Tránh Ra Hỗn Đản Tứ Bào Thai

Chương 7: Bảo bối của ác ma



Liên quỳ gối ở phía sau đem mông Tiểu Mỹ nâng lên, lộ ra địa phương mà tiểu huyệt cùng nam căn đang ân ái, mật dịch theo thân cự căn chảy ra. Liên với tay đem mật dịch bôi lên nhục bổng của chính mình, xoa nắn một hồi.

“A.. ngươi muốn làm cái gì…” Vô lực giãy dụa cùng lời nói căn bản không hề có giá trị. Khuê nhếch mép, nắm chắt lấy cặp mông của nàng, phối hợp với động tác tiếp theo của đệ đệ hắn.

Liên một tay vạch ra cúc hoa của nàng, một tay đem nhục bổng đã chuẩn bị tốt tư thế nhắm ngay tiểu cúc mà đâm vào.

“A…a … không được…..nơi đó…” Tiểu cúc hoa bị xâm phạm khiến nàng đau đến tê tâm liệt phế, cảm giác so với khi bị Khuê đâm vào tiểu huyệt còn muốn kinh khủng hơn. Tiểu Mỹ liều mình giãy dụa, nhưng cả người đều bị Khuê ôm chặt vào ngực. Tiểu cúc hoa chỉ mới chứa đỉnh đầu của nhục bổng đã khiến nàng như chết đi, vậy đến lúc cả cây gậy đó đâm xuyên vào, chắc hẳn cả người nàng cùng nứt ra làm đôi, Tiểu Mỹ nghĩ đến đó hoảng sợ khóc to.

Liên lúc này đã bị vây trong khoái cảm, không để ý đến biểu tình của thiên hạ phía dưới, không chút lưu tình nhấn nam căn thật sâu vào tuyết đồn. Tiểu Mỹ khóc liên thanh

“ Đau quá….đau chết mất…ngươi…”

Trong mắt Liên, dục vọng bây giờ đã lấn chiếm tất cả, cơ hồ tiếng kêu của nàng hắn đều bỏ ngoài tai, ra sức đem nam căn rút ra rồi lại chọc vào. Một bước nông, hai bước sâu.

Mông bị áp sát, cả hai nam căn cùng lúc rút ra, cùng lúc tiến vào.

Liên bị cảnh tượng dâm mỹ mê hoặc, cúc huyệt cắn nuốt tiểu đệ đệ của hắn, đem nhục bổng to lớn ngậm vào rồi nhả ra, kích thích truyền xuống khiến cư căn đã lớn càng nở to hơn nữa.

Mỗi lần nhục bổng ra vào đều có độ mạnh yếu khác nhau, như thế lặp lại vài lần, hai cái huyệt khẩu một trước một sau bị tra tấn khiến mật dịch chảy ra ròng ròng, nhầy nhụa.

“Nhanh quá….. chậm…” Cả hai cái cự long đều trướng lớn, huyệt khẩu nhỏ bé mơ hồ đã không thể chống cự được nữa.

“a…a…” Tiểu Mỹ đã cạn kiệt sức lực, cơ thể vô lực nằm trên ngực Khuê, miệng anh đào không thể khép lại, chậm rãi chảy ra từng sợi chỉ bạc trong suốt.

“Hai tiểu huyệt trước sau đều bị nhục bổng làm tắc nghẽn, thật đẹp” Mẫn mở miệng cảm thán, nâng mi mắt nhìn chằm vào mật dịch đang ồ ạt chảy ra từ hai tiểu huyệt. Hai tay ở phía dưới ra sức xóc nảy.

“Bảo bối thật dâm đãng, thế nào lại nhiều nước đến như vậy” Liệt với tay đem mật dịch chảy ra từ chỗ ba người, đổ lên cự long của bản thân, ra sức vuốt ve

“A….a…” Nước mắt nóng hổi từng giọt rơi xuống, miệng phấn nộn nhấp nháy, tiếng nữ nhân rên rỉ làm bừng tỉnh không gian tịch mịch của sân bóng. Xúc cảm vừa đau đớn vừa thống khoái chiếm cứ toàn bộ tri giác của Tiểu Mỹ.

Đột nhiên, Liên dùng sức đem cự căn đảo một vòng, làm Tiểu mỹ thét chói tai “ A….ngươi…”

Liên nhếch mép cười, cắn răng nhắm ngay thịt huyệt lúc này nam căn chạm vào, dùng sức đâm vào một cái, sau đó lại điều chỉnh tốc độ đâm vào rút ra.
Khuê nghiến răng, hai nhục bổng bây giờ chỉ cách một tầng thịt mỏng, Liên cứ kịch liệt luật động như vậy cũng làm cho Khuê kích thích mãnh liệt.

Tiểu Mỹ âm thanh nỉ non chỉ ngâm trong miệng, đến bây giờ khí lực của nàng toàn bộ đã mất hết, đôi mắt vô thần mặc kệ nam nhân đang ra sức trên cơ thể mình.

Nhục bổng bị chôn quá chặt, Liên cắn răng cố nhấp thêm vài cái nữa, khoái cảm trào dâng làm hắn rống to một tiếng, tinh dịch mãnh liệt phun trào trong cúc huyệt.

Đồng thời, Khuê cũng không thể kiềm chế được, cự long vừa to vừa thô giật giật mấy cái cũng ồ ạt phun ra dòng tinh ấm nóng vào bên trong hoa huyệt.

Tiểu Mỹ cố gắng há miệng để hít không khí, thịt huyệt trước sau co bóp mãnh liệt đem bạch dịch của hai cự căn rút sạch.

Sau khi đã phóng xuất hoàn toàn, Liên nhẹ nhàng dem nam căn rút ra. Cúc huyệt nhất thời không thể kép lại, bạch dịch bên trong iền lập tức trào ra, nhỏ lên mặt đất.

Mẫn ôn nhu ôm cô gái đã mất hết khí lực và lòng. Hành động đó làm năm căn của Khuê cũng tuột ra khỏi hoa huyệt, bạch dịch cũng ào ạt theo đùi nàng chảy xuống.

Mẫn khẽ vuốt gương mặt Tiểu Mỹ, chạm đến lông mi dài như cánh quạt, chạm đến cánh mũi nhỏ nhắn ửng đỏ, rồi chạm qua khóe môi đã khép lại, sưng tấy. Phát hiện bảo bối đã bị hai huynh đệ của hắn tra tấn khiến mất đi ý thức ngất xỉu, trong mắt ngập tràn yêu thương và đau lòng. Bạch dịch từ tiểu huyệt của nàng vẫn nhỏ trên đùi của hắn..

Khuê cũng ngước mắt nhìn, biết Tiểu Mỹ đã hôn mê, vẻ mặt vô cùng hối hận.

“Mẫn, bảo bối có thể chịu được hai chúng ta nữa hay không” Liệt cười khổ.

“Ngươi có thể nhịn được hay không” Mẫn thản nhiên nhíu mày hỏi lại.

Liệt nhún nhún vai, nhìn đến vật gì đó càng lúc càng thô to, gân xanh tím cơ hồ đều nổi rõ, thầm nghĩ như thế này thì làm sao mà chịu nổi. Hắn bất đắc dĩ nhìn Mẫn “ Đệ cũng không muốn chạm vào nữ nhân khác ngoài bảo bối”

“ Ta cũng nghĩ như vậy “ Mẫn hôn lên má Tiểu Mỹ, trầm giọng nói.“ Nhưng mà chúng ta tiếp tục muốn, bảo bối sẽ chịu không nổi, nhỡ đâu làm bị thương vật nhỏ thì sao” Mẫn nhẹ nhàng tách hai chân Tiểu Mỹ ra, kiểm tra cẩn thân nơi tư mật của nàng.

“ Đành chịu ủy khuất lần này vậy”Liệt kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy đến, đem cự căn đặt trong lòng bàn tay Tiểu Mỹ, tay của hắn bao phía ngoài tay nàng, liên tục xóc , cảm giác từ bàn tay bé nhỏ truyền khiến nam căn của hắn càng thô to hơn, cơ hồ như muốn nứt ra.

Mẫn nhìn thấy, liền thở dài, đem nam căn nóng như lửa để tại tiểu huyệt của nàng, nhẹ nhàng đâm vào, cảm giác thiên hạ trong lòng co rùm, hắn ôn nhu hôn lên môi nàng, chậm rãi tiến tới làm cho tiểu huyền hoàn toàn nuốt chặt tiểu đệ đệ.

“Sớm hay muộn cũng sẽ bị bảo bối bức đến chết” Liệt đem toàn bộ lửa nóng trong nam căn phóng ra, trừng mắt nhìn cô gái mình yêu khuôn mặt tái nhợt, lời nói trách cứ nhưng mắt lại tràn ngập thương yêu.

Mẫn cũng kêu ra một tiếng, lập tức phóng xuất, đem dịch nóng phun vào sâu trong tiểu huyệt.

Rút nam căn ra khỏi cơ thể Tiểu Mỹ, Mẫn nhìn dòng bạch dịch lần nữa trào ra, lại nhìn bảo bối trong lòng, không khỏi mỉm cười âu yếm. Môi của hắn nhẹ nhàng thổi khí vào tai của Tiểu Mỹ, không cần biết nàng có thể nghe hay không, thấp giọng nói “ lần này ta cùng Liệt cho bảo bối khất nợ, đợi đến lần sau, chúng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, bảo bối phải chuẩn bị thật tốt đấy….”