn có dáng vẻ của trước kia.

 

Triệu Nghê Hạ chụp một tấm ảnh sô pha gửi cho Lâm Thành, kèm theo chỉ có một ký hiệu: [.]

 

Không nói gì, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.

 

Mẹ cô hỏi anh ấy có thể báo cáo kết quả công tác.

 

Triệu Nghê Hạ ngồi xuống trong phòng khách, tất cả những thứ quen thuộc, khiến cô chỉ cảm thấy trước mắt đều là những đoạn ngắn của quá khứ. Tốt xấu, vui vẻ khổ sở, tất cả đều là ký ức hai năm cô sinh hoạt ở chỗ này.

 

Mỗi lần cô chạy xong thông báo bận rộn xong công việc trở về, gặp phải chuyện không vui, sẽ ngồi ở trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Diệp Lai, nói không biết bao nhiêu chuyện thái quá.

 

Khi đó cũng là thời điểm quan hệ tốt nhất giữa cô và Bùi Khước, Tỉnh Hữu, lúc không có hành trình, Tỉnh Hữu có thể trò chuyện một ngày trong nhóm, ầm ĩ đến mức điện thoại di động của cô rung lên không ngừng.

 

Còn có ngày cô rời đi, cũng là từ nơi này, thu dọn đồ đạc vội vàng lên máy bay.

 

Khi đó cô nằm ở đây, mãi cho đến trước khi thật sự phải đi, mới để cho Châu Liên thông báo rút lui, mới nhất nhất nói với bạn bè mới có dũng khí nói lời từ biệt.

 

“…”

 

Triệu Nghê Hạ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại không nghĩ đến những chuyện đó nữa.

 

Cô đứng dậy thu dọn một ít đồ đạc muốn mang tới chỗ ở hôm nay, bảo Lâm Thành sắp xếp chuyển phát nhanh tới lấy.

 

Công việc bận rộn này tốn không ít thời gian. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Trong chung cư không có bất kỳ thứ gì có thể ăn, suýt chút nữa đến giờ cơm tối, cô có chút đói bụng, ra khỏi tiểu khu tìm một nhà hàng gần đó ăn cái gì đó.

 

Nhà hàng trang hoàng rất khác biệt, từng gian từng gian bàn ăn dùng rào chắn chạm rỗng ngăn cách, ánh đèn hơi tối tăm, có thực vật trang trí che chắn, tính riêng tư còn rất mạnh.

 

Triệu Nghê Hạ đang ăn, có người đi ngang qua bàn cô, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu do dự kêu lên: "Triệu Nghê Hạ?"

 

Cô nghe tiếng ngẩng đầu, một người đàn ông vừa nhìn đã muốn ăn mặc đang nhìn chằm chằm cô.

 

“Không nhận ra tôi à?" Thấy cô ngẩng mặt, đối phương lùi lại hai bước: "Tôi, Viên Duệ.”

 

Nghe anh tự giới thiệu, Triệu Nghê Hạ mơ hồ có chút ấn tượng, chậm chạp vỗ vài cái rồi nhớ tới, khẽ cau mày.

 

Đối tượng lúc trước bố cô muốn giới thiệu cho cô, chính là Viên Duệ này.

 

Cô đương nhiên không gặp, cũng không có lý, nhưng không biết từ đâu anh ta biết được ý tứ của bố cô, sau đó có một lần gặp cô, tới lôi kéo làm quen.

 

“Sao cô Triệu lại ăn cơm một mình?” Thấy cô không lên tiếng, Viên Duệ một tay chống lên góc bàn của cô, tự mình nói: “A không đúng, hiện tại cô lại tái xuất đúng không? Nghe nói, có phải nên gọi nghệ sĩ nổi tiếng Triệu thích hợp hơn không?”

 

Triệu Nghê Hạ ngước mắt, lạnh lùng liếc anh ta một cái.

 

Ý cười bên môi Viên Duệ cứng đờ, ngượng ngùng thu tay lại, thu lại vài phần sắc mặt.

 

Sau đó, anh ta nhanh chóng ra vẻ thoải mái trêu chọc: "Gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, cô về nước lâu rồi nhỉ, sao không liên lạc với mọi người? Hôm nay cùng ăn một bữa cơm đi?”

 

“Tôi quen anh lắm sao?” Mặt Triệu Nghê Hạ không chút thay đổi hỏi lại, giọng điệu không chút lưu tình.

 

Ý cười của Viên Duệ càng cứng lại, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nói: "... Được. Cô ăn đi.”

 

Anh cảm thấy mất mặt, đứng một lúc rồi bỏ đi.

 

Bị quấy rầy như vậy, Triệu Nghê Hạ lại ăn mấy đũa, không còn khẩu vị, sau khi trả tiền đứng dậy về nhà.

 

Trên đường trở về, cô mở cửa sổ xe ra gần phân nửa, gió đêm thổi trên mặt, xua tan cơn nóng nhưng không xua tan phiền muộn trong lòng cô.

 

Viên Duệ xuất hiện làm cho cô nhớ tới rất nhiều chuyện không vui.

 

Những người kia đều là như vậy, từ nhỏ đến lớn cô đã thấy nhiều. Bề ngoài nhìn tựa như khách sáo, thật ra đều là vì lợi ích muốn có chút chỗ tốt mới tiến lên.

 

Phát giác từ trên người mẹ con các cô không thể chiếm được lợi ích gì, xoay mặt một cái, bí mật thay đổi bộ mặt, một bên e ngại, một bên lại luôn nói chút chuyện năm đó, ý đồ thông qua hạ thấp mẹ cô để cân bằng chênh lệch tâm lý.

 

Trước kia lúc trẻ, mẹ cô xuất đạo diễn mấy bộ phim truyền hình vừa mới có chút danh tiếng, đã gặp phải con trai đứng hàng thứ ba của nhà họ Tạ, đầu choáng váng vì yêu nghỉ ngơi, cậu ba nhà họ Tạ cũng vì bà mà bị đuổi ra khỏi nhà.

 

Ai biết sau khi hai người sinh một đứa con gái, cậu ba nhà họ Tạ không thể chịu nổi cuộc sống khổ cực, không bao lâu liền bỏ lại các cô một lần nữa trở lại nhà họ Tạ.

 

Mẹ cô nhất thời trở thành trò cười trong mắt tất cả người biết chuyện, đều trào phúng cô cố gắng gả vào nhà giàu nhưng thất bại.

 

Nếu không phải sau này mẹ cô dứt khoát kiên quyết theo nghề buôn bán, tự mình kiếm được gia nghiệp, mười mấy năm qua, đổi lại địa vị nhà họ Tạ trên trời hạ xuống, vậy thật sự là một bi kịch thỏa đáng.

 

Lúc trước mẹ cô đổi tên từ Triệu Âm thành Triệu Định Âm, chính là vì nhớ kỹ đoạn này, quyết ý từ nay về sau phải làm người có tư cách dứt khoát giải quyết kia, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu mạnh mẽ.

 

Những người đó không dám nói nhảm trước mặt mẹ cô, từ nhỏ Triệu Nghê Hạ đã nghe không ít.

 

Cô sớm đã quen, cũng sẽ không cho bọn họ mặt mũi tốt, ai nợ hoảng cô sẽ không khách sáo đối với người đó không.

 

Nhưng giống như ruồi và linh cẩu phiền phức.

 

Bao nhiêu cũng ảnh hưởng đến tâm trạng.

 

Đột nhiên bị những chuyện rất nhiều năm trước quấy nhiễu, Triệu Nghê Hạ trở lại chung cư, tâm tình vẫn không tốt lắm.

 

Cô rửa mặt xong nằm ở trên giường chiếu phim cho mình, xem nửa ngày vẫn không tập trung được tinh thần.

 

Cho đến khi phim chiếu được một nửa, ánh sáng mờ đi.

 

Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên rất muốn cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Triệu Định Âm.

 

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ý niệm này rất nhanh lại biến mất.

 

Tựa như một loại phản xạ có điều kiện, bởi vì từng có quá nhiều lần thất vọng, không cần thật sự áp dụng thực tiễn cũng đã dự liệu được kết quả sẽ như thế nào, thân thể của  cô đã tự mình đưa ra lựa chọn.

 

Từ khi cô bắt đầu biết đi, cũng rất ít có thể nhìn thấy Triệu Định Âm.

 

Sinh nhật mấy năm đầu Triệu Định Âm còn có thể trở về chúc mừng cùng cô, sau đó cũng chỉ chuẩn bị quà tặng, càng về sau, ngay cả quà tặng cũng đều giao cho trợ lý sắp xếp, chính mình chỉ nháy mắt một cái.

 

Khi còn là một đứa trẻ, cô luôn đợi bên cửa sổ phòng, bên cạnh điện thoại, ngày này qua ngày khác.

 

Cũng một lần lại một lần hy vọng thất bại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Tin tức gửi cho Triệu Định Âm, đều rất khó có đáp lại.

 

Triệu Nghê Hạ không thể hiểu rõ hơn điểm này.

 

Cô kéo chăn mỏng lên một chút, nhìn chằm chằm hình ảnh biến đổi, ép buộc chính mình dồn lực chú ý tập trung vào trên phim không nghĩ tới những thứ khác.

 

Không lâu sau, bỗng nhiên có điện thoại tới.

 

Cầm lên nhìn, là Văn Điềm.

 

Thần kinh của cô căng thẳng trong chớp mắt, sau khi thấy rõ thả lỏng xuống, lại có chút cảm giác phức tạp nói không nên lời.

 

Lúc trước thêm wechat thì họ đã trao đổi số điện thoại.

 

Triệu Nghê Hạ điều chỉnh lại cảm xúc, bắt máy, hỏi: "Alo, sao vậy?”

 

"Chị Hạ!" Văn Điềm bên kia tràn đầy sức sống, kèm theo tiếng nhạc nền, nói: "Cậu đang ở đâu? Có rảnh không? Đến đây chơi đi!”

 

“Bây giờ?”

 

“Hiện tại bọn tớ ở bên này rất thật náo nhiệt, đến ca hát ăn cái gì đi! Đều là người cậu quen bên, tớ và anh bọn họ, còn có…”

 

“Thật xin lỗi, Văn Điềm.” Triệu Nghê Hạ không đợi Văn Điềm nói hết đã từ chối, cô thật sự không có hứng thú: "Tớ không tới đâu, các cậu tự chơi đi.”

 

“A?" Văn Điềm dừng lại: "Cậu làm sao vậy, nghe giọng hình như không vui lắm?”

 

Triệu Nghê Hạ không phủ nhận, dùng ngón tay xoa mí mắt: "Ừ, hôm nay tâm trạng có chút không tốt.”

 

“Tâm trạng cậu không tốt à? Hay là…” Bên kia giọng đột nhiên lớn hơn một chút, rất quan tâm đ ến cảm xúc của cô, nghe vậy còn muốn đề nghị khác.

 

Triệu Nghê Hạ lại cắt ngang ý tốt của cô ấy, chỉ nói: "Lúc tâm trạng không tốt tớ không muốn gặp quá nhiều người, cũng không có tinh thần, các cậu chơi đi, lần sau có cơ hội lại ở cùng nhau."

 

Nghe cô nói như vậy, Văn Điềm cũng không tiện nói cái khác: "Vậy được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi tốt nhé!"

 

“Ừ” một tiếng, Triệu Nghê Hạ cúp điện thoại, để di động xuống, dựa vào đầu giường nằm càng thấp.

 

Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có âm thanh của phim ảnh.

 

Cô nằm xem hơn hai mươi phút, xem hết nội dung còn lại, đang muốn đứng dậy đi rót ly nước, điện thoại di động đột nhiên rung nhẹ.

 

Có tin nhắn wechat mới.

 

Mở ra xem, là Bùi Khước

 

Cô sửng sốt.

 

Muộn như vậy, Bùi Khước đột nhiên gửi tin nhắn cho cô?

 

Rũ mắt nhìn nội dung, anh hỏi rất trực tiếp ngắn gọn.

 

Bùi Khước: [Bây giờ có tiện không?]

 

Chỉ là có chút không đầu không đuôi, Triệu Nghê Hạ trả lời một câu: [Làm sao vậy?]

 

Anh trả lời rất nhanh: [Về chuyện quà thu âm lần thứ ba, muốn nói chuyện một chút]

 

Không đề phòng anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, lúc trước cô hỏi anh, rõ ràng anh nói rất tùy ý, cũng không có quá nhiều ý kiến.

 

Triệu Nghê Hạ nhất thời cũng không nắm được suy nghĩ của anh, ngồi xuống bên cạnh giường, trả lời: [Có thể, anh nói đi]

 

Bên kia dừng lại một hồi, anh nói: [Đánh chữ nói không rõ]

 

“…”

 

Đánh chữ nói không rõ ràng? Triệu Nghê Hạ càng không hiểu anh đột nhiên muốn nói gì, do dự một lát, biên soạn câu trả lời: [Vậy gọi điện thoại?]

 

Đợi mười mấy giây, bên kia không có động tĩnh.

 

Cô cầm điện thoại di động đang nghĩ, nếu không cô sẽ gọi điện thoại nói chuyện với anh.

 

Trên màn hình nhảy ra câu trả lời mới.

 

Bùi Khước: [Vừa lúc tôi đi ngang qua nhà cô.]

 

Theo sát phía sau lại là một tin, anh nói: [Gặp mặt nói chuyện đi.]