Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 57: Bồi thường thỏa thuận?



Khi nhìn thấy Dư Thặng đi về phía mình, Thời Thiên bất đắc dĩ cảm thán trong lòng, bởi công việc này rất có thể sẽ dừng lại ở ngày hôm nay.

Hiện tại cậu đã không còn Cổ Thần Hoán hậu thuẫn, Dư Thặng hoàn toàn có thể làm bất cứ chuyện gì, huống chi, đây là địa bàn của anh ta.

Thời Thiên lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, phát hiện còn hơn ba tiếng nữa là hết giờ làm việc, cố gắng một chút, có thể sẽ sống qua ba tiếng này, lấy thêm tiền lương một ngày, còn nếu bị Dư Thặng bức ép quá mức, ngày hôm nay coi như là làm không công.

Thời Thiên rất rõ ràng hiện giờ cậu không thể chọc giận Dư Thặng, vô luận Cổ Thần Hoán có yêu y hay không, Dư Thặng vẫn là nửa kia của hắn dù chỉ trên danh nghĩa, cho nên chọc giận Dư Thặng chẳng khác nào chọc giận Cổ Thần Hoán, hơn nữa Cổ Thần Hoán biết cha cậu còn sống, nếu làm hắn mất hứng, chỉ sợ hắn sẽ thương tổn đến cha cậu.

Nói chung hiện tại chỉ cần là người hoặc vật có quan hệ với Cổ Thần Hoán, Thời Thiên đều không thể không cẩn thận.

"Xin hỏi tiên sinh muốn uống gì?" Thời Thiên nhìn Dư Thặng ngồi xuống trước quầy bar, nhẫn nhịn cảm giác khó ở trong lòng, lễ phép hỏi.

"Gì cũng được." Dư Thặng cười vô hại, y chống một tay lên mặt quầy, thân thể nghiêng về phía trước, hạ giọng, "Đừng căng thẳng thế, tôi sẽ không làm gì cậu."

Thời Thiên cúi đầu điều rượu, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, không đáp lời Dư Thặng. Cậu rót rượu vào ly rồi đẩy đến trước mặt Dư Thặng, "Rượu của ngài."

Ngoài dự đoán, Dư Thặng chỉ ngồi yên uống rượu, thậm chí còn không nói thêm câu nào, vốn tưởng rằng y sẽ dùng ly rượu đó hất vào người mình, Thời Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng né tránh.

Bất quá Thời Thiên đương nhiên không tin Dư Thặng đi đường xa đến đây chỉ để uống rượu, so với nơi này, Dư Thặng hẳn là phải yêu thích những chỗ xa xỉ như Ngôi Sao mới đúng.

Cho nên, vẫn phải đề phòng!

Thời Thiên không biết, khi cậu đang thận trọng phòng bị Dư Thặng ra tay với mình, trong góc đại sảnh tối tăm, một đôi mắt đen thẳm luôn nhìn chằm chằm vào cậu.

Từ khi bước vào quán bar, ánh mắt Cổ Thần Hoán vẫn chưa từng rời khỏi thân hình tuấn mỹ đứng sau quầy bar của Thời Thiên. Bên ngoài là áo vest không tay màu đen, trong là lớp áo sơ mi trắng làm cho khuôn mặt tuấn tú chói mắt của Thời Thiên nổi bật càng thêm mê người, động tác thành thạo kết hợp với biểu tình hờ hững lãnh đạm khiến cậu trở thành điểm sáng lãnh diễm nhất.

Cổ Thần Hoán có chút nôn nóng, hắn đột nhiên không thể chờ đợi nổi trò chơi săn bắn của chính mình, không biết từ lúc nào, chỉ cần Thời Thiên xuất hiện trong tầm mắt, trong tâm trí hắn, hắn đều không khống chế được muốn chạm vào cậu, thậm trí hắn còn siết chặt tay trong vô thức, muốn đem thân thể mê người của Thời Thiên trói chặt vào lòng mình, loại ảo tưởng này khiến mỗi một tế bào trên cơ thể hắn như rực cháy vì khao khát. (Lust: thôi xong, dấu hiệu đầu tiên của bệnh tâm thần)

Loại cảm giác khó nhịn, cấp thiết như cào xé tim gan này khiến Cổ Thần Hoán bắt đầu bất mãn đối với sự chậm chạp của trò chơi do chính hắn tạo nên.

____

Chuyện Thời Thiên lo lắng vẫn xảy ra, cậu có chút bất đắc dĩ, cũng lười đi ứng phó, bởi gã đàn ông vừa hét lớn trong rượu có ruồi chắc chắn là đang tìm cớ gây sự! Quay đầu nhìn Dư Thặng tựa tiếu phi tiếu, biểu tình như đang xem kịch vui, trong lòng Thời Thiên đã hiểu rõ mọi chuyện.

Hãm hại có chủ đích, cậu dù có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh, huống chi Thời Thiên cậu, một không tiền quyền, hai không hậu thuẫn, chưa nói đến Dư Thặng, chỉ riêng tên lưu manh bỉ ổi kia thôi, cậu cũng không trêu chọc nổi!

"Xin lỗi." Thời Thiên rất thành khẩn xin lỗi, gương mặt không hề có chút hoang mang, vẫn là vẻ lạnh lùng không thay đổi, cậu rất lưu loát rót một ly rượu mới cho gã đàn ông kia, "Để tôi đổi lại ly khác cho ngài."

"Con mẹ nó khỏi cần!" Gã đàn ông thô lỗ mạnh mẽ vung tay, chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, gã rống to, "Lão tử nuốt cả con ruồi vào bụng rồi! Tiểu tử mày đừng tưởng đổi sang ly khác là xong chuyện! Gọi giám đốc ra đây! Bồi thường tiền! Không bồi thường lão tử sẽ gọi các anh em đến đập nát chỗ này!"

"Tiên sinh, bây giờ đang là tháng tư, sao có thể có ruồi." Thời Thiên cố gắng giữ thái độ nhún nhường.

Gã đàn ông sững sờ, sau giây phút lúng túng ngắn ngủi, lại vỗ bàn rống to, "Chẳng lẽ muốn lão tử phun ra cho tiểu tử mày xem? Mẹ nó! Mày là cái thá gì? Giám đốc đâu rồi?!"

Một nhân viên phục vụ nhát gan đi gọi giám đốc, mấy phút sau giám đốc vội vàng chạy ra, trước tiên làm bộ hỏi han tìm hiểu tình huống, sau đó không chút nể nang la mắng Thời Thiên trước mặt tất cả mọi người,cuối cùng giám đốc hứa hẹn sẽ miễn tiền cho gã đàn ông đó trong vòng một tháng, nhưng gã ta vẫn không chịu yên, còn bắt Thời Thiên phải quỳ xuống xin lỗi.

Thời Thiên nhìn gã đàn ông cố ý dây dưa với mình, lại nhìn sang giám đốc đang làm trò, rồi liếc mắt nhìn Dư Thặng vẫn ngồi cười không nói, cậu cười khổ trong lòng.

Quán rượu này là tài sản của Cổ Thần Hoán, giám đốc sao có thể sợ một tên lưu manh? Dư Thặng ngồi một bên xem cuộc vui, chỉ có giám đốc và gã nam nhân tận tâm tận trách diễn kịch, không phải muốn nhục nhã cậu trước mặt nhiều người thì là gì?

Cần thiết chăng? Đối phó với một tiểu nhân vật như cậu mà phải mất công dựng lên một tuồng kịch như vậy?

Nếu muốn cậu quỳ xuống, thì chỉ cần tập kích trên đường trở về, tùy tiện kêu một đám người kéo cậu vào ngõ hẻm, dùng bạo lực buộc cậu phải quỳ là được rồi.

"Giám đốc, chuyện ngày hôm nay là lỗi của tôi, tôi từ chức." Thời Thiên mặt không thay đổi nhìn giám đốc, "Phiền ngài thanh toán lương cho tôi, tôi sẽ lập tức rời đi."

"Không phải chỉ cần quỳ một chút thôi sao? Cần gì phải nghỉ việc?" Giám đốc nghiêm mặt, "Tôi không đồng ý!"

"Nếu như tôi nhất định muốn nghỉ việc?" Sắc mặt Thời Thiên không có bất kỳ biến hóa nào.

"Vậy thì đó chính là cậu tự ý thôi việc khi chưa có sự đồng ý của tôi, dựa theo hợp đồng lúc trước cậu ký, cậu phải bồi thường cho tôi mười vạn." Giám đốc cất cao giọng, nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý, rất hiển nhiên, hắn đang đợi thời khắc này.

"Có thể thanh toántiền lương của mấy ngày nay cho tôi trước được không?" Thời Thiên lạnh giọng nói, "Còn lại thì dựa theo bản thỏa thuận."

Giám đốc sững sờ, hắn không ngờ Thời Thiên không chút hoang mang nói ra những lời này, vốn cho là cậu sẽ quỳ xuống vì không thể trả nổi mười vạn tiền bồi thường, không nghĩ tới....

Giám đốc khẽ liếc Dư Thặng, Dư Thặng gật đầu, tiện thể dùng ánh mắt ra hiệu cho gã đàn ông kia.

Gã đàn ông rốt cuộc cũng rời đi. Giám đốc dẫn Thời Thiên vào văn phòng, nhanh chóng thanh toán lương, cuối cùng rất nghiêm túc yêu cầu cậu mau trả mười vạn bồi thường.

"Thỏa thuận là cậu xác nhận ký tên, món nợ này cậu không trốn được đâu, nếu như kéo dài quá lâu không chịu trả, tôi hoàn toàn có thể tống cậu vào tù."

Lúc giám đốc nói, Thời Thiên luôn cúi đầu kiểm tra lại số tiền trên tay mình, cuối cùng cho đến khi quay gười rời khỏi phòng, cậu vẫn không nói câu nào với giám đốc.

Thời Thiên không lập tức rời đi, sau khi ra khỏi văn phòng giám đốc cậu quay lại đại sảnh, thấy Dư Thặng vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, khóe môi Thời Thiên vung lên một mạt cười âm hiểm, nhấc chân đi tới.

Dư Thặng vốn định đến ngồi cùng với Cổ Thần Hoán, nhưng phải đợi giám đốc quay lại rồi báo cáo kết quả cho Cổ Thần Hoán nghe, cho nên y mới ngồi yên chỗ cũ, Dư Thặng thầm nghĩ Thời Thiên tuyệt đối không thể cam tâm tình nguyện bồi thường mười vạn, huống chi cậu bây giờ thiếu tiền đến phát điên, mười vạn đối với cậu mà nói không thể nghi ngờ chính là họa vô đơn chí.

Sống chết giữ lại tôn nghiêm của mình, nhưng lại bị chính phần ngạo khí ấy đẩy vào tuyệt cảnh, vậy cũng không phải là hành động sáng suốt.

"Không ngại tôi ngồi ở đây đi?" Thời Thiên ngồi lên vị trí của Dư Thặng lúc trước, nụ cười có chút quỷ dị.

Dư Thặng đối với việc Thời Thiên chủ động tìm đến mình thì rất kinh ngạc, bất quá càng khiến y nghi hoặc đó là cậu vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, như thể không hề đem chuyện phải bồi thường mười vạn để ở trong lòng.

"Đương nhiên không ngại." Dư Thặng nhẹ nhàng nở nụ cười, gương mặt hòa nhã động nhân.

Cổ Thần Hoán đang dõi theo cách đó không xa, y sao có thể biểu hiện thua kém nam nhân này?