Trái Tim Của Quỷ

Chương 33



Howl. Howie.

Tôi sẽ gọi thằng bé là Howl.

Tôi đã không ngủ nhiều đêm nay để canh chừng thằng bé. Nó thật nhỏ, quá nhỏ, quá mong manh, quá dễ bị tổn thương trong tay tôi. Lần đầu tiên trong đời, bản năng làm mẹ trỗi dậy và tôi biết tôi có thể làm mọi thứ vì Howie nhỏ bé, tôi có thể làm mọi thứ cho những đứa con của mình.

Khi đặt tên cho nó, tôi tưởng tượng đến một ngày nó hỏi mẹ mình ý nghĩa cái tên.

Quanh Rethala có rất nhiều sói, vào những đêm đơn độc nhất, chúng hú lên giữa bầu tĩnh mịch. Tôi có thể nghe thấy tiếng chúng hú gọi bầy, mạnh mẽ, hào khoáng, bản hát của rừng già. Tôi muốn thằng bé khi lớn cũng sẽ có tiếng nói như thế, nó sẽ là đứa trẻ mạnh mẽ và đầy tin tưởng, nó có thể làm được những việc không tưởng, và không gì có thể đánh gục được nó. Nó sẽ sống sót, như những tiếng hú đầy kiêu hãnh kia.


Ly rượu thứ ba của Howl, cậu đã thấy hơi choáng váng.

Angeline đã đúng, khi nói rằng cậu phải tự mình đọc những dòng này. Có gì đó cô ta không thể nói ra, nhưng bên cạnh đó, là sự giận dữ. Howl có thể cảm nhận sự giận dữ của cô ta trong ngực mình, âm ỉ và đau đớn như bị vùi trong than. Cô ta tức giận vì sự lạnh nhạt của cậu, và vì người mẹ tội nghiệp kia.

Myris đã trồng những cây táo, dù không phải cây nào cũng nảy mầm. Dựa trên những dòng chữ bà viết trong đây, Howl chợt cảm thấy thông cảm với những cây táo ấy. Thật khó để nói về “mẹ” bằng lời, vì khi đọc cuốn nhật ký, Howl cảm thấy bà thật xa lạ. Nhưng một phần nào đó, cậu lại thông cảm với mọi việc bà đã làm.

Sự thông cảm đó đến một cách mỉa mai và giận dữ, giống như sự giận dữ của Angeline. Âm ỉ. Và đau đớn.

Myris chưa từng là một người phụ nữ sẵn sàng giết người khác. Bà chỉ bị chính mình ép buộc, bị cuộc hôn nhân và những điều dị nghị truyền từ người này sang người khác như bệnh lao phổi, ép buộc. Howl giận dữ vì cậu không hiểu tại sao những việc như thế lại xảy ra với bà, bà không đáng bị như thế.

Không ai đáng bị một cuộc sống như thế.

Nhưng dường như, điều đấy không có nghĩa lý gì trong cuộc sống này cả. Một đứa trẻ sinh ra không bỗng dưng ác độc, trừ khi nó là một kẻ tâm thần bệnh tật. Howl đã nghe thấy, nhìn thấy, chứng kiến thấy nhiều điều tương tự thế. Cách mà cuộc đời xoay vần và biến một đứa trẻ vô tội thành một kẻ giết người.

Không ai băn khoăn về điều đó cả. Đó đơn giản chỉ là cuộc đời.

Chỉ đơn giản là vùng đất này.

Có lẽ đó cũng là điều Angeline nghĩ, cô ta dễ bất bình hơn cậu. Cậu là kẻ suy xét, còn cô ta là kẻ dễ kích động, dễ tổn thương, dễ giận dữ, và dễ mềm lòng. Cậu có thể nhìn cái cách cô ta đồng hóa mình với Myris là đoán ra.

Ly rượu thứ tư.

Howl gấp cuốn sách lại. Tư lự.

Cậu cất giọng gọi James. Ông ta là người sống lâu nhất trong tòa lâu đài này, hiện tại thì thế. Chắc chắn ông ta phải biết gì đó về Myris. Bà đã sống trong lâu đài Quỷ suốt chín năm, ông ta không thể không trả lời.

Một lát sau, James đi vào, mái tóc lúc nào cũng gọn gàng một cách hoàn hảo của ông ta hôm nay không vào nếp. Howl tự hỏi ông ta vừa làm gì.

“Tôi tưởng ngài sẽ qua chỗ Erik?”

“Kế hoạch thay đổi rồi.” Cậu nói, chống tay lên trán, tay còn lại gõ nhẹ lên mặt bàn.

James xũ bụi ra khỏi cổ tay áo và găng tay, nhưng đồng thời ông ta cũng để ý đến ly rượu vang và chai rượu trước mặt cậu. Khi Howl ngẩng lên, cậu thấy ánh mắt ông ta dừng ở cuốn sách.

Howl chẳng buồn cất nó đi, cậu vẫn để cuốn sách lại như một lời thách thức.

“Ông đã làm việc ở đây từ lúc nào tôi còn chẳng biết nữa.” Howl nói. “Ông biết gì về mẹ tôi? Myris Cellia Lucifer?”

James điềm tĩnh, lạnh, và thản nhiên, như trước giờ ông ta vẫn thế. “Như tất cả mọi người thôi.”

“Vậy tất cả mọi người biết gì về bà ấy? Bà ấy là người như thế nào?”

Những nếp nhăn trên trán ông ta dồn vào nhau rồi lại giãn ra, Howl biết ông ta đang lưỡng lự:

“Bà ấy rất... khép kín. Xa cách. Hầu như bà ấy không bao giờ can dự vào những chuyện lớn trong nhà.”

“Can dự ư?” Cậu ngừng gõ bàn rồi cười khúc khích, giống một kẻ điên tự kể và tự thưởng thức câu chuyện cười của mình. “Được rồi, còn gì nữa không?”

“Bà ấy là một nhạc công tuyệt vời.” James nói lạnh tanh. “Chỉ có thế.”

Howl ngồi thẳng lên và đẩy một ly rượu cho James. Ông ta cau mày, nhìn ly rượu vang một cách nghi hoặc rồi ngồi xuống đối diện cậu. “Tôi không uống khi làm việc.”

“Ông chẳng bao giờ uống cả. Bây giờ tôi mới để ý thấy điều đó.”

“Tôi muốn giữ mình tỉnh táo.”

Cậu đẩy ly rượu dứt khoát. “Đôi khi, tỉnh táo không phải câu trả lời.”

James quan nhìn những làn sóng trong chiếc ly, sóng sánh màu vàng hổ phách khi ly rượu bị rung lắc. Màu của rượu táo tươi rói và đẹp. Một hai cái bọt nước li ti nổi lên.

Ông ta có thể ngửi thấy mùi rượu trên đầu lưỡi.

Chất lỏng màu vàng ấy tuôn xuống cổ họng James, làm sống dậy mọi giác quan của ông ta.

Howl mỉm cười. Mỗi khi cười, đôi mắt cậu sẽ hơi nheo lại một cách ranh mãnh và khó lường. James không sao xua được mùi nghi hoặc ra khỏi mình.

“Tôi biết ông là một người có tài, James. Một người tuyệt vời với lòng trung thành và sự tỉnh táo tuyệt đối. Thật khó để có thể tìm được một kẻ như thế thời buổi này.” Cậu lại gõ xuống bàn. “Vậy nên, với tư cách là một người trung thành và hết lòng như thế, hãy nói thử cho tôi nghe những gì ông thật sự nghĩ và biết về mẹ tôi.”

James đặt ly rượu xuống. Ngoài việc chất cay của rượu vẫn đang lan khắp cổ họng, ông ta chẳng thấy có gì khác biệt.

Ngoại trừ,

ngoại trừ.

Có lẽ sẽ chẳng sao nếu nói những gì ông ta nghĩ.

Tại sao phải che giấu? Tại sao phải cân nhắc? Howl đơn thuần chỉ muốn biết về mẹ cậu và thế thôi.

Cậu muốn câu trả lời thành thực, sự muốn ấy cháy lên trong lưỡi James. Ông ta biết mình sẽ phải trả lời thành thực, vì tâm trí ông ta muốn thế, vì Howl muốn thế, vì ông ta phải thế.

“Bà ấy yếu đuối và dựa dẫm.” James nói. “Tôi đã nhiều lần thấy bà ấy muốn xen vào những chuyện của ngài Moldark, và tôi đã cảnh báo bà ấy. Bà ấy là người phụ nữ hiểm độc và khó lường. Mỗi khi bà ấy quyết định thứ gì đó hộ Moldark, sẽ lại có một sai lầm xảy ra. Tôi đã bảo bà ấy không nên quyết định cái gì cả.”

“Bà ấy có muốn tôi đến Vampiton không?”

“Không.” James trả lời không lưỡng lự. Nhưng trán ông ta nhăn lại vì không hiểu sao mình muốn trả lời đến thế. Ông ta chưa từng sơ suất như thế này. “Bà ấy đã phản đối rất dữ dội.”

“Moldark đã làm gì?”

James ngồi im như phỗng, như thể ông ta đã hóa thành một bức tượng đá. Ông ta không trả lời, vì ông ta biết rằng khi mở miệng, mình sẽ không thể nói dối. Dù chỉ một từ.

Howl nhìn cuốn sách. Cậu coi sự im lặng đó là công nhận.

“Bà ấy đã bị đánh nhiều lần.” Cuối cùng, James nói. Ông ta mấy máy môi như định nói gì thêm, nhưng lại thôi. Trong tròng mắt trắng của ông ta hằn những tia máu đỏ.

“Không ai can thiệp sao?” Cậu hỏi, nhấp rượu, lạnh nhạt.

“Không ai cả.”

Dẫu Myris đã viết tất cả những điều đó lại, Howl vẫn muốn nghe tận tai một lần. Cậu không thể nào xóa bỏ những ý nghĩ ám ảnh về Myris, cùng với những cảm xúc phức tạp lẫn lộn trong mình.

Hẳn Angeline thấy cậu đáng thương.

Bỗng dưng Howl ước mình đã không cho cô ta đọc cuốn sách. Cậu ghét bị thương hại. Một kẻ mồ côi cha mẹ, xa cách gia đình từ nhỏ, chưa từng biết đến tình yêu thương chăm sóc của ruột thịt máu mủ. Bằng một cách nào đấy, Howl có cảm giác cô ta đã từng nếm thử cảm giác được chăm sóc và che chở trong một gia đình. Cô ta đã có nó và cô ta đã mất nó. Cô ta mất nó giống như mất đi linh hồn mình vậy. Cậu thấy ghen tỵ, nhưng cậu cũng thấy đáng thương.

“Bà ấy đã chết như thế nào?”

Hai hàng lông mày của James cau lại, những nếp nhăn trên mặt ông ta ép vài nhau. Ông ta bối rối nhìn cậu. “Ngài đã biết rồi còn gì?”

Trong cuốn nhật ký năm năm, Myris từng đề cập đến những cây táo và câu thần chú, việc bà giấu cuốn nhật ký ở đâu và làm sao để che mắt mọi người. Nhưng Myris đã sống ở đây chín năm, cậu đang tự hỏi tại sao bà bỗng dưng bỏ viết một cách đột ngột thế, chỉ sau khi cậu hơn năm tuổi một chút. Hoặc, cũng có thể, bốn năm còn lại đang nằm ở một cuốn sách khác.

Cậu cần bốn năm đó, vì có thể nó sẽ có những dòng cuối cùng của Myris trước khi chết.

“Tôi muốn nghe lại. Từ chính miệng ông.”

Howl ngẩng lên nhìn ông ta bằng đôi mắt nửa lạnh nhạt nửa quan tâm. James không nói gì, người ông ta toát ra mùi căng thẳng. James không thể nói dối, vậy ông ta sẽ nói gì đây?

“Bà ấy đã chết trong đám cháy.” James nói. “Mang theo nhiều thù hận. Chỉ thế thôi. Trước đó, đã có nhiều vấn đề bất ổn với bà ấy rồi.”

Howl nhìn xuống bàn, tư lự. “Chuyện này là về Angeline. Ông có biết cô ta là ai và đến từ đâu không? Ai đã đưa cô ta đến đây?”

“Cha của ngài.” James nói, thở ra một cái. “Nhưng ông ấy không nói gì về cô ta cả. Ông ấy giấu mọi chuyện.”

“Giấu?”

Howl ngừng gõ tay. Cậu ngẩng lên nhìn James với đôi mắt nghi hoặc lẫn ngạc nhiên. Ông ta giật mình, chợt như ý thức được điều mình vừa nói. Nhưng đã quá muộn.

“Tôi không biết ông ấy đưa cô ta từ đâu đến. Tôi đã hỏi nhiều lần, rất nhiều lần. Nhưng Moldark không nói cho bất kỳ ai cả.”

“Cô ta được đưa đến trước khi mẹ tôi chết, phải không?”

“Một ngày trước đó.” James nói, giọng khô như mặt đất nứt nẻ mùa hạ. Ông ta không thể bắt mình thôi nói. Mỗi khi Howl đặt ra câu hỏi, cái lưỡi của ông ta sẽ hoạt động trước cả khi ông ta ý thức được. James ngồi cứng đơ trên ghế như một tù nhân.

Và Howl là người tra khảo.

Nhưng, cậu không đặt thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. Cậu ngồi im lặng một lúc, rượu thấm vào người, rồi cho James rời khỏi phòng. Ông ta chớp mắt, lảo đảo đứng dậy và nhanh chóng đi khỏi.

Howl rót rượu. Cậu cho phép mình say ngày hôm nay.

Cậu biết James đang giấu diếm gì đó, nhưng trong lúc này, dù là chuyện gì đi nữa cậu cũng không muốn nghe. Ông ta chỉ biết về Myris, còn cậu thì cần biết về Angeline. Không ngẫu nhiên mà cậu giữ cô ta lại thay vì đưa cô ta lên trước hội đồng như thế.

Có một cái gì đó về Angeline,

mà cậu luôn luôn, luôn luôn có linh cảm rằng mình phải biết về điều đó. Một thứ gì đó xấu xí và chết chóc đến mức mỗi khi ở gần cô ta, những sợi lông tơ ở gáy cậu luôn dựng lên như một phản xạ. Cậu không thể nào làm trò mánh với cô ta như đã làm với James.

Đó, có lẽ, là điều khiến Howl hoang mang và sửng sốt hơn cả.

Dù cậu chẳng bao giờ để lộ.

Cậu không thể nào, bằng mọi giá, tác động được vào tâm trí của Angeline.

Năng lực của cậu vô dụng với cô ta.