Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 31: Kinh hỉ



Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Giờ tan việc, Thời Thiên nhìn thấy Dư Thặng trước cổng công ty.

Dư Thặng ngồi trong xe, như cười như không nhìn Thời Thiên đi ra qua cửa sổ xe, "Ăn một bữa cơm với tôi không?"

Thời Thiên cười lạnh bước tới gần Dư Thặng, "Được thôi, sống với Cổ Thần Hoán quen rồi, ăn cơm mà không có tiện nhân ngồi bên cạnh tôi thực sự không quen."

Dư Thặng không hề tỏ ra tức giận, đợi Thời Thiên lên xe xong, y lái xe đưa cậu đến một nhà hàng cơm Tây, hai người bước vào trong gọi món.

"Nói cho cậu một tin tốt." Dư Thặng khẽ cười nói, "Mấy hôm nữa tôi phải đi thị sát giúp Thần ca, mấy ngày sắp tới, cậu có thể sống an ổn hơn một chút."

Giống như nghe được chuyện cười, Thời Thiên lạnh lùng chế giễu, "Tôi như thế nào còn cần anh quyết định chắc? Lần trước anh lợi dụng Ngũ thúc để khiến Cổ Thần Hoán hiểu lầm tôi, chỉ có thể nói hôm đó là do tôi say, sau này anh tuyệt đối không cơ hội này."

"Tôi rất tò mò, nếu đã biết đó là do tôi làm, sao cậu không vạch trần tôi với Thần ca?"

"Vạch trần anh? Để khiến Cổ Thần Hoán cảm thấy tôi là người đố kị ghen tuông như phụ nữ hay sao?"

Đã bị hắn làm nhục như vậy, cho dù hắn biết cậu bị oan cũng có thể thay đổi được gì đây?

Huống chi chẳng bao lâu nữa cậu sẽ cách xa hắn ngàn dặm, cậu lười quan tâm Cổ Thần Hoán đối xử với mình như thế nào.

"Đối với sự sủng ái của Thần ca, cậu vẫn luôn xem thường."

"Không, không phải xem thường." Thời Thiên nhai thức ăn trong miệng, "Là buồn nôn, có biết cảm giác giòi bọ liếm lên thân thể là như thế nào không?"

Mặt Dư Thặng vẫn treo nên nụ cười nhạt, nhưng trong lòng y không ngừng đố kị, bởi những lời Thời Thiên vừa nói chẳng khác nào cho y một cái tát.

Điều mà y mong muốn khát cầu trong mắt Thời Thiên lại là thứ dơ bẩn.

Duy nhất đêm hôm đó được Cổ Thần Hoán ôm đi ngủ, nhưng nửa đêm tỉnh giấc người nằm bên đã không còn, phát hiện đèn thư phòng chiếu sáng, y liền giả bộ mang trà vào thì thấy Cổ Thần Hoán nằm ngủ trên chiếc giường thấp ở thư phòng, bị đánh thức, hắn chỉ bảo y quay về ngủ tiếp đi.

Dư Thặng không tài nào nắm bắt tâm tư Cổ Thần Hoán, thù mẹ ở phía trước, thù cha vẫn còn đó, vậy mà Cổ Thần Hoán vẫn không chịu buông tay Thời Thiên, đây không giống tác phong làm việc tàn nhẫn quyết đoán của Cổ Thần Hoán chút nào.

Đồng thời, chấp niệm của Cổ Thần Hoán đối với Thời Thiên quá sâu khiến Dư Thặng cảm thấy thất bại.

"Tôi nghĩ với tính cách của cậu, sẽ không chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh Thần ca như thế này."

"Anh đang thăm dò thay Cổ Thần Hoán đấy à?"

"Đương nhiên không phải, tôi chỉ cảm thấy cậu thuận theo Thần ca như vậy rất không bình thường, đặt biệt là sau khi bị Thần ca ép dập đầu với tôi, như này không giống cậu chút nào."

"Anh cũng hơi hiểu tôi đấy." Thời Thiên cười lạnh, "E là tôi sống chung với Cổ Thần Hoán quen rồi, có nhà có xe có tiền, còn có rất nhiều người để sai bảo, biết bao nhiêu người ao ước có được cuộc sống như vậy, cho dù buồn nôn, nhưng chắc hẳn tôi vẫn có thể kiên trì chịu đựng."

"Câu nói này cũng không giống lời cậu có thể thốt ra, cậu không sợ chết đập đầu xuống đất, sao có thể ủy khuất bản thân sống theo cách cậu không thích?" Dư Thặng mỉm cười, "Cậu sẽ không cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Thần ca, một ngày nào đó cậu sẽ chạy mất thôi."

"Không nên tỏ vẻ hiểu rõ người khác như vậy. Nhưng có một điều anh nói đúng, chỉ cần đầu óc tôi còn tỉnh táo, tôi sẽ không ủy khuất bản thân sống theo cách mà mình không thích."

"Lần xuất ngoại này phỏng chừng nửa tháng tôi mới trở về được. Tôi biết Thần ca làm vậy là cố ý đuổi tôi đi, trên danh nghĩa là giúp Thần ca thị sát công việc, thực chất là du lịch ngắm cảnh. Thần ca cảm thấy anh ấy vì cưng chiều cậu mà lạnh nhạt tôi, nên mới tìm một lí do cho phép tôi du lịch hưởng thụ."

Thời Thiên bật ra một tiếng cười lạnh, "Anh thật đáng thương, chưa gì đã bị Cổ Thần Hoán ném đi rồi, dù sao cũng xin chúc mừng, không cần phải suy nghĩ tính kế làm hại người khác, mười mấy ngày này anh nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."

"Thời Thiên, tôi sẽ không tính kế cậu nữa đâu." Dư Thặng nở nụ cười tao nhã, "Tôi đã suy nghĩ rõ ràng, Thần ca vì cậu mà thù hận cũng không báo, cho dù cậu phạm sai lầm lớn hơn nữa, anh ấy cũng sẽ không giết cậu hoặc từ bỏ cậu, hiện tại, tôi chỉ muốn làm người ngoài cuộc."

"Bản thân vô dụng mà nói là mình bàng quan, ha ha, anh không sợ tôi và Cổ Thần Hoán trăm năm bên nhau, một miếng đất ở bên cạnh hắn cho anh đặt chân cũng không có à?"

"Tuyệt đối sẽ không." Dư Thặng tự tin mỉm cười, "Thần ca cho dù một lòng đối xử tốt với cậu, cũng sẽ không ly hôn tôi, Thời Thiên, Thần ca tin tưởng tôi hơn cậu nhiều, nói trắng ra chỉ riêng việc cha cậu là Thời Việt Nam, giá trị của cậu đối với Thần ca cũng chỉ có ở trên giường mà thôi, huống chi Thần ca đã vì cậu mà không thể không chăm sóc cung phụng kẻ thù của mình. Điều này khiến nỗi hổ thẹn của anh ấy đối với bác Hàn càng sâu, Thần ca chỉ dùng cậu để giảm bớt áy náy và hận thù trong lòng, muốn anh ấy thực sự tiếp nhận cậu, để cậu quang minh chính đại bước vào nhà anh ấy, điều này vĩnh viễn không thể được... Hơn nữa cho dù tôi không ra tay, cũng sẽ có nhân vật lợi hại hơn ra tay."

"Anh không cần phải mỗi lần tìm tôi đều nhấn mạnh thái độ của Cổ Thần Hoán với tôi đâu, Dư Thặng, thứ mà anh mơ ước trong mắt tôi chỉ là rác rưởi mà thôi, cho dù quan hệ giữa tôi và đống rác đó thành cái gì đi nữa, tôi cũng sẽ không quan tâm ánh mắt hoặc thái độ của nó đối với tôi là gì đâu."

"Tôi sẽ thời thời khắc khắc để ý bên này, tôi tin tưởng cậu và Thần ca sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến tôi ngạc nhiên." Dư Thặng đứng dậy rút trong túi ra vài tờ tiền đặt lên bàn, nở nụ cười ôn nhu mà vô hại, "Điều cuối cùng, bữa này tôi mời, hi vọng khi tôi trở lại, K thị này sẽ không còn cái bóng của cậu nữa."

Thời Thiên hơi nhún vai, "Cảm ơn lời chúc phúc."

Buổi tối mặc dù Cổ Thần Hoán không đến chỗ Thời Thiên nhưng vẫn không quên gọi điện hỏi thăm, Thời Thiên tùy tiện ứng phó vài câu rồi lấy lí do buồn ngủ để cúp điện thoại.

Nửa đêm, bên giường đột nhiên xuất hiện một bóng người nằm xuống, Thời Thiên hoảng sợ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, may mà Cổ Thần Hoán nhanh chóng ôm lấy cậu, thấp giọng nói một câu bên tai Thời Thiên, "Là tôi."

Bận bịu đến nửa đêm, vốn nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng Cổ Thần Hoán không quản đường xa đến chỗ Thời Thiên, không kịp báo trước, vừa đến đã không kịp chờ đợi đi thẳng vào phòng cậu, sau đó vội vã cởi quần áo ngoài nằm lên giường ôm lấy cậu.

"Hơn nửa đêm rồi, anh đừng cọ." Bị đánh thức khi đang ngủ say, trong mơ màng Thời Thiên nhớ đến những lời Dư Thặng nói hôm nay, cậu vừa buồn ngủ vừa giận dữ, đẩy Cổ Thần Hoán đang ôm chặt mình ra, gắt lên một câu, "Anh coi tôi là nam kĩ à?"

Cổ Thần Hoán liếm hôn cổ Thời Thiên, ôn nhu mà vô tội nhẹ hỏi, "Làm sao vậy, tôi làm gì khiến em không vui à?"

"Ngủ." Thời Thiên khẽ quát, "Chớ có sờ."

"Được được được, tôi không sờ." Cổ Thần Hoán cười thỏa hiệp, hắn không kiềm chế được ngậm vành tai tinh xảo của Thời Thiên, thổi nhiệt khí vào tai cậu, "Tôi đã sai người chuẩn bị cho em một bất ngờ, đoán xem đó là gì?"

Thời Thiên lười để ý tới Cổ Thần Hoán, cậu đưa lưng về phía Cổ Thần Hoán, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Cổ Thần Hoán hết cách rồi, đành nhắm mắt lại theo cậu, lồng ngực dán chặt vào lưng Thời Thiên, chóp mũi cọ cọ mái tóc mềm mại của Thời Thiên, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.