Trái Tim Này Nhớ Em!

Chương 39



An Bình ăn rất no nên cô đi lòng vòng một chút cho dễ ngủ.

Cô mệt mỏi quá nên đi ngủ trước, anh ở sofa giải quyết công việc.

Cô và anh đi chơi thấm thoát cũng một tuần, hôm nay sẽ về lại nhà.

Cô rất nhớ Bánh bao nên không muốn ở lại lâu. Nhất Chính cũng đồng tình vì anh cũng rất nhớ cậu nhóc.

...

Vương phu nhân và Vương lão gia chăm sóc bánh bao rất chu đáo.

Bánh bao cũng cực kỳ ngoan, không quấy khóc.

Anh và cô về tới Vương gia thì bánh bao đã ngủ.

Anh và cô cũng lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.

An Bình vào phòng tắm trước thì điện thoại cô reo. Nhất Chính nhìn thấy một dãy số lạ, anh nhấc máy nghe.

-" Hạ An Bình, lâu quá không gặp nhờ ".

Nhất Chính khá bất ngờ vì giọng nói ở đầu dây bên kia là Trần Phương Uyên.

Anh có vẻ khá bực bội :

-" Cô gọi cho vợ tôi có việc gì ?"

Trần Phương Uyên gọi để kiếm chuyện với cô, thật không ngờ Nhất Chính lại nghe máy, cô vội bấm tắt.



Dù trong lòng khá bực bội nhưng anh vẫn không quên xoá số điện thoại vừa rồi.

An Bình đi tắm ra thì lên giường ngủ một giấc cho khoẻ người.

Nhất Chính đi tắm xong thì sang thư phòng làm việc.

...

Hôm nay, anh không đi làm. Anh phụ mẹ giữ bánh bao. An Bình phụ mẹ làm cơm sáng.

Ăn xong anh vào thư phòng làm việc, công việc sau một tuần đi chơi chồng chất khá nhiều.

Đến chiều anh cùng An Bình và bánh bao về Vương viên.

An Bình cùng bánh bao chơi trên phòng, anh nhận được một cuộc điện thoại của Đông Dương nên đi ngay.

...

Cuộc sống của anh và cô cứ bình yên trôi qua, hôm nay bánh bao đã gần 5 tháng. Bánh bao vẫn là một cậu nhóc rất hiểu chuyện.

Hôm nay, Nhất Chính có việc phải đi công tác đột xuất.

Nghe chuông cửa reo lên cô cứ tưởng anh về định chạy ra mở cửa thì bị quản gia cản lại.

Ông chậm rãi bấm vào màn hình treo trên tường, ông cau mài, chầm chậm nói :

-" Thưa thiếu phu nhân, là Trần Phương Uyên đến ".

Cô khá bất ngờ nhưng anh dặn là không được mở cửa nên cô không dám làm trái ý anh.



Hạ An Bình bế bánh bao lên phòng, được một lúc thì anh về chuẩn bị đồ đi công tác.

Thấy xe anh, Trần Phương Uyên ngồi xuống khóc lóc, khổ sở.

Anh không vui nhưng trước sau cũng nên đối mặt chứ để khi anh đi công tác cô ta tới làm phiền vợ con anh thì không hay.

Nhất Chính mở cửa đi xuống với tâm trạng cực kỳ bực bội :

-" Có chuyện gì ?"

Anh quát lớn khiến cô ta có chút sợ nhưng vì muốn đạt được mục đích mà cố làm liều.

Giọng nói của cô ta trở nên sướt mướt và ỏng ẹo hơn :

-" Nhất Chính, tại sao lại đối xử với em như vậy. Em chỉ vì yêu anh thôi mà. Hạ An Bình thì có gì tốt cơ chứ ?"

-" Tôi thì có gì không tốt ?"

Nhất Chính chưa kịp mở miệng trả lời thì Trần Phương Uyên bất ngờ nghe giọng nói từ phía sau.

Hạ An Bình nghe tiếng xe của anh về nên cô đi ra. Không ngờ lại đúng lúc như vậy.

Cô ta chưa kịp trả lời thì An Bình nói tiếp :

-" Mà nghĩ lại tôi cũng không tốt thật, bỏ mạng ra làm để người khác cướp công, bây giờ còn ngẩng mặt lên xem kịch trà xanh sắp nói với chồng mình. Cũng hay thật phải không Trần tiểu thư ?"

Trần Phương Uyên nghe những lời thách thức của An Bình thì máu điên trong người nổi lên. Cô ta nắm chặt bàn tay, đưa ánh mắt căm hận nhìn An Bình.

An Bình chọc tức được cô ta cảm giác thật đã, trả lại cho cô ta những thứ mà cô ta đáng phải nhận.