Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 110





Lục Chỉ nói xong, nhìn sang người đàn ông mặc tây trang nằm trên mặt đất, con dao vẫn còn cắm trên người, lúc nãy động tĩnh lớn như vậy, các thành viên trong nhóm hắn đều tạm dừng diễn kịch, mà hắn vẫn nằm như cũ, vững như Thái Sơn, nếu không phải ngực hắn còn phập phồng, thật đúng là không khác thi thể là bao.

Thanh niên áo xanh giới thiệu, "Câu chuyện của chúng tôi là thế này, vị đóng vai thi thể này là..., "Ủa ngủ thiệt rồi hả?"

Thanh niên áo xanh cạn lời, trừng hắn một cái, "Mặc kệ hắn, hắn diễn vai một người có tiền, tới tham quan phòng triển lãm nghệ thuật mà mình mới khai trương, chúng tôi đóng vai mấy người vợ của hắn, cháu gái nhỏ, con rể, giám đốc phòng triển lãm, tôi diễn vai phóng viên vẫn luôn muốn tìm hắn phỏng vấn."

Lục Chỉ gật đầu, nhìn sang mấy người khác, ngoại trừ người ghi chép bên hậu cần, cùng người cầm điện thoại quay chụp, cô gái váy đỏ diễn vai cô cháu gái 8 tuổi mà người chết yêu thương nhất; thanh niên áo vàng diễn vai người con rể muốn đoạt lại quyền nuôi dưỡng con gái, có quan hệ không tốt với người chết; cô gái mặc áo xanh nhạt luôn ngồi xe lăn diễn vai vợ cùng người chết đi xem khu triển lãm, một người khác ăn mặc có vẻ công sở là giám đốc phòng triển lãm đã làm với người chết được 10 năm; hơn nữa còn có thanh niên áo xanh đóng vai phóng viên, tổng cộng có 5 người phát hiện cái chết của nạn nhân.

"Vậy hung thủ là một trong mấy người?" Lục Chỉ nhìn 5 người hỏi.

"Đúng, căn cứ dữ kiện là như vậy." Thanh niên áo xanh cười, không biết vì sao, hắn nhìn thấy Lục Chỉ liền không nhịn được cứ muốn cười, tâm tình tự nhiên cũng thả lỏng vui vẻ hơn hẳn, còn không hiểu sao cứ muốn nói lời hay ý đẹp với cậu, hấp dẫn sự chú ý của cậu. "Cậu thật thông minh."

Cửu gia trừng hắn một cái, rõ rõ ràng ràng.

"Hoạt động này có ý nghĩa nhỉ." Lục Chỉ gật đầu, nói với Ninh Tước, "Chuyên môn của anh đấy."

Ninh Tước cười cười.

Ánh mắt Lục Chỉ sáng ngời, "Anh nhìn ra được hung thủ là ai rồi à?"

Ninh Tước cười, "Cưng không biết?"

"Tôi biết cũng không tính, anh biết mới là kỹ năng trinh thám thật." Lục Chỉ nghiêm túc nói.

Cửu gia tò mò, "Hung thủ là ai?"

Thanh niên áo xanh nghe vậy cũng kinh ngạc nói, "Mấy người biết hung thủ là ai? Tôi chỉ mới nói qua đặc điểm danh tính mỗi nhân vật thôi mà?"

Trong khoảng thời gian nói chuyện, thư ký nhóm cũng đã mượn được bảng thông báo, trên mặt ghi chú rõ là đang livestream trò chơi, xin đừng hoảng sợ.

"Đây mới giống lời con người này." Cửu gia quăng một ánh nhìn xem thường.

"Ừ." Lục Chỉ đồng tình gật đầu, "Vậy các cậu livestream tiếp đi, chúng tôi không quấy rầy nữa. Chúng tôi đi tham quan tiếp đây."

"A? Hả." Thanh niên áo lam nghe Lục Chỉ nói vậy, có chút buông chưa được.

Bỗng nhiễn, IQ hắn chợt tăng vọt, nói với vẻ hiếu kỳ, "Các cậu đoán được hung thủ là ai rồi sao?"

Lục Chỉ để ý thấy di động không có quay trúng cậu, mới đưa tay chỉ chỉ một người trong nhóm, Ninh Tước gật đầu.

Thanh niên áo xanh hít một hơi thật sâu, những người khác có mặt thấy vậy cũng kinh ngạc, cảm thán sôi nổi thảo luận, "Đệch, đoán được thiệt nè?"

"Người xem livestream đến giờ vẫn chưa đoán được đâu." Người cầm di dộng theo dõi phần bình luận kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, thân làm biên kịch như tôi cảm thấy thật khiếp sợ." Người ghi chép mở to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Lục Chỉ và Ninh Tước.

"Điều tra thế nào vậy?"Thanh niên áo xanh nhịn không được hỏi.

"Không ngại các cậu kinh sợ, hai người đó một là nhà tâm lý học, một là thiên sư mạnh nhất giới phong thuỷ." Hứa Bán Vân và Cao Triệt phát hiện, khi Cửu gia nói những lời này, thần sắc mấy người đó đua nhau biến đổi như tắc kè hoa, biến hoá cảm xúc lại vô cùng đa dạng không giống nhau.

Ninh Tước nhìn Cửu gia, "Tâm của em lệch quỹ đạo quá nghe, có với sang Siberia cũng không tới."

"Ngươi có thể so với Chỉ Chỉ sao." Cửu gia ra vẻ đương nhiên.

Ninh Tước cười cười, không tức không giận, hắn cực kỳ có kiên nhẫn, bất luận là vấn đề gì hắn đều có thể chờ đến sau này rồi sẽ tính sổ sau.

"Đi thôi." Ninh Tước vẫy tay mới đám người, sau đó nhóm 5 người lại tiếp tục đi lên phía trước.

Sau khi bọn họ đi rồi, mấy người trong nhóm đam mê trinh thám mới ồn ào lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán.

"Oa, một xã hội đen, một nhà tâm lý học, một thiên sư? Hai người còn lại không biết làm cái gì, bất quá cái tổ hợp này thật sự không phải dạng vừa?"

"Quá lợi hại, liếc một cái đã nhìn thấu triệt." Thanh niên áo xanh luôn miệng tán thưởng, lại trừng mắt ghét bỏ nhìn người ghi chép. "Còn dám khoác lác cái gì mà kịch bản trinh thám hay nhất, người ta cmn liếc một cái đã nhìn ra đâu người đâu ma, quả nhiên chỉ là một đứa vô dụng."

"Lão đại, đừng nói như vậy, dù sao người ta là nhà tâm lý học mà." Thanh niên áo vàng khuyên một câu, nhưng ánh mắt của hắn lại thể hiện hắn không phải thật sự vì bênh vực kẻ yếu.

Những người khác cũng nhìn cậu bạn ghi chép, tuy chưa nói gì nhưng thái độ cũng đầy vẻ ghét bỏ.

"Vậy cũng không đến mức liếc một cái đã nhìn thấu chân tướng đi, ba tôi là giáo sư hình trinh nổi danh trong nước cũng không làm được như vậy đâu." Khi thanh niên áo xanh nói những lời này, thái độ ngập tràn cao ngạo và ý tứ khoe khoang.

"Về sau xoay vòng kịch bản đừng mang cậu ta theo nữa." Thanh niên áo xanh thu hồi tầm mắt, lười không thèm nhìn cậu bạn ghi chép dù chỉ một cái, "Chẳng bằng mấy đợt trước của chúng ta đều hot rần rần trên G trạm, cái này cảm giác nổi không nổi."

Cậu bạn ghi chép nghe thấy những lời này cũng không chút tức giận, ngược lại càng tự ti cúi đầu, tự mình ghét bỏ chính mình, Nữ sinh mặc váy đỏ trừng mắt nhìn cậu một cái, cũng bởi vì cậu ta hèn như vậy nên mới bị nhóm trưởng khi dễ, cô một chút cũng không cảm thấy đồng tình, thậm chí còn cảm thấy ghét bỏ.

"Cũng chưa chắc. Lão đại, mấy người kia mới lọt ống kính mấy giây mà phòng livestream đă tăng mấy vạn người xem rồi!" Thanh niên cầm di động nói.

"Á đìu, sao mày không nói sớm." Thanh niên áo xanh có hơi hối hận, "Mà thôi, không thể trêu vào, nếu không tao thật muốn làm quen với cậu bạn vóc dáng nhỏ nhắn kia."

Hắn tiếc nuối nói xong, vẫy vẫy tay, ra hiệu mọi người tiếp tục chuẩn bị tiếp tục công việc, "Đăng thông báo, livestream tiếp tục."

Nhóm Lục Chỉ tiếp tục đi tham quan xung quanh.

"Cái phòng triển lãm này đúng là rộng thật." Cửu gia nhịn không được nói. Thảo nào phải mở cả cửa hàng đồ uống cùng bánh ngọt, nếu không, còn chưa đi dạo hết đã chết đói chết khát rã mất. Mà đi vào rồi mới phát hiện, trung tâm triển lãm này thế nhưng hình tròn, trước đó bọn họ đã đi vòng quanh bên ngoài trung tâm triển lãm này, đi mất một lúc lâu mà vẫn chưa đến điểm cuối.

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai, "Trời ơi ——!"

Nhóm Lục Chỉ quay mặt nhìn nhau, bước nhanh về phía trước. Còn chưa đi đến gần đã thấy vài bóng người đứng vây quanh một chỗ, bi thống nhìn một bóng người nằm trên mặt đất.

"Sao lại thế này? Chẳng lẽ có một nhóm yêu thích trinh thám nữa?" Hứa Bán Vân hỏi.

"Mấy nhóm này hẹn nhau cùng tổ chức hoạt động à?" Cửu gia cũng cảm thấy kỳ quái.

Lục Chỉ nhìn người nằm trên đất, Ninh Tước quan sát vẻ mặt cậu, "Cưng nhìn ra cái gì?"

"Nằm trên mặt đất lần này là thi thể."

Cửu gia vừa nghe liền kinh ngạc nhướng mày, che miệng lại, "Oa? Tiến bộ thế, dùng thi thể thật á?"

Ninh Tước phát hiện một vấn đề, nhìn sang hai người Cao Triệt và Hứa Bán Vân, "Vừa vồi hai anh không nhìn ra hung thủ là ai nhỉ?"

"Nhìn kiểu gì? Đều là diễn, trên tướng mạo sẽ không thể hiện ra, chúng tôi cũng chả hiểu tâm lý học." Hứa Bán Vân nhàn nhạt nói. Cao Triệt nhìn hắn một cái.

Ninh Tước lại hỏi, "Vậy các anh đứng xa như vậy có thể nhìn thấy người trên mặt đất đã chết hay chưa không?"

"Không thể." Cao Triệt quả quyết trả lời vấn đề của hắn, "Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, cậu đoán không sai, Chỉ Chỉ quả thật không giống người thường, có thể làm được những việc người thường không làm được."

Ninh Tước hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Lục Chỉ, tuy rằng trước đó đã biết Lục Chỉ rất thần kỳ, nhưng hắn vẫn nghĩ cậu còn có sư phụ rồi sư huynh, có lẽ càng có nhiều người lợi hại hơn cậu, thì ra cậu thật sự là đỉnh núi, không có đỉnh cao hơn. Không biết vì sao, từ tận đáy lòng, Ninh Tước sinh ra một loại cảm xúc khó giải thích với Lục Chỉ. Khoa học mà hắn tin tưởng ngay giờ phút này đã chịu sự tấn công nặng nề nhất. Có thể người khác không thể lý giải, nhưng trong mắt Ninh Tước, nếu loại hiện tượng này xuất hiện trên nhiều người, vậy có thể là một loại hiện tượng, nhưng nếu chỉ là sự tồn tại độc nhất vậy càng tràn ngập cảm giác thần bí. Hắn không khỏi càng cảm thấy tràn ngập tò mò về Lục Chỉ.

"Đừng nghĩ nữa, chúng ta đi lên xem thử đi." Cửu gia vỗ hắn một cái, hắn phản ứng lại, thấy nhóm Lục Chỉ đã đi rồi, liền nhanh chóng chạy theo. Vừa đi lên trước thì thấy, có một người nằm trên mặt đất, trên ngực cắm một con dao.

Cửu gia nhíu nhíu mày, "Hửm? Cách chết này sao giống với nhóm yêu thích trinh thám trước đó quá ta?"

Hắn nói xong nhìn sang người phụ nữ ngồi xe lăn bên cạnh, cười cười, "Ở đây cũng có người ngồi xe lăn nè, hai bên đụng thiết lập à? Nhưng phải nói nhóm này tương đối chuyên nghiệp, còn mời cả diễn viên tuổi tác tương thích đến đóng, vậy người cầm điện thoại đâu rồi?"

"Cậu nói bậy gì đó?" Người phụ nữ ngồi xe lăn ngẩng đầu nhìn Cửu gia, "Chồng tôi đã chết, sao cậu lại......" Nước mắt trên mặt bà cũng chưa lau khô, dùng ánh mắt "Tên thần kinh từ nơi nào đến" nhìn Cửu gia.

"Hả?" Cửu gia ngẩng đầu, nói khẽ với Ninh Tước, "Diễn giống thật quá."

"Không phải diễn." Ninh Tước và Lục Chỉ đồng thời mở miệng, làm Cửu gia càng thêm khó hiểu.

"Các cậu là khách tới tham quan?" Người đàn ông mặc tây trang nhìn nhóm người Lục Chỉ và Cửu gia, nét mặt hắn đầy vẻ bi thống, hiển nhiên còn chưa ổn định tinh thần, "Thật xin lỗi, sự tình xảy ra quá đột ngột, tôi còn chưa chưa kịp cho phong toả phòng triển lãm."

"Hả?" Cửu gia nghi hoặc nhìn bảng tên trên áo hắn, quả thật viết tên của phòng triển lãm cùng bốn chữ giám đốc nghệ thuật, nhìn dáng vẻ có lẽ là quản lý phòng triển lãm nghệ thuật thật.

"Lần này là thật." Lục Chỉ nói, sắc mặt lập tức nghiêm túc lên.

Ninh Tước ngưng thần nín thở, bé gái, giám đốc phòng triển lãm, người phụ nữ ngồi xe lăn, một người đàn ông nhìn người chết với vẻ mặt phức tạp, còn có một người đang cầm notebook. Đôi mắt hắn bỗng chốc trợn tròn không dám tin, án giết người trước mặt giống y hệt tình tiết trong kịch bản trinh thám mới gặp phải trước đó!

chapter content



Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!