Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 76



Nghĩa trang.

Bông tuyết trắng rơi xuống trên vai Tần Thâm, áo lông màu đen ướt nhẹp, mà bên kia, Bạch Đồ đứng cạnh anh, Tần Thâm căng dù, một phần hai cây dù đều nghiêng về phía Bạch Đồ, toàn bộ nửa người anh lộ ra ngoài.

Hai người đều mặc áo lông đen, quần jean, Tần Thâm đeo đôi giày dừa màu trắng, Bạch Đồ đeo đôi giày đi tuyết thật dày.

Cứ như vậy, dưới khoảnh khắc bông tuyết lại rơi xuống trước mắt, Bạch Đồ dắt Tần Thâm đi đến trước mộ Bạch An Chi.

"Mẹ, con từng nói, dẫn anh ấy tới thăm mẹ." Bạch Đồ se sẽ nói, tựa như sợ ầm ĩ đến bà.

Tần Thâm bên cạnh cô, đưa dù cho cô, quỳ gối xuống đất, giọng nói đặc biệt ôn nhuận như ngọc, "Dì, cháu là bạn trai của Bạch Đồ, cũng sẽ, là chồng của cô ấy!"

Bạch Đồ duỗi tay chạm vào mái tóc Tần Thâm đặc biệt chải cẩn thận tỉ mỉ, Tần Thâm ngước mắt, cười một tiếng với cô.

"Mẹ, tụi con sắp kết hôn rồi."

Bạch Đồ nói khẽ, Tần Thâm mỉm cười, trong mắt đều là ý cười và yêu thương.

Tiếng gió rít gào thổi đến "vù vù".

Cạnh bên nghĩa trang hoa tươi yêu kiều đung đưa, chỉ trong tích tắc này, Bạch Đồ cảm thấy con đường phía trước của mình, có Tần Thâm, bất luận như thế nào, cô cũng sẽ không cô đơn.

Người quỳ dưới đất đã biết ý nghĩ của cô, để đầu mình đến gần eo cô, anh vùi đầu, Bạch Đồ chạm tóc anh.

"Anh sẽ ở bên em, luôn luôn." Tần Thâm nhàn nhạt nói, giọng nói dễ nghe êm tai.

Bạch Đồ "ừm" một tiếng, ý cười trong mắt.

Đã sắp xế chiều, đất tuyết trắng ở nghĩa trang vẫn còn chói mắt.

Tần Thâm dắt tay Bạch Đồ, sóng vai đi xuống bậc thềm.

Trong xe.

Một tay Tần Thâm điều khiển tay lái, tay còn lại nắm tay Bạch Đồ thật chặt.

Đường núi khúc khuỷu, Bạch Đồ nhíu mày, "Tần Thâm!" Giọng cô mang theo chút giận dữ, Tần Thâm bị dọa sợ đến mức run lên.

Tần Thần tủi thân nhíu mày, miễn cưỡng buông tay cô ra.

Bạch Đồ nhìn bên ngoài cửa sổ, nghĩa trang này là tự Tô Tú lén xây, không biết Bạch Thành An đem tro cốt của Bạch An Chi đi đâu, cho dù đó là mộ của Bạch An Chi, thế nhưng, bên trong lại không có Bạch An Chi.

Cô nhìn điện thoại trong tay, cuối cùng vẫn gửi cho Tô Tú một tin nhắn.

"Cảm ơn dì, dì Tô."

Rất nhanh một tin nhắn hồi đáp, là Tô Tú.

"Có rảnh không? Có một đồ tốt cho cháu."

Bạch Đồ cúi đầu trả lời, giây tiếp theo đã bị người lấy đi, cô lẳng lặng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, bây giờ đang ở chân núi, anh dừng xe ở một nơi rộng lớn, tay lướt điện thoại của cô.

"Hóa ra là dì Tô." Tần Thâm xem hết, click gửi tin nhắn dang dở của Bạch Đồ vừa nãy, cuối cùng nhếch môi cười với Bạch Đồ.

Bạch Đồ đảo mắt, quay đầu không để ý đến anh.

Một lát sau, cô với tay, lấy điện thoại của Tần Thâm đặt trên bàn điều khiển, vân tay lập tức được thông qua.

Bạch Đồ buồn chán ấn mở album ảnh, quả nhiên, chẳng mấy chốc "ảnh xấu" của cô chiếm đa số bên trong toàn bộ album, Bạch Đồ mở một ứng dụng vẽ, cứ thế mà chụp một tấm hình Tần Thâm, trong hình Tần Thâm nhướng mày, nhếch môi cười ranh mãnh, mặt mày sâu xa, đuôi mắt hoa đào giương lên, hầu như không ai có thể chống lại cái bộ dạng này của anh.

Đây là Bạch Đồ tiện tay chụp, đã đẹp trai thế này, dưới ánh mắt cười của Tần Thâm, Bạch Đồ click một hình đầu heo trong ứng dụng, che mặt anh lại.

Cô nở nụ cười, đưa điện thoại cho Tần Thâm, xem anh làm gì, không ngờ Tần Thâm lái xe, nhìn một cái rồi nói: "Ừm, không tệ! Đẹp trai thật."

Bạch Đồ vs Tần Thâm.

Bạch Đồ thua!

Cô mở Wechat của Tần Thâm ra, giao diện nói chuyện chỉ có một người, chính là mình.

Cô gửi hình đến điện thoại của mình, Tần Thâm cúi đầu liếc một cái, một tay lấy điện thoại ra, sau khi bấm mở hình ảnh, click vào ảnh gốc, nhấn giữ để lưu.

Tiếp theo ngay trước mặt Bạch Đồ, cài tấm hình ấy làm màn hình khóa cùng màn hình nền.

Bạch Đồ dẩu môi, ghét bỏ nhìn anh một cái, sau đó quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ở nơi Tần Thâm không thấy cong môi.

Từ phía sau Tần Thâm thấy rõ rõ ràng ràng trong kính, nhưng không vạch trần cô, mà là nắm chặt tay cô, đặt ở bên miệng hôn xuống.

Anh lái xe chạy đến chỗ Tô Tú.

Lúc sắp đến, Bạch Đồ xuýt xoa một tiếng, "Làm sao anh biết ở đâu?"

Tần Thâm nhìn chiếc xe phía trước, hơi nghiêng sang phải, vô thức trả lời: "Hôm đó anh mời dì Tô giúp chúng ta làm chứng."

Anh nói xong, im bặt đi, anh chỉ ngẩn người, mắt nhìn phía trước, có phần không tin mình cứ như vậy mà nói ra.

Bạch Đồ nghe vậy dừng một chút, "Thì ra là anh gọi dì Tô tới..." Khó trách đột nhiên bà ấy xuất hiện, cô chỉ cho rằng Tần Thâm chỉ biết thôi, nhưng không nghĩ là, Tô Tú xuất hiện, vậy mà là do Tần Thâm mời được.

Anh hắng giọng, thăm dò: "A Đồ... chuyện ấy..."

Bạch Đồ nghiêng đầu, híp mắt hỏi: "Còn chuyện gì chưa nói cho em biết!"

Tần Thâm bị cô nhìn giật mình một cái, lập tức nhận tội toàn bộ.

Hóa ra ngày ấy, Tần Thâm đem bức ảnh Bạch Thành An ngoại tình đưa Tô Tú, còn có cây bút ghi âm, khi Tô Tú nhận cũng không đau lòng bao nhiêu, Tần Thâm lập tức sốt ruột, Tô Tú cũng thẳng thắn, trực tiếp hỏi anh có mục đích gì.

Tần Thâm giả vờ nói tên Bạch Đồ thử, trái lại Tô Tú khẩn trương, hỏi anh có phải từng gặp Bạch Đồ không.

Sau khi Tần Thâm thấy nét quan tâm trên mặt Tô Tú không phải là giả, anh kể sự tình ra, cuối cùng bổ sung một câu: "Bạch Đồ cũng hi vọng bà vì cô ấy làm chứng."

Tô Tú nghe Tần Thâm nói, chỉ khiếp sợ đó là Bạch Đồ bị nhốt lại, mà không phải dưỡng thương ở trong mắt bà.

Bà nhất thời khó mà tiếp nhận, Bạch An Chi và bà cũng xem như có chút giao tình, vả lại, Bạch Thành An mấy năm qua, sau khi ba qua đời tất cả những chuyện hắn ta làm bà đều biết rõ, chỉ là bà không muốn vạch trần mà thôi, nhưng khi nghe cô bé mà bà cũng coi như là nhìn nó trưởng thành bị giam cầm, Tô Tú vẫn cảm thấy, so với cái người đàn ông đã đánh mất nhân tính, bà vẫn nguyện ý giúp đỡ Bạch Đồ, cũng coi như giúp đỡ Bạch An Chi ngay lúc đó, thời điểm Bạch An Chi qua đời, bà không giúp được gì, bây giờ bồi thường lại lên người Bạch Đồ.

Tần Thâm không ngờ bà đồng ý thoải mái như thế, hơn nữa còn lấy chứng cứ ẩn giấu của ông cụ ra, nói là chứng cứ có thể giúp cho rất nhiều người.

Tô Tú cũng chưa xem, khi đó cũng không biết ai, chứng cứ ở đây đủ để cho Bạch Thành An rớt xuống địa ngục.

Bạch Đồ thu mắt, sự trợ giúp của Tô Tú đúng là cho Bạch Thành An một đòn chí mạng, nếu như không có chứng cứ của Tô Tú, có thể Bạch Thành An sẽ vô tội được thả ra như thế, mà lá thư cô để lại cho Tần Thâm, có lẽ sẽ biến thành thật, bọn họ sẽ lại chia tay như vậy, cô không cho rằng hiểu rất rõ Bạch Thành An, nhưng nhất định Bạch Thành An sẽ không để cô yên ổn, đây là sự thật.

Tần Thâm thấp thỏm mím môi nhìn Bạch Đồ, bộ dạng muốn nói lại thôi khiến Bạch Đồ bật cười, cô vươn tay nhéo nhéo má anh.

"Nghĩ gì đó, em không giận." Cô nói chuyện, khóe miệng cười nhạt.

Cô mới không buồn chán hờn dỗi với Tần Thâm như vậy, cô không biết phải quý trọng cảm giác mất mà tìm lại được này đến nhường nào.

Tần Thâm thở phào nhẹ nhõm, hung dữ trừng Bạch Đồ một cái.

Tức giận nói: "Làm anh sợ muốn chết." Biểu cảm nheo mắt lại của Bạch Đồ vừa rồi quả thực đã hù dọa Tần Thâm.

Anh lo lắng căng thẳng, sợ cô tức giận, ai ngờ cô hoàn toàn không có.

Tần Thâm há miệng cắn ngón tay Bạch Đồ một cái.

Giả vờ hung ác nhe răng, chọc cho Bạch Đồ khẽ cười.

Reng reng reng ~~

Một hồi cửa đã mở ra.

Bạch Đồ trông thấy người tới, mỉm cười.

"Dì Tô." Bạch Đồ khẽ gọi.

Tô Tú vội vàng né người để Bạch Đồ và Tần Thâm đi vào.

Tần Thâm ngồi xổm xuống, cởi giày Bạch Đồ ra, đưa tay lấy đôi dép lê Tô Tú mới vừa bảo bọn họ mang vào, mang vào chân Bạch Đồ.

Ánh mắt Tô Tú tràn đầy ý cười làm mặt Bạch Đồ đỏ ửng, cô giãy giụa mấy lần, Tần Thâm càng giữ chặt hơn, không để cô nhúc nhích.

Bọn họ đi vào phòng khách, căn nhà này tráng lệ, toàn bộ là thiết kế Âu Mỹ, ghế sô pha cũng là kiểu dáng quý tộc của Châu Âu, tương đối sang trọng, Bạch Đồ ngồi xuống, Tô Tú bày đồ ăn ngon lên cả bàn trà, vội bảo Bạch Đồ ăn.

Bạch Đồ thịnh tình không thể chối từ, vươn tay cầm lấy một trái dâu, dưới sắc mặt mỉm cười khó coi của Tần Thâm mà nuốt vào.

Tô Tú thấy Bạch Đồ thích ăn, vội vàng gọi người giúp việc rửa thêm, Bạch Đồ cười ngây ngô lại cầm một trái ăn vào.

Tô Tú chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói: "Cháu thật là, nên ăn nhiều một chút, gầy quá rồi."

Dứt lời, bà chợt nói một câu.

"Thân thể này của cháu cũng không thể mang thai nhanh như vậy, không chịu đựng nổi!"

Tần Thâm vốn vẫn còn vẻ mặt thầm phẫn nộ nhìn chằm chằm Bạch Đồ ăn dâu, nghe Tô Tú nói, còn gấp hơn cả người trong cuộc, vội hỏi: "Tại sao?"

Tô Tú liếc mắt nhìn Tần Thâm lo lắng, kinh nghiệm già dặn mà nói: "Tôi đã đọc rất nhiều sách mang thai, phụ nữ quá gầy, mang thai dễ thiếu máu, đứa trẻ hấp thu dinh dưỡng cũng không tốt, thể chất sức miễn dịch cũng tương đối kém."

Tần Thâm nghe xong cực kỳ khủng khiếp, túm lấy tay Bạch Đồ, bất chấp Tô Tú ở đây, mặt hối hận: "Chúng ta không nên có con nhanh như vậy, cũng phải chăm sóc thân thể em cho tốt!"

Tô Tú giật mình: "Cháu có thai rồi?"

Bạch Đồ đỏ mặt lắc đầu, "Không ạ!" Cô hung hăng nhéo tay Tần Thâm một cái, mỉm cười quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh quên em..."

Tần Thâm chợt nhớ tới dì cả của Bạch Đồ, Bạch Đồ thầm hoảng hốt, cười Tần Thâm mít đặc, anh cho là qua một đêm đã có thể mang thai rồi?

Người này... còn chủ tịch gì chứ, tỉnh lại đi.

Tô Tú cười nhạt, không hỏi nữa, chỉ đưa quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay cho Bạch Đồ.

"Đây, cho cháu, đây là thứ vốn thuộc về cháu."

Bạch Đồ kích động há miệng, tay run rẩy nhận lấy, Tô Tú mím môi, giải thích: "Trước đây dì vẫn luôn tưởng rằng mẹ cháu để ở chỗ này, Bạch Thành An cũng nói thế, nhưng không nghĩ mẹ cháu muốn đòi lại là quyển sổ hộ khẩu này."

Bạch Đồ cụp mắt, nhìn chằm chằm cột chủ hộ.

Chỉ có tên cô.

Quyển sổ này cũng chỉ có cô.

Tần Thâm duỗi tay ra, nhìn bộ dạng này của Bạch Đồ, ôm chặt lấy cô.

Anh khẽ nói bên tai Bạch Đồ: "Gả cho anh đi, để bên trong quyển sổ có thêm anh nữa."

Lúc đầu Bạch Đồ có chút đau lòng, bị câu nói này của anh chọc cho dịu dàng cười rộ. Cô ngước mắt, thấy tai Tần Thâm hơi đỏ, cô càng cười vui hơn.

Hết chương 76.