Tránh Xa Tôi Ra Một Chút!

Chương 1: Tai nạn thương tâm



Đã có ai từng chứng kiến tận mắt cái chết của ba mẹ mình mà vẫn phải trơ mắt nhìn? Điều đó thật sự rất trớ trêu, chẳng một người con nào có thể chịu đựng đả kích lớn như vậy. Vậy mà, Hàn Võ Ngôn anh lại phải chứng kiến cái chết của ba mẹ mình trong bất lực. Anh không thể làm gì giúp họ chỉ còn cách buông xuôi để họ về với nơi đất mẹ.1

Hàn Võ Ngôn chỉ mới 15 tuổi đã phải gánh vác việc của cả một gia tộc lớn. Cái tuổi còn đang trưởng thành, dùng để ăn và chơi thì anh lại phải đâm đầu vào các giấy tờ và sổ sách.

Đứng trước bia mộ của ba mẹ mình, Hàn Võ Ngôn một đầu băng bó còn lấm tấm chút máu trên dải băng trắng, siết chặt tay chịu đựng nỗi mất mát thương tâm. Từng móng tay một ghim thẳng vào trong da thịt, lòng bàn tay cứ vậy bị anh chèn ép đến đau đớn, một dòng máu đỏ tươi vì thế cũng từ từ chảy xuống.

Khuôn mặt Hàn Võ Ngôn một chút đau đớn cũng không có. Giờ phút này, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau mất đi cả ba lẫn mẹ. Trái tim anh như có ai đó bóp nghẹn lại. Anh không khóc, chỉ đưa ánh mắt lạnh tanh ghim sâu vào hai khung ảnh trước mặt. Hàn Võ Ngôn chỉ còn một mình, anh phải thay ba gánh vác hết tất nhưng chuyện lớn nhỏ trong gia tộc. Anh không cho phép bản thân yếu đuối, chỉ có mạnh mẽ thì kẻ khác mới không thể nhắm vào anh.

Khung cảnh ba ngày trước xuất hiện lại trong tâm trí Hàn Võ Ngôn, khi cả gia đình bọn họ đang vui vẻ trên chiếc xe hơi sang trọng để tới dự một buổi tiệc Hoàng gia nằm ngay trung tâm thành phố. Ba Hàn yêu thương vợ con, vui vẻ hát lên một bài ca gia đình. Hàn Võ Ngôn cười híp cả mắt nhìn qua mẹ thích thú.

- Mẹ à, có phải cưới được ba chính là hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ không?

- Mẹ mới là không cần.

Ba Hàn ngồi bên cạnh đen mặt liếc xéo bà hờn dỗi. Khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu con trai, giọng ông trầm thấp lên tiếng dặn dò.1

- Thằng bé này... chỉ được nói đúng. Sau này, khi lấy vợ con nhất định phải yêu thương vợ như ba vậy biết chưa?

- Ba đừng lo, con trai sẽ không lấy vợ, ở mãi bên cạnh ba mẹ.

- Không được nói như vậy, con phải kết hôn, lập gia đình sinh con đẻ cái... có như vậy thì ba mẹ mới có thể an tâm được.

Vị tài xế phía trên nghe vậy liền khẽ cười, thầm ngưỡng mộ hạnh phúc của gia đình nhà họ Hàn. Không gian bên trong chiếc xe ô tô nhỏ cứ vậy vang lên những tiếng cười đùa. Ngỡ như bọn họ sẽ mãi hạnh phúc và vui vẻ như vậy nhưng rồi một chiếc xe tải phía trước đi tới, tài xế Trần vì chút men rượu có sẵn trong người đã đánh bánh lái lệch hướng khiến hai chiếc xe lao vào nhau làm cho tất cả trở nên hoảng loạn. Ba Hàn trợn tròn mắt hét lớn dang rộng vòng tay ôm lấy hai mẹ con vào lòng như một phản xạ tự nhiên xuất phát từ tình yêu thương.

- Tài xế Trần, coi chừng!

Rầm

Tài xế Trần do có chút cồn trong người nên không thể đủ tỉnh táo để điều khiển bánh lái. Hai chiếc xe va chạm mạnh vào nhau, từng mảnh vỡ cửa kính văng ra ghim sâu vào da thịt của những người bên trong xe.

Hàn Võ Ngôn sau tiếng hét kinh hoàng liền từ từ mở mắt. Anh nằm gọn trong lòng của ông bà Hàn. Cả hai bọn họ đều che chắn để anh không bị thương nhưng nhìn xem... Trước mắt anh giờ đây là hai thân thể đầy máu, từng mảnh vỡ lớn, nhỏ không thương tiếc ghim sâu vào da thịt của bọn họ. Hàn Võ Ngôn ngước lên đôi mắt đỏ rực không muốn tin vào khung cảm thương tâm trước mắt. Nước mắt anh chảy xuống, vùng ra khỏi vòng tay của cả hai người. Đôi bàn tay nhỏ run rẩy đưa lên nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của ông bà Hàn mà hét lớn lên.

- Ba, mẹ!!

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, anh mặc kệ vết thương nhỏ trên đầu mình chạy theo ba mẹ tới bệnh viện. Khi đưa vào phòng cấp cứu cả hai ông bà Hàn vẫn còn thở nhẹ. Đây cũng được coi như hi vọng cuối cùng của Hàn Võ Ngôn. Nhưng rồi chỉ sau 15 phút sáng đèn, phòng cấp cứu đã được mở ra. Vị bác sĩ hít một hơi sâu nhìn đứa nhỏ trước mặt.

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng sau khi đẩy vào bên trong thì cả hai bệnh nhân đều đã ngừng thở... xin lỗi.

Vị bác sĩ rời đi, Hàn Võ Ngôn bất lực ngã quỵ xuống trước cửa phòng cấp cứu. Vài y bác sĩ đã đẩy xác bọn họ ra ngoài. Anh đứng dậy lau đi hai hàng nước mắt, run rẩy mở tấm chăn trắng đang phủ qua đầu hai người bọn họ. Nước mắt không làm chủ lại rơi xuống, anh lắc đầu liên tục, khóc nấc lên không tin đây là sự thật.

- Ba mẹ, tỉnh lại đi... đây chỉ là giấc mơ... là giấc mơ đúng không... là Hàn Võ Ngôn không ngoan ngủ nướng, mẹ mau đánh mông con... gọi con dậy đi mà.

Cảnh tưởng này khiến ai nhìn vào cũng phải nghẹn ngào, thương xót. Các y tá, bác sĩ cũng chỉ đứng im để anh có thể thỏa lòng mà khóc. Bởi họ hiểu được những mất mát và đau thương mà anh đang phải trải qua.

Chỉ trong vòng một ngày, Hàn Võ Ngôn đã mất đi cả cha lẫn mẹ. Gia đình cứ vậy mà biến mất trong một cái chớp mắt, chỉ còn lại một Võ Ngôn cô đơn, lạc lỏng giữa dòng đời.

Trở về hiện tại, trời đã đổ mưa, mà anh giờ đây cũng đâu còn quan tâm đến nữa. Ngã quỵ xuống bên mộ ba mẹ mình, giờ phút này anh mới dám khóc, có lẽ mưa sẽ khiến anh che chắn đi tất cả sự yếu đuối của mình. Để không ai có thể thấy được rằng anh đang khóc.

- Ba mẹ... tại sao không cho con cùng đi với hai người?... con nhớ hai người... nếu con ngoan, hai người sẽ tỉnh dậy chứ?... nếu con học giỏi thì hai người có quay trở về bên con không?

Cứ như vậy anh gục trên bia mộ ba mẹ khóc nấc lên. Một đứa nhỏ 15 tuổi vẫn còn cần sự che chắn và bảo vệ của ba mẹ. Vậy mà anh giờ đây đã chẳng còn ai bên cạnh nữa. Ông trời dường như cũng đang xót thương cho anh, từng giọt mưa nặng trĩu cứ vậy rơi rớt trên đôi vai của cậu trai nhỏ.

Trời đã xế chiều, anh như người vô hồn đứng dậy đi về phía thành phố. Người anh ướt sũng, mọi thứ trở nên tệ hại, không còn chút dáng vẻ cao lãnh của một vị thiếu gia. Những bước chân nặng nề cuối cùng cũng về đến được Hàn gia. Căn biệt thự to lớn với hơn chục kẻ ăn người ở, cơm dâng nước rót nhưng sao anh lại cảm thấy lạnh lẽo và cô độc. Quản gia Khương lo lắng đứng chờ anh suốt từ chiều đến giờ, vừa thấy anh đã vội vã chạy tới cúi đầu.

- Thiếu gia, sao người cậu lại ướt như vậy? Cậu mắc mưa sao? Cậu đã đi đâu?

Trước những lời tra hỏi của quản gia Khương anh chỉ vô hồn khẽ lắc đầu. Giọng nói khàn đặc vì dầm mưa lâu từ từ lên tiếng.

- Chuẩn bị xe, tôi muốn tới bệnh viện thăm tài xế Trần.

- Nhưng mà người thiếu gia đang ướt như vậy, hình như là bị cảm rồi.

- Chuẩn bị xe!

- Dạ vâng.

Khuôn mặt lạnh tanh của anh khiến quản gia Khương không dám hỏi thêm. Anh trở lên phòng mau chóng tắm rửa. Nhìn mình trong gương, anh bật cười tháo luôn miếng băng trên đầu xuống. Vết thương nhỏ trên đầu này khiến anh chán ghét. Càng nhìn nó lại càng hận bản thân tại sao không chết luôn cùng ba mẹ hoặc ít nhất là mở rộng vòng tay ôm lấy ba mẹ ngay thời khắc sinh tử ấy.

Quay trở xuống nhà, Võ Ngôn ngồi vào xe ra lệnh cho tài xế chở tới bệnh viện quốc tế. Dãy phòng VIP được anh bước ngang qua. Căn phòng cuối cùng khiến anh hơi khựng người lại. Đắn đo một chút, anh quyết định mở cửa bước vào.

Tài xế Trần không khá hơn ba mẹ anh là mấy. Ông ta bây giờ nằm trên giường như một xác chết. Đến cả thở cũng phải dùng đến máy hỗ trợ. Vừa thấy anh, tài xế Trần đã giương mắt lên, theo khóe mắt chảy ra vài dòng nước mắt nóng hổi. Hàn Võ Ngôn thở dài cho tay vào túi bước tới bên cạnh giường của ông.

- Ông cảm thấy thế nào rồi?

Đáy mắt mệt mỏi đang cố tranh giành sự sống với thần chết của ông ta đảo qua anh. Môi ông ta mấp máy, nước mắt cứ vậy chảy xuống mỗi lúc một nhiều.

- Thiếu gia... thật xin lỗi... thật đáng chết... tôi nợ Hàn gia hai mạng sống...

Hàn Võ Ngôn hít một hơi sâu. Dù có đau xót cho cái chết của ba mẹ nhưng anh cũng không muốn bất kỳ ai còn ở lại trần thế này phải dằn vặt. Bản thân anh biết rõ hôm đó tài xế Trần cũng không cố ý và anh tin ba mẹ anh cũng không oán trách ông, càng không mong muốn anh nuôi dưỡng hận thù, mạng đổi mạng.

- Chuyện qua rồi, cũng không phải lỗi do ông. Mau chóng khỏe mạnh lại là được!

Võ Ngôn thật không muốn khóc nhưng khóe mắt anh đã cay cay. Quay lưng dự bước ra ngoài liền bị cánh tay yếu ớt của tài xế Trần giữ lại. Ông ta cố gắng gặn từng chữ một cầu xin anh, hơi thở gần như đã không còn chút sức lực.

- Tôi... tôi không thể sống... không... không thể nữa... thiếu gia... xin lỗi... là do tôi... nhưng xin cậu... ưm... đứa con gái nhỏ của tôi... cậu... thiếu gia... xin cậu nuôi nấng nó... tôi... tôi... tôi không thể nữa... làm ơn... hãy giúp tôi...

- Này, lão Trần!!!

Cánh tay tài xế Trần buông lỏng. Ông ta trút đi hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình. Có lẽ ông ấy đã rất cô gắng trành giành sự sống của mình đến bây giờ chỉ để gặp anh. Ông cần xin lỗi anh, và cũng cần anh chăm sóc đứa con gái đáng thương, nhỏ bé của mình. Vài vị bác sĩ đã nghe tiếng chuông báo động của anh nhưng lão Trần thật sự không thể cứu sống nữa.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Hàn Võ Ngôn gật đầu hiểu ý. Các vị bác sĩ rời đi đẩy theo xác của ông Trần. Hít một hơi sâu, Võ Ngôn chua xót cười cợt cuộc đời của mình. Lại một lần nữa, ông trời bắt anh phải đón nhận thêm một cái chết. Rốt cuộc Hàn Võ Ngôn anh nên làm gì đây?