Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 48



Mục Duệ Húc thở phào nhẽ nhõm, xem ra tư tưởng của sư phụ mình rất tiến bộ.

Bạch Ly nhìn đại đồ đệ của mình, lại nghĩ tới tiểu tử vừa nãy, đột nhiên hỏi, “Húc nhi, vật nhỏ vừa nãy kia là người ngươi yêu hả?”

Mục Duệ Húc im lặng một lúc, sau đó gật đầu.

Bạch Ly liếc hắn một cái, dáng vẻ vô cùng nhiều chuyện hỏi, “Húc nhi, ngươi hãy thành thật khai báo với sư phụ, tiểu hài tử này là ngươi gạt từ nơi nào tới thế?”

Mục Duệ Húc im lặng nhìn lão nhân gia này một chút, lão nhân gia này ánh mắt hơi nheo lại, rõ ràng là dáng vẻ Tiên Phong Đạo Cốt, thế nhưng nhìn qua chả khác nào một con cáo già cả. Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn ánh mắt chờ mong cùng hóng chuyện kia của đối phương, ngắn gọn súc tích phun ra hai chữ.

“Nhặt được.”

“Nhặt được?” Bạch Ly vừa nghe, ý cười càng thêm sâu xa.

Mục Duệ Húc nhìn ra kỳ quái. Bạch Ly hì hì nở nụ cười, vô cùng cao thâm khó dò nhìn Mục Duệ Húc, sau đó nói, “Húc nhi, năm đó lần đầu tiên thấy ngươi, sư phụ đã xem cho ngươi một quẻ, ngươi cả đời này nhất định sẽ cô đơn một mình. Vì thế sư phụ mới chăm sóc đối xử đặc biệt với ngươi, thứ nhất là thương ngươi tuổi nhỏ số khổ, thứ hai là bởi vì số mệnh Đế Vương đã an bài cho ngươi.”

Mục Duệ Húc cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, trong sư môn có một bí pháp thần bí, có người nói có thể đoán được thiên mệnh, thêm vào năm đó Quan Tố đại sư từng nói, cùng kinh nghiệm của mấy năm này, Mục Duệ Húc đối với mấy chữ người cô đơn này của Bạch Ly cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.

Bạch Ly vừa nhìn thấy dáng vẻ đại đồ đệ của mình, liền cảm thấy không khỏi có chút vô vị, nhìn đối phương nói, “Ai da, sư phụ tiết lộ thiên cơ cho ngươi, ngươi có thể có chút phản ứng được không vậy?”

Mục Duệ Húc cũng chả thèm phản ứng lại y, sư phụ của hắn xem ra cao thâm khó dò, nhưng mà trên thực tế ai biết được có phải là đầu óc bị động kinh hay không, mấy việc này hắn cũng đã quen. Hắn kỳ thực cũng hoài nghi, có phải là bởi vì được sư phụ tự mình giáo dưỡng mà bây giờ mới biến Mục Duệ Húc thành cái đức hạnh quỷ quái kia không.

Bạch Ly nhìn thấy đại đệ tử của mình không hề có ý định phản ứng lại lời nói của mình, có chút buồn bực, lẩm bẩm nói, “Ngươi không muốn biết chuyện tình liên quan đến vật nhỏ kia sao?”

Mục Duệ Húc cũng không có tiếp lời, lão gia nhân này không giữ được mồm miệng, ngươi không phản ứng y, chờ một lát nữa y sẽ tự khắc nói, còn nếu như ngươi phản ứng lại t, thì y nhất định sẽ trêu tức ngươi một hồi, sau đó rồi mới chịu nói.

Hoàng đế đại nhân của chúng ta xác thực hiểu rất rõ sư phụ của mình. Bạch Ly nhìn Mục Duệ Húc không có chút phản ứng, chán nản thở dài một hơi, phẫn nộ nói, “Lúc nãy ta có nhìn thử mệnh số của tên tiểu tử kia, kết quả, chả nhìn thấy gì ngoài một mảng trống không.”

“Trống không? Làm sao lại như vậy được?” Vận mệnh của một người cùng việc kỳ ngộ mặc dù coi như là do chính mình quyết định, thế nhưng rất nhiều thứ sâu xa đều đã được định sẵn từ trước, bất luận ngươi giãy dụa ra sao cũng không thể thoát khỏi việc phải bước đi trên con đường kia, đó chính là mệnh trời.  Nhưng mà, Chu Tiểu Bạch lại không hề có gì, sao có thể có chuyện đó được? Mục Duệ Húc cảm thấy có chút khó tin.

Bạch Ly thấy đại đệ tử của mình rốt cuộc cũng có chút phản ứng, không khỏi nổi lên chút hứng thú, nhìn đại đệ tử của mình nói, “Mệnh số của vật nhỏ này trống không, ngươi nói xem đây là có ý gì?”

“Ý gì?”

“Chính là…. Trên thế giới này vốn không nên có một người như vậy tồn tại!”

Mục Duệ Húc sửng sốt, không nên có một người như vậy, hơn nữa Tiểu Bạch vốn là một con lợn. Nhưng mà tất cả những thứ này tại sao lại xảy ra? Y tại sao lại biến thành người, vì sao lại gặp gỡ mình?

Bạch Ly nhìn thấy phản ứng của đại đệ tử của mình, vô cùng hài lòng, tiếp tục nói, “Có điều vật nhỏ này tuy rằng mệnh số trống không, nhưng dây tơ hồng lại có nút thắt rõ rãng.”

“Đây là ý gì?” Mục Duệ Húc có chút căng thẳng hỏi.

Bạch Ly gõ đầu hắn một cái, có chút bất đắc dĩ nói, “Sao mà mấy năm không gặp đã trở nên ngu như thế hả? Sợi tơ hồng của tên tiểu tử kia chính là thắt trên người của ngươi, mạng của y và người được nối liền với nhau. Các ngươi chính là nhân duyên thiên định a. Cũng không biết mấy vị thần tiên trên kia đã làm gì sai, hoặc là đã nhìn nhầm chuyện gì, dù sao thì chuyện này cũng đã được sắp đặt, vật nhỏ kia chính là nương tử mà trời cao đưa đến cho ngươi đấy!”

Lúc Chu Tiểu Bạch quay lại, Mục Duệ Húc cũng đã trở về, Chu Tiểu bạch vừa nhìn thấy Mục Duệ Húc liền cao hứng chạy tới, từ trong ngực móc ra một trái hồng, nâng niu như đưa báu vật nói, “A Húc, đây là ta đặc biệt giữ lại cho ngươi. Ta đã rất cực khổ mới giật được từ miệng của Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa, bọn họ quá tham ăn, ta đã nói là cái này để lại cho người vậy mà bọn họ vẫn cứ muốn giành lấy. May mà ta lanh trí đem nó giấu đi đấy.”

Chu Tiểu Bạch trong lòng có chút chột dạ, kỳ thực lúc đưa cho Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa ăn y chỉ đưa có một phần, còn phần còn lại bởi vì y lỡ ăn quá nhiều, nên chỉ còn dư lại duy nhất một trái này.

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch líu lo trước mắt, vật nhỏ này xem ra có chút khẩn trương, hai mắt không ngừng nháy liên tục nhìn mình, sau đó lại lập tức cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ dường như là đã gạt mình chuyện gì đó. Mục Duệ Húc căn bản cũng không cần phải nghĩ nhiều, nhìn trái hồng Chu Tiểu Bạch đưa tới cũng đủ biết đã có chuyện gì xảy ra. Hắn rất hiểu vật nhỏ trước mắt này, từ việc mặc y phục đến việc dùng cơm đều là hắn một tay từng chút một dạy bảo, nhưng mà, mỗi một thời khắc, bản thân chỉ cần nhìn thấy ánh mắt vô cùng đáng thương của đối phương cũng động lòng nhẹ dạ, hắn cũng đã từng nghĩ, vật nhỏ này có phải là khắc tinh mà trời cao đưa đến bên mình hay không.

Mấy câu nói Bạch Ly nói với hắn hôm nay vẫn còn vang vọng bên tai.

Đây là nương tử mà trời cao ban xuống cho mình.

Cũng thật là. Mục Duệ Húc nghĩ nghĩ liền  kéo Chu Tiểu Bạch vào trong lồng ngực, Chu Tiểu Bạch vốn hơi căng thẳng, kết quả bị Mục Duệ Húc kéo vào lòng càng khiến y căng thẳng hơn, tay chân cũng không biết để chỗ nào, cầm trái hồng trong tay giơ lên, hoang mang nói, “Trái hồng, trái hồng.”

Mục Duệ Húc bất đắc dĩ nhìn vật nhỏ này một cái, sau đó nói, “Ngươi đút cho ta đi.”

Chu Tiểu Bạch vốn có chút chột dạ, hiện tại có thể làm giúp Mục Duệ Húc chút chuyện, y vô cùng tình nguyện. Nên rất cao hứng đáp ứng, sau đó bắt đầu làm theo yêu cầu của Mục Duệ Húc đút cho hắn ăn.

Chu Tiểu Bạch cùng Mục Duệ Húc dính lấy nhau một lúc, sau đó Mục Duệ Húc liền đi làm việc của mình. Chu Tiểu Bạch có chút tẻ nhạt ở trong sân lắc lư, Bạch Ly nhìn thấy Chu Tiểu Bạch liền vui vẻ gọi y tới, cùng đi tìm Mục Duệ Vũ.

Chu Tiểu Bạch xung phong làm công việc dẫn đường, Bạch Ly vô cùng phối hợp bày ra ánh mắt tán dương, sau đó Chu Tiểu Bạch liền đi ở phía trước dẫn đường. Thời điểm đi vào trong viện phủ của Mục Duệ Vũ và Ô Tán. Chu Tiểu Bạch dường như nghe thấy bên trong có tiếng gì đó, không chờ Bạch Lý kéo lấy y, Chu Tiểu Bạch liền một mặt tò mò đi vào.

Trong phòng, một mảnh ý xuân dạt dào.

Ô Tán nằm ở trên giường, nhìn Mục Duệ Vũ xinh đẹp đang động ở phía trên, cảm giác linh hồn của mình đều bị vị hồ ly này hút sạch. Muệ Duệ Vũ trên ngươi chỉ có một tầng hồng sa mỏng manh, đường nét da thịt cứ như vậy hiện ra rõ nét trước mặt Ô Tán, một tầng hồng sa mỏng không giấu được bất kỳ vật gì, trái lại càng khiến cho người ta cảm thấy mê hoặc. Mục Duệ Vũ cười đến đẹp đẽ, trên mặt có chút ửng đỏ hiếm thấy, nhìn qua rất là diễm lệ, nằm ở trên người Ô Tán, hơi thở như tan ra, “Thoải mái không?”

Ô Tán sống trên đời này chưa gặp ai yêu nghiệt như vậy, cảm thấy thế gian này không có ai diễm lệ như vậy, thân thể của chính mình không ngừng theo đối phương chuyển động lên xuống, bên trong không ngừng dày vò cùng sung sướng cực hạn.

Ô Tán vừa muốn trả lời đối phương, kết quả đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, hướng về phía cửa nhìn, liền thấy Chu Tiểu Bạch đần độn đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, đại não Ô Tán lập tức chết đứng.

Mục Duệ Vũ thấy phản ứng của Ô Tán có chút kỳ quái, liền theo tầm mắt đối phương nhìn sang, nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần vô tri của Chu Tiểu Bạch, sắc mặt Mục Duệ Vũ liền tối đen.

“Đẹp mắt không?” Mục Duệ Vũ lạnh giọng hỏi.

“…………” Chu Tiểu Bạch không biết nên nói cái gì, đột nhiên giống như đã hiểu được chuyện gì, mặt liền đỏ lên, có chút bối rối, không biết nên làm gì?

“Nhìn sướng rồi thì cút ra ngoài ngay!” Mục Duệ Vũ phát điên quát lên.

Chu Tiểu Bạch ngay lập tức biết mình nên làm gì, lập tức liền xông ra ngoài, giống hệt như là gặp quỷ vậy.

Bạch Ly nhìn Chu Tiểu Bạch tức tốc vọt ra, sau đó bỏ chạy xa tít, có chút không biết nói gì. Hắn vừa nghe thấy âm thành đã cảm thấy có gì đó không đúng, kết quả chính mình còn chưa kịp kéo tên tiểu tử này thì tự y đã chạy vào. Bây giờ nhìn lại, mình không tiến vào là một quyết định chính xác.

Mục Duệ Vũ cùng Ô Tán chính là đang động tình, kết quả bị Chu Tiểu Bạch nhìn thấy quấy phá, hai người cũng bị mất hứng thú. Mục Duệ Vũ vẻ mặt vô cùng bất mãn đem y phục qua loa mặc vào, sau đó mắng Ô Tán, “Mẹ kiếp, ngươi làm loại chuyện này không biết đóng của hả!?”

Ô Tán bị cắt đứt chuyện tốt, tâm tình cũng không hề tốt, “Ngươi vừa vào cửa liền nhào tới, ta làm sao mà đóng cửa cho kịp?!”

“Ngươi giờ biết cãi lại rồi hả? Tình cảm gì đấy đều trách ta phải không?!” Mục Duệ Vũ vừa nghe Ô Tán nói xong, trong lòng càng thêm không thoải mái, sắc mặt vô cùng xấu, liền quay người đi ra ngoài.

Ô Tán nhìn thấy thế liền cuống lên, tính khí của Mục Duệ Vũ thế nào y biết rất rõ, hiện tại tâm tình hắn không tốt, tự mình nói lời này chả khác nào là đưa cổ vào đao sao? Liền nhanh chóng chạy đuổi theo Mục Duệ Vũ.

Mục Duệ Vũ tâm tình không tốt bỏ ra ngoài, kết quả vừa đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy trước cửa có người đang đứng liền dừng bước, Mục Duệ Vũ đột nhiên quay người, làm bộ không nhìn thấy gì cả quay về.

Ô Tán cũng vừa vặn đuổi kịp tới phía sau Mục Duệ Vũ,nhìn thấy dáng vẻ của Mục Duệ Vũ như vậy, có chút kỳ quái hỏi, “ A Vũ, ngươi sao vậy?”

Mục Duệ Vũ trừng mắt, tên ngốc này không nói lời nào thì chết sao? Nghĩ xong liền nhanh tay che lấy miệng Ô Tán, kết quả là nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Mục Duệ Vũ, tiểu tử nhà ngươi còn muốn trốn đến lúc nào hả? Còn không mau lăn ra đây cho ta!”

Mục Duệ Vũ nghe thấy thế liền bất đắc dĩ đi ra ngoài. Ô Tán không hiểu chuyện gì, nhìn dáng vẻ như đang đối đầu với kẻ địch của Mục Duệ Vũ, không khỏi thắc mắc hỏi, “A Vũ, y là ai thế?”

Mục Duệ Vũ không có tâm tình giải thích, liền Ô Tán một cái, đem y phục của mình chỉnh chỉnh một chút, sau đó lại thuận tiện sửa cho Ô Tán một chút, nói, “Sư phụ ta.”

Mục Duệ Vũ chỉnh chang một hồi, không hề muốn đi ra.

Bạch Ly nhìn y phục ngổn ngang của đối phương, trên mặt còn có chút đỏ bừng, liền biết tiểu đồ đệ của mình vừa mới làm chuyện gì, nhất thời không khỏi có chút lúng túng, lại nhìn sang vị cao to bên cạnh hắn, vị cao to kia còn rất cung kính chào một tiếng tiền bối, Bạch Ly cũng chỉ hơi gật đầu.