Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Chương 2: Đêm tân hôn kích tình



Trong giấc mộng Tô Hoa cảm thấy trên người hơi ngưa ngứa, giống như có con sâu nhỏ đang bò qua bò lại trước ngực mình, cô nhớ trong ký túc xá chỉ có gián thôi, có lần cô nhìn thấy nó nhảy lên chân mình cô liền quơ lấy chiếc dép đập cho nó nằm bẹp dí rồi ném nó thẳng vào trong góc tường. Lúc này không có dép ở đây, cô chỉ có thể theo phản xạ giơ tay lên vỗ cho nó một cái.

Nhưng cô không nghe thấy tiếng vang như dự đoán, bàn tay cô lại bị thứ gì đó bắt lấy. Trong lòng chợt kinh hãi, mí mắt nặng trĩu lập tức mở bừng ra.

Đập vào mi mắt là một đàn ông có chút xa lạ, cô từ từ lục soát lại đoạn ký ức ngắn ngủi đã bỏ lỡ, sau đó chợt nhớ ra. Ố, người này chính là Thẩm Tiếu Ngu - Lão đàn ông mà cô phải lấy.

Cô liền nở nụ cười tươi tắn, lên tiếng chào hỏi: "Anh về rồi sao?"

Âm thầm cố gắng muốn rút tay mình ra. Đáng tiếc Lão Thẩm có vẻ như chỉ tùy ý bắt lấy nhưng thực tế lại giống như xích sắt, trừ phi có cây búa ở đây mới chém đứt nổi!

Thẩm Tiếu Ngu bắt gặp sự tức giận trong mắt cô, rất tốt, anh thích loại cảm giác có giàu tính khiêu chiến này. Vì vậy một tay kéo cô lại sát vào ngực mình, tay còn lại nâng cằm cô lên. Vẫn duy trì tư thế này, anh từ từ cúi đầu xuống, dùng râu mới mọc ma sát lên môi cô hỏi: "Những thứ trong trường học cũng mang tới sao?"

Tô Hoa ngửi được mùi cà phê từ miệng Lão đàn ông, cô không dám động đậy. Hiện tại khoảng cách giữa hai người quá gần, tuy trước đó đã đọc qua không ít sách báo cùng với phim ảnh, nhưng còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cô đối với chuyện kế tiếp sắp xảy ra vẫn hơi có chút. . . . . . Kinh hoảng. Mặc dù không muốn thừa nhận điểm này.

Cô nghiêng mặt qua trả lời: "Còn giữ lại một ít, ở trường em vẫn còn lớp đang theo, nhiều lúc bận học về muộn em nghĩ vẫn là ở lại trường sẽ hay hơn, đỡ phải làm phiền đến tài xế và quản gia."

Anh không nói lời nào, khiến cô càng thêm cảm giác như bị áp bức, nhưng cô vẫn quật cường ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, tiếp tục kiên trì: "Anh cũng biết em vẫn chưa có tốt nghiệp, cho nên trong khoảng thời gian này chỉ có thể mong anh thông cảm dùm cho."

Đó là một đôi mắt kiểu gì đây? Tô Hoa đúng thật là lần đầu tiên thấy —— Ánh mắt giống như chim Ưng bay lượn trên bầu trời thâm thúy nhìn chòng chọc vào thức ăn ở phía dưới nó. Đúng vậy, đó là ánh mắt của người thợ săn! Trực giác nói cho cô biết người đàn ông này xem cô là con mồi, hoặc là đổi lại là từ —— Bia sống! (bia tập bắn)

Thẩm Tiếu Ngu thong thả chậm rãi nói: "Tài xế nhờ tôi nhắn lại với em, lúc ở trường học đợi em, có một cậu nam sinh nói mình tên là Romeo đến tìm em." Lời anh nói nhẹ như mây trôi gió thoảng, thật giống như cũng không quan tâm đến chút nào.

Quả nhiên là người của anh, lúc đó vậy mà tài xế cũng không tiết lộ với cô một chữ. Tô Hoa cười: "À, là một bạn học không quen thân lắm, có lẽ cũng không có chuyện lớn gì."

Cô vừa dứt lời liền thấy ngón tay Lão đàn ông ma sát ở trên môi cô, thổi hơi nóng vào mặt cô: "Phải không? Thì ra là em có thói quen hôn môi với bạn học không quen thân lắm à."

Phun ra câu này, hành động trên tay Lão đàn ông càng nặng hơn, thật giống như muốn lau sạch dấu vết nào đó trên môi cô.

Tô Hoa cau mày, người nam sinh kia diễn vai Romeo và cô là Juliet, lúc hai người tập luyện ở trên sân khấu quả thật có diễn cảnh hôn môi. Nhưng làm sao Lão đàn ông này biết được?

Nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy bàn tay Lão hất ra, đảo mắt nói: "Anh có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi em, đừng nên có hành động quái gở như vậy."

Tay Thẩm Tiếu Ngu bị hất văng ra nhưng anh không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy tràn trề hứng thú vì rất ít khi nhìn thấy phụ nữ ‘nổi giận’ thế này. Không đúng, nên nói là một cô gái chứ nhỉ? 21 tuổi chỉ là một cô nhóc mới lớn.

Anh sờ sờ cằm, cười nói: "Được, vậy cởi đi."

Tô Hoa nghe xong phải mất một lúc mới hiểu được ý trong lời anh nói. Giấc ngủ ngắn ngủi làm cho cô quên mất đây là đêm tân hôn của cô và Lão đàn ông, mặc dù đã qua 12 giờ, nhưng bóng đêm cũng vừa vặn đúng lúc, nên làm ‘Chính sự’ rồi.

Không do dự, Tô Hoa cởi ra nút cài áo ngủ, cô không nhớ rõ mình đã làm sao mặc vào áo ngủ, vừa rồi hình như cô đang tắm rửa ở trong phòng tắm, sau đó thế nào thì không nhớ được nữa. Có lẽ là người làm đã mặc vào giúp cô.