Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 91: Rời vào biệt thự



"Ưm..."

Ngũ tạng lục phủ bị những động tác của Cổ Thần Hoán quấy thành một đoàn, Thời Thiên cắn chặt đôi môi nhưng vẫn không thể kìm nén tiếng rên rỉ đau đớn tràn ra khỏi khóe miệng, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Thời Thiên cho rằng mấy lần tối hôm qua đã tiêu hao không ít tinh lực của Cổ Thần Hoán, không nghĩ tới chỉ qua một đêm, Cổ Thần Hoán liền khôi phục hung mãnh như tối qua, cường độ hung hãn khiến Thời Thiên không phút giây nào được thả lỏng.

Nhìn gương mặt Thời Thiên đầy thống khổ, Cổ Thần Hoán hôn một cái lên chóp mũi ướt mồ hôi của cậu, động tác dần dần chậm lại, sau khi chờ Thời Thiên thoáng thở dốc, lại áp Thời Thiên xuống giường.

"Anh đã nói chỉ muốn một lần... A... "

Còn chưa nói dứt câu, Thời Thiên lại kêu lên một tiếng đau đớn rồi vùi mặt vào trong chăn, ngón tay siết chặt nệm giường.

Cổ Thần Hoán hôn nhẹ lên tấm lưng trắng nõn khêu gợi của Thời Thiên từ phía sau, giọng nói khàn khàn, "Sẽ không làm em bị thương... Ngoan nào... Thả lỏng... "

___

Ngừng cuộc chiến, Cổ Thần Hoán ý do vị tẫn nằm trên người Thời Thiên, lồng ngực dán sát vào lưng cậu, bàn tay không an phận trượt xuống hạ thân Thời Thiên.

"Sau này cứ như vậy... " Cọ mặt lên mái tóc ngắn mềm mại, trên mặt Cổ Thần Hoán đều là thỏa mãn, "Rất tốt... "

Cảm giác khí lực mất cả đêm để khôi phục lại bị Cổ Thần Hoán rút khô, Thời Thiên mệt mỏi thở hổn hển, nhưng vẫn không quên mục đích khiến cậu phải thấp hèn đi câu dẫn bản năng nguyên thủy của Cổ Thần Hoán, "Cổ Thần Hoán, cha tôi bị bệnh... rất khó chịu... "

Thân thể Cổ Thần Hoán chấn động, ngay sau đó hắn âm hiểm cười, "Em tưởng chỉ lấy lòng tôi một lần này, tôi sẽ đi cứu Thời Việt Nam?"

Thời Thiên vừa phẫn nộ, lại vừa bất lực, "Cổ Thần Hoán, anh... "

"Thiếu gia của tôi, không nên gấp gáp." Cổ Thần Hoán cắt lời Thời Thiên, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc cậu, "Nếu chúng ta vẫn luôn hài hòa như vừa nãy, sẽ có một ngày tôi chủ động cứu ông ta, cho nên đừng đề cập đến vấn đề này nữa."

Thời Thiên sắc mặt ảm đạm, "Tôi biết rồi."

___

Hừng đông, Cổ Thần Hoán ôm Thời Thiên vào phòng tắm, trong lúc giúp cậu tẩy rửa sạch sẽ, hắn lại khó kìm lòng mà đặt Thời Thiên dựa vào thành bồn tắm hôn hít một phen.

Tắm rửa xong, Cổ Thần Hoán gọi phục vụ phòng đưa bữa sáng tới, ở trong phòng bồi Thời Thiên ăn sáng, khi tất cả mọi thứ xong xuôi đã là hơn tám giờ.

"Em vẫn nên chuyển tới sống trong căn biệt thự tôi tặng cho em, như vậy tôi có thể tìm em thuận tiện hơn." Cổ Thần Hoán đứng cạnh ghế sa lon, vừa thắt ca-ra-vat, vừa nhàn nhạt nói, "Ở đây nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều liền chuyển tới đi."

Thời Thiên ngồi trên ghế sa lon, hờ hững đáp một tiếng, "Được."

Trong lòng cười thê lương, đây... là nuôi nhốt sao?

Chuẩn bị mọi thứ xong, Cổ Thần Hoán ném một tấm thẻ xuống bàn kính trước mặt Thời Thiên, "Chi tiêu sau này thì dùng tiền trong tấm thẻ này, mật mã là 513241, hết thảy đều được tôi giám sát chặt chẽ, cho nên em đừng nghĩ số tiền trong đó có thể thay đổi được gì."

Cổ Thần Hoán vừa mới quay người chuẩn bị đi ra cửa, Thời Thiên đột nhiên mở miệng gọi Cổ Thần Hoán, thần sắc phức tạp, "Cổ Thần Hoán, tôi cái gì cũng sẽ nghe theo anh, cho nên coi như tôi cầu xin anh, đừng để cha hoặc bạn bè của tôi biết... tôi là tình nhân của anh."

Đó là tôn nghiêm không thể bị xâm phạm, là góc chết của cậu.

Ngực như bị đánh một quyền, sắc mặt Cổ Thần Hoán cứng đờ, hắn không quay đầu trầm giọng nói, "Tôi nói rồi, chỉ cần sau này em ngoan ngoãn nghe theo tôi, tôi sẽ không khó dễ em." Nói xong, Cổ Thần Hoán nhanh chân rời khỏi phòng.

Kỳ thực, cũng nên như vậy, người con trai này sẽ chỉ là tình nhân bí mật của Cổ Thần Hoán hắn, không thể bước ra ngoài ánh sáng.

Cổ Thần Hoán vừa đi không lâu, Thời Thiên cũng rời khỏi khách sạn, tuy rằng đi lại miễn cưỡng, nhưng vẫn chưa đến nỗi bước đi không nổi, huống chi, khách sạn này, Thời Thiên chỉ hận không thể vĩnh viễn rời khỏi đây.

Gọi một chiếc taxi trước cửa khách sạn, Thời Thiên về nhà trọ.

Không cần đi khắp nơi tìm việc, cũng không cần lo lắng suy nghĩ phải làm gì để kiếm được thật nhiều tiền.

Trong lòng như bị đào rỗng, Thời Thiên chưa bao giờ ngờ có một ngày ý nghĩ như vậy lại xuất hiện trong đầu mình, hy vọng bốn năm bận rộn có thể tiếp tục kéo dài.

Vô luận có bao nhiêu mệt mỏi, vô luận có bao nhiêu oan ức, ít nhất, cậu chưa bao giờ chán ghét chính mình như lúc này.

Mặc kệ tất cả để cứu cha, kỳ thực cậu rất sợ, sợ cha sẽ biến mất, thế giới này sẽ không còn người nào thật lòng yêu thương cậu.

Nếu điều đó xảy ra, cậu thật sự chỉ còn lại một mình.

Nỗi đau xé tâm can khi mất đi người thân, sau khi mẹ qua đời, cậu không muốn trải qua một lần nữa.

Vừa trở về Thời Thiên liền bước vào phòng tắm tẩy rửa lại một lần, mùi khói thuốc vương trên người Cổ Thần Hoán khiến Thời Thiên phi thường khó chịu.

Bất quá có rửa thế nào cũng không hết loại khí tức buồn nôn kia.

Đổi một bộ quần áo sạch, vừa lúc Quan Lĩnh đi mua đồ ăn trưa trở về.

Hôm nay là ngày lễ, Quan Lĩnh được nghỉ một ngày, bây giờ được thăng chức thành quản kho ở Ngôi Sao, mỗi ngày đối với Quan Lĩnh đều phi thường thoải mái, gương mặt sáng sủa suất khí đỏ bừng.

"Hiếm thấy a, tên tiểu tử nhà cậu cuối cùng đã quay về." Quan Lĩnh nhìn thấy Thời Thiên, sau kinh ngạc là hưng phấn nói.

"Lúc trước tôi không phải đã nói rồi sao, một người thân của tôi phải phẫu thuật, mấy ngày nay tôi đều ở chỗ người đó."

Quan Lĩnh đem cơm trưa vừa mới mua về đặt lên bàn, đột nhiên chú ý đến những vết thương chưa khỏi hẳn trên mặt Thời Thiên liền liên tiếp hỏi dồn, Thời Thiên đều dùng lý do đi đêm gặp cướp trả lời qua loa.

Thời Thiên sờ sờ mặt mình, sắc mặt âm u.

Xem ra mấy ngày tới không thể đi thăm cha được rồi.

Lời giải thích đi đêm gặp cướp có thể lừa gạt được người khác, nhưng không lừa được cha.

"Cậu đứng ngây ra đó làm gì a, lại đây ăn, tôi mua rất nhiều." Quan Lĩnh đem đồ hộp trong túi lấy ra, ngẩng đầu vẫy tay với Thời Thiên, "Đến đến đến, tôi kể cho cậu nghe chuyện mới mẻ đã xảy ra ở Ngôi Sao mấy hôm nay."

Thời Thiên không đói, cậu ngồi vào bàn, chỉ uống bát canh cá Quan Lĩnh mua ở bên ngoài.

Quan Lĩnh thao thao bất tuyệt, Thời Thiên cúi đầu uống canh, im lặng lắng nghe.

"A da, đúng rồi Dương Thiên, cậu có cần việc không? Tôi có thể giúp cậu sắp xếp... "

"Không cần." Thời Thiên ngẩng đầu cắt ngang, "Tôi tìm được việc rồi, hơn nữa buổi chiều sẽ chuyển đi."

Tìm được công việc là MB tư nhân, nơi chuyển đến chính là phòng giam dành cho tình nhân.

"Sớm như vậy đã đi." Quan Lĩnh cau mày, có chút không nỡ, "Hơn nữa mấy ngày cậu sống ở đây tôi đều tăng ca, còn cậu thì ở cùng người thân của cậu, hai anh em ta không thể hảo hảo sum vầy."

Thời Thiên khẽ cười một tiếng, "Ở cùng nhau như thế này không tính là sum vầy sao?"

"Ý nghĩa không giống nhau." Quan Lĩnh vuốt cằm, nghiêm trang suy tư vài giây, sau đó kích động nhìn Thời Thiên, " Hay là đêm nay tôi gọi mất người nữa đến, chúng ta tụ tập ở Ngôi Sao?"

Quan Lĩnh rất thích náo nhiệt, đối với những đề nghị như vậy luôn tràn ngập mong đợi cùng nhiệt tình.

Thời Thiên lại dùng lý do bận việc để từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi cái miệng như súng máy của Quan Lĩnh.