Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 99: Trận hỏa hoạn bốn năm trước



Nguyên Hiên được Thời Thiên chủ động ôm một cái liền hưng phấn đến cả người lâng lâng, vội vã đưa tay ôm chặt eo Thời Thiên, gò má kề sát lên tóc cậu.

"Hiên Hiên, anh không biết anh đã giúp tôi nhiều thế nào đâu." Thời Thiên thấp giọng nói, những ngày ở bên Cổ Thần Hoán, cậu sắp bị Cổ Thần Hoán đè nén đến điên rồi.

Giữa tình huống cực kỳ nhục nhã phải thuận theo quay mặt về phía hắn, khi bị Cổ Thần Hoán đặt ở dưới thân còn còn phải thuận ý nghênh hợp với hắn.

Hiện tại, cậu đã được tự do.

"Giúp lão bà là lẽ đương nhiên." Nguyên Hiên cọ má vào tóc Thời Thiên, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "Tôi phát thệ, ngày nào tôi còn ở đây, thì ngày đó tôi tuyệt không cho phép bất cứ ai thương tổn em."

Thời Thiên ngồi vào xe Nguyên Hiên, lái xe là tài xế riêng của Nguyên Hiên, chiếc xe chạy về phía bệnh viện Lâm thị mà Thời Việt Nam đang ở.

Trên xe, Thời Thiên hỏi Nguyên Hiên làm sao hắn biết được chân tướng của trận hỏa hoạn bốn trước ở Thời gia, bởi khi Thời Thiên nói chuyện với Thời Việt Nam, cậu nhận ra chính cha cậu cũng không biết nguyên nhân của đám cháy năm đó.

Thời Việt Nam chỉ biết là Cổ Thần Hoán đứng nhìn vợ mình chết mà không cứu, cùng với trong tình cảnh hỗn loạn của đám cháy bốn năm trước, Cổ Thần Hoán đã dẫn người lấy đi toàn bộ kho bạc ngầm của Thời gia.

Nguyên Hiên thành thật kể lại, hắn nhận được một bức thư nặc danh mới biết thân phận của Cổ Thần Hoán cùng với những việc hắn đã làm bốn năm trước, mà hắn vì tin những gì viết trong bức thư nên mới lớn mật tự tin khiêu khích Cổ Thần Hoán như thế,.

"Thư?" Thời Thiên có loại dự cảm xấu, "Anh đến cả thật hay giả cũng không biết, mà dám đi khiêu khích Cổ Thần Hoán? Anh không sợ... "

"Tôi không sợ." Nguyên Hiên cười cắt lời Thời Thiên, "Sau khi tôi đưa bác trai ra khỏi vòng kiểm soát của Cổ Thần Hoán thì cũng có ý định đấu với hắn một trận, tôi vốn muốn cho hắn nhận cuộc điện thoại của bác trai, muốn nhìn xem hắn sau khi biết bác trai đã thoát khỏi khống chế của mình sẽ có vẻ mặt thất bại gì, không ngờ Tiểu Thiên em cũng tới, cho nên tôi thay đổi kế hoạch. Còn nội dung trong bức thư, tôi chỉ thuận tiện nói ra, ha ha, không nghĩ tới thì ra những chuyện đó là thật, em có nhìn thấy sắc mặt Cổ Thần Hoán lúc đó không? Ha ha, tôi đoán là hắn sắp nổ rồi."

Nghe Nguyên Hiên tuôn ra một tràng, sau lưng Thời Thiên phát lạnh, bởi cậu luôn cảm thấy có chủ mưu phía sau, âm thầm đẩy cho Nguyên Hiên và Cổ Thần Hoán đối đầu với nhau.

Nhưng người đó... là ai?

Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều....

Nguyên Hiên thấy sắc mặt Thời Thiên phức tạp, giống như đang lo lắng điều gì, hắn ho nhẹ một tiếng, âm thầm dịch thân ngồi sát vào Thời Thiên, cuối cùng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, nói lời động viên, "Tiểu Thiên em yên tâm, Cổ Thần Hoán không lợi hại như em nghĩ, cho dù hắn muốn trả thù, tôi cũng đủ tự tin mình có thể đấu lại hắn."

Sắc mặt Thời Thiên vẫn khó xem như trước, cậu không muốn thừa nhận, cậu bây giờ, sợ Cổ Thần Hoán.

Cho dù có bao nhiêu ghét hận Cổ Thần Hoán, có bao nhiêu can đảm để đối phó hắn, thì trong cốt tủy cậu luôn có cảm giác sợ hãi.

Đó là nỗi sợ phát ra từ trong tâm, có lẽ là bởi vì từng bị Cổ Thần Hoán cường bạo đánh đập, trong mắt Thời Thiên, nếu cậu giao chiến với Cổ Thần Hoán, thì kẻ thương tích đầy mình sẽ luôn là chính bản thân cậu.

Một khi sự tình thoát khỏi quỹ đạo mà Cổ Thần Hoán định sẵn, Cổ Thần Hoán nhất định sẽ biến thành một người điên không hơn không kém.

Cổ Thần Hoán luôn hi vọng cậu thuận theo hắn, hơn nữa lại cực kỳ chán ghét có người khiêu khích hắn, hiện tại cả hai lại xảy ra cùng một lúc, Thời Thiên thực sự lo lắng Cổ Thần Hoán sẽ làm gì cậu và Nguyên Hiên.

Tuy sợ, nhưng Thời Thiên không nghĩ đến chuyện trở lại bên người Cổ Thần Hoán, những ngày tháng làm tình nhân không có tôn nghiêm kia cậu thực sự chịu đủ lắm rồi.

Hãy cho cậu được ích kỷ một lần, vô luận Cổ Thần Hoán đối phó với Nguyên Hiên như thế nào, cậu đều sẽ đương đầu với tất cả cùng với Nguyên Hiên.

Xe chạy gần ba tiếng đồng hồ mới tới được bệnh viện của Thời Việt Nan tại Lâm thị, lúc này đã là hơn một giờ sáng, Thời Thiên đi đến phòng bệnh của Thời Việt Nam, vốn định lặng lẽ nhìn một cái rồi đi, sau đó quay lại vào sáng hôm sau, lại bất ngờ phát hiện cha còn chưa ngủ, ông tựa vào đầu giường, giống như đang chờ cậu tới.

"Tiểu Thiên, em nói chuyện với bác trai đi, tôi đi xung quanh tìm khách sạn, lát nữa sẽ tới đón em." Nguyên Hiên nói xong, hắn gãi đầu một cái rồi áy náy nói, "Tiểu Thiên, tôi không nói với bác trai về quan hệ giữa em và Cổ Thần Hoán, tôi nói dối bác ấy rằng Cổ Thần Hoán uy hiếp em làm chút chuyện hắc đạo cho hắn. Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, người mà tôi phái đi cứu bác trai đã nói với bác ấy rằng Cổ Thần Hoán đang uy hiếp em, sau đó bác trai liên tục hỏi tôi hắn uy hiếp em cái gì, tôi... tôi hết cách rồi, cho nên đành... "

Thời Thiên cười khổ, "Như vậy so với nói thật tốt hơn nhiều."

Ít nhất, khi đứng trước mặt cha, cậu còn có tôn nghiêm.

Nếu bị cha phát hiện cậu đang làm tình nhân của Cổ Thần Hoán, không chỉ có cha không chịu nổi cú sốc này, mà cả cậu cũng sẽ lập tức tuyệt vọng.

"Sáng mai bác trai còn phải phẫu thuật, sắp hừng đông rồi, đừng nói chuyện quá lâu, động viên bác trai một chút rồi để bác ấy nghỉ ngơi đi."

"Ân, tôi biết rồi."

"Vậy tôi đi tìm khách sạn, ừm... tôi quên mang ví rồi, trên người không có bao nhiêu tiền mặt, cho nên tôi... tôi chỉ đặt được một gian phòng." Trong lúc nói, mặt Nguyên Hiên đỏ lên, ánh mắt không biết nhìn đi đâu.

"Ân, có thể ngủ là được rồi."

"A, vậy tốt quá." Nguyên Hiên phấn chấn như hít phải thuốc, "Tôi đi đặt phòng đây, thuận tiện mua chút đò ăn khuya, hai mươi phút nữa tôi sẽ tới đón em."

Nhìn lóng lưng vui vẻ của Nguyên Hiên dần khuất, Thời Thiên khó hiểu cau mày.

Nam nhân này, sao đột nhiên lại cao hứng như vậy?

"Cha." Thời Thiên kêu một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mắt cha, cậu bước tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, "Ngày mai phẫu thuật, cha đi nghỉ sớm đi."

"Tiểu Thiên, nói thật cho ta biết." Thời Việt Nam không tức giận, trái lại ông đau lòng nhìn Thời Thiên, "Con thay Cổ Thần Hoán làm cái gì?"

"Không phải Nguyên Hiên đã nói với cha rồi sao?" Thời Thiên tránh né ánh mắt thâm dò của Thời Việt Nam, "Con... Con giúp hắn làm chút chuyện trong hắc đạo."

"Chuyện gì?" Thời Việt Nam tiếp tục gặng hỏi, "Hắn có không ít người làm việc cho hắn, sao có thể thiếu một người như con? Tiểu Thiên, nói thật cho ta biết, có phải hắn ép buộc con làm điều con không muốn không? Có phải hắn lấy mạng của ta để uy hiếp con không?" Thời Việt Nam nắm chặt tay Thời Thiên, lo lắng hỏi.

"Cha, người cả nghĩ quá rồi." Thời Thiên cười nói, "Trước kia Cổ Thần Hoán là bảo tiêu của con, con đối xử với hắn thế nào cha cũng biết, hiện tại hắn phát đạt, hắn bắt con làm thủ hạ của hắn, chắc là vì muốn hưởng thụ loại cảm giác thắng lợi khi đem chủ nhân đạp dưới chân mà thôi."

Nghe Thời Thiên nói như thế, sắc mặt Thời Việt Nam giãn ra rất nhiều, nhưng ngay sau đó lại là thần tình đau xót, "Có phải là Cổ Thần Hoán chèn ép con, luôn luôn gây khó dễ?"

Vì không muốn cha nghĩ đến những chuyện khác, Thời Thiên chỉ có thể thuận theo đáp, "Vâng."

"Tên súc sinh kia!" Thời Việt Nam phẫn nộ mắng, "Ta còn cho rằng hắn sẽ có chút áy náy, chăm sóc con tốt một chút, không ngờ... "

"Cha." Thời Thiên cắn môi, hồi lâu mới thấp giọng nói, "Cha có thể kể lại chuyện đám cháy bốn năm trước được không?"