Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 26: Thẻ Đen



Đêm khuya tỉnh dậy, cả người Kiều Hiểu Tinh mệt mỏi rã rời, thiếu điều cảm thấy cơ thể này không còn là của mình nữa. Trong cơn mơ màng cô bỗng phát hiện có người đang kéo hai chân của cô sang hai bên, dựng lên thành hình chữ M, hơi thở của người đó phả nhè nhẹ vào nơi riêng tư của cô.

Cơn buồn ngủ bay đi sạch sẽ, đối diện với ánh nhìn chăm chú như đang nghiên cứu của Ngôn Tử Kỳ, Kiều Hiểu Tinh uể oải cười nói: “Thế nào, Tiểu Tinh Tinh đẹp không?”

Ngôn Tử Kỳ không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Có phải tôi làm chỗ này của em đau không?”

“Anh nghĩ gì thế? Chỉ là đau thôi á? Anh hay gọi tôi là hồ ly tinh đúng không nhỉ, vậy thì vừa nãy anh chặt đứt một đuôi của tôi rồi đấy.” Kiều Hiểu Tinh thật ra cũng không đau đến mức ấy, nhưng cô đã hình thành thói quen cứ muốn gây khó dễ cho người đàn ông này rồi nha.

Ngôn Tử Kỳ chau mày đứng dậy đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một lọ thuốc mỡ rồi quay lại đưa cho cô. “Em tự bôi đi. Tôi là đàn ông, việc này hơi… bất tiện.”

Kiều Hiểu Tinh lại muốn trêu chọc Ngôn Tử Kỳ, híp mắt cười ranh mãnh: “Bất tiện cái gì chứ? Đâu phải anh chưa từng sờ nó, thậm chí anh còn dùng miệng…”

“Dừng! Em không bôi thì ném đi.”

“Anh hung dữ với ai đấy? Đúng là đồ đàn ông vô trách nhiệm, qua cầu rút ván, chỉ biết ăn no quệt mỏ rồi xách mông đi.”

Ngôn Tử Kỳ hít vào một hơi thật sâu, dặn lòng phải bình tĩnh không được bóp chết cô gái này. Anh là nam tử hán, dù thế nào cũng không nên chấp nhặt phụ nữ.

Khe huyệt nho nhỏ bị giày vò cả một buổi tối đến bây giờ vẫn chưa khép miệng lại được, hai cánh hoa môi béo mập hơi sưng đỏ run run hé mở, lộ ra mị thịt đỏ hồng bên trong.

Kiều Hiểu Tinh nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào thành giường, dang rộng hai chân, mở nắp bóp một ít thuốc mỡ ra ngoài, dùng ngón tay dính đầy chất gel man mát thoang thoảng mùi bạc hà tự xoa nắn ngoài tiểu huyệt.

Cô dùng hai ngón tay tự tách miệng huyệt ra, chọc một ngón tay vào khuấy đảo, cố tình ngâm nga rên rỉ để dụ dỗ người đàn ông. Từ lúc hai người phát sinh quan hệ, tiểu huyệt trở nên vô cùng mẫn cảm, cô mới chỉ dùng một ngón tay đi vào mà dâm thuỷ đã chảy ra ngoài. Ngôn Tử Kỳ đứng từ trên cao nhìn xuống, không tự chủ nuốt nước bọt.

Kiều Hiểu Tinh làm sao có thể không cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Ngôn Tử Kỳ, cô cười thầm trong bụng, để xem anh chịu được bao lâu.

Kiều Hiểu Tinh cố tình nâng mông lên, ngón tay phụt phụt ra vào kéo theo không ít chất lỏng trong suốt, cong môi nói mát mẻ: “Ngôn tiên sinh, bên trong vẫn còn rất nhiều sữa chua của anh nha.”

Cô thực sự không nói đùa, Ngôn Tử Kỳ bắn vào trong rất nhiều, hai người mệt đến độ chẳng thèm tắm rửa cứ thế ôm nhau đi ngủ, nên bây giờ cô mới moi ra được thứ hỗn hợp dịch lỏng này với số lượng nhiều như vậy.

Cả căn phòng tràn ngập mùi hương cơ thể của phụ nữ, còn có mùi tanh nồng của tinh dịch trộn lẫn với dịch thuỷ còn lưu lại.

Quanh quẩn bên tai anh là tiếng nước lép nhép đầy dâm mỹ, trước mắt là cảnh tượng vô cùng dụ hoặc. Như sợ chưa đủ kích thích thị giác và khí huyết của người đàn ông, cô gái còn tự dùng ngón cái vân vê âm đế, môi đỏ ngay lập tức tràn ra những tiếng kêu vui thích.

Anh biết cô gái nhỏ này đang cố tình làm trò an ủi để thách thức anh, đôi mắt đào hoa dần dần đen thẫm lại.



Ngay sau đó, anh đột ngột nhào đến cướp lấy lọ thuốc mỡ trên tay cô, nhịn không được chửi tục. “Mẹ nó! Em, cái đồ không biết xấu hổ này!”

Kiều Hiểu Tinh cười hì hì thoả mãn, đôi mắt cong lại thành một vầng trăng khuyết. Có thế chứ! Tưởng qua cầu rút ván với cô mà dễ à?

Ngôn Tử Kỳ rất không tình nguyện ngồi xổm giữa hai chân Kiều Hiểu Tinh, ngón tay bôi một lớp thuốc mỡ nhẹ nhàng chạm vào hoa huyệt, cánh hoa yêu kiều gặp phải dị vật theo bản năng chầm chậm co rút, một dòng dâm thủy ngọt ngào lại róc rách chảy ra ngoài.

Kiều Hiểu Tinh cắn ngón tay, nở nụ cười ma mị quyến rũ: “Anh hư quá nha, làm tôi chảy ra nhiều nước như vậy.”

Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, Ngôn Tử Kỳ cố gắng che giấu hơi thở nặng nề, ngón tay của anh nhờ có dâm thuỷ trơn ướt mà dễ dàng trượt vào bên trong. Anh cẩn thận đút ngón tay dính thuốc mỡ vào trong khuấy tròn rồi lại rút ra, cứ như vậy cho đến khi vách tường mị thịt đã hấp thụ hết chất gel mát lạnh.

Kiều Hiểu Tinh lim dim nhắm mắt, hé miệng hừ hừ hưởng thụ cảm giác tê tê của thuốc mỡ bên trong hoa huyệt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, ngẩng đầu lên thì thấy Ngôn Tử Kỳ đang cởi quần dài vứt xuống dưới đất.

Thấy vật khổng lồ giữa hai chân anh sớm đã ngẩng cao đầu chĩa thẳng về phía mình, Kiều Hiểu Tinh lập tức cười tít mắt. “Ngôn tiên sinh, bôi thuốc sao lại phải cởi quần?”

Ngôn Tử Kỳ bóp hết thuốc mỡ trong lọ ra tay phải rồi bôi đầy lên côn thịt, còn cẩn thận thoa đều để toàn bộ thuốc mỡ phủ lên thân gậy căng cứng.

“Ngón tay không đủ dài, dùng vật này mới bôi được vào tận sâu bên trong, hơn nữa thuốc mỡ phải xoa bóp cho nóng lên mới hiệu quả.”

Hừm, làm tình cũng là một cách xoa bóp đấy.

Bàn tay to lớn của anh nâng mông cô lên, quy đầu sưng đỏ đâm thẳng vào đóa hoa kiều diễm ướt át.

Kiều Hiểu Tinh mở to mắt, dẩu môi bóc mẽ anh: “Anh muốn làm tình thì cứ nói thẳng ra, tôi đâu có từ chối. Hứ, chỉ nguỵ biện là giỏi.”

Ngôn Tử Kỳ không thèm để ý mấy lời móc mỉa của cô, chậm rãi đưa đẩy thắt lưng, mỗi lần tiến vào chút một chút một, côn thịt to lớn lấp đầy hoa huyệt, mang theo thuốc mỡ cọ xát mọi ngóc ngách bên trong.

Cách bôi thuốc này đúng là tràn đầy tình thú, Kiều Hiểu Tinh ôm cổ anh nũng nịu chất vấn: “Sao trong nhà anh lại có thứ này? Anh mua dự trữ sẵn à?”

Theo suy đoán bậy bạ của Kiều Hiểu Tinh là Ngôn Tử Kỳ đã dự tính trước sẽ chơi cô đến nhừ tử nên mới mua sẵn, nhưng Ngôn Tử Kỳ lại hiểu nhầm ý cô thành anh từng dẫn bạn tình về nhà nên mới có thứ này trong phòng.

“Không phải, trước giờ tôi chỉ vui chơi bên ngoài.” Rõ ràng ban đầu anh muốn giải thích nhưng lời nói lên đến trên miệng lại đột ngột thay đổi. Anh không muốn cho cô biết là anh đã hai năm rồi chưa chạm vào phụ nữ, nếu không kiểu gì cô cũng cười ha hả vào mặt anh.

“Anh đừng lo, tôi không quan tâm đến quá khứ của anh đâu.”

Cô chỉ muốn làm bạn giường mà thôi, ai thèm quan tâm anh từng có mấy người bạn gái hay là từng quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ cơ chứ.

Ngôn Tử Kỳ buột miệng thốt ra một câu: “Tại sao không quan tâm?”



Kiều Hiểu Tinh nhìn người đàn ông sắc mặt đang không được tốt lắm, buồn cười nói: “Quan tâm cũng không biến tôi trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh được.”

Kiều Hiểu Tinh chỉ thuận miệng nói chơi chơi, nhưng lời nói của cô vào tai Ngôn Tử Kỳ lại thành cô đang ghen tuông, trong lòng anh bỗng nhiên vui vẻ lạ thường, động tác bên dưới cũng vì thế mà dịu dàng hơn rất nhiều: “Em yên tâm, hiện giờ ngoài em ra tôi không có hứng thú với ai hết.”

Hai người rõ là đang không nghĩ đến cùng một vấn đề, cứ ông nói gà bà nói vịt anh một câu em một câu như thế, dẫn đến một cuộc ân ái siêu cấp ôn nhu, nhưng không vì thế mà làm giảm độ vui thích.

Chuyện chăn gối hoà hợp khiến mối quan hệ vốn đầy đao kiếm giữa hai người nhẹ nhàng và thân mật hơn rất nhiều. Cả hai dường như cũng ăn ý hơn, chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu được ý tứ của đối phương.

Sáng hôm sau, Ngôn Tử Kỳ còn vào bếp làm cơm cho Kiều Hiểu Tinh, sau đó bế bổng cô ngồi lên đùi anh giúp cô ăn uống. Cô gái nhỏ như cây tầm gửi bám quanh người anh, vui vẻ há miệng cắn nuốt thức ăn.

Khung cảnh này thực sự quá mức ấm áp, khiến Ngôn Tử Kỳ đột nhiên nảy sinh tâm tình xúc động muốn yên ổn đời sống tình cảm một cách lâu dài.

Cơm nước xong, Ngôn Tử Kỳ lấy một cái thẻ đen trong ví ra đặt vào lòng bàn tay trắng hồng của cô: “Em cầm đi, thích mua gì thì mua.”

“Tôi không cần anh chu cấp, quà cáp hay quần áo giày dép cũng không cần.” Kiều Hiểu Tinh cô cũng có tiền đấy nhé, chẳng qua trước mặt Ngôn Tử Kỳ thì chỉ như muối bỏ bể mà thôi.

“Tôi không muốn em bị thiệt thòi, mối quan hệ này bên ngoài nhìn vào thì thấy sòng phẳng, nhưng thật ra phụ nữ vẫn là người chịu thiệt nhiều hơn. Yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện đưa thẻ cho em mà ép uổng hay thao túng em.”

“Mật khẩu là gì?” Kiều Hiểu Tinh lật mặt nhanh như chớp, đứng trước tiền tài, mấy ai lại không gục ngã.

“Sinh nhật tôi.” Người đàn ông liếc mắt nhìn cô. “Có biết ngày nào không đấy?”

“Tất nhiên là biết… vào mắt.”

Ngôn Tử Kỳ chỉ hừ nhẹ, câu trả lời này hoàn toàn phù hợp với tính cách vô tâm của Kiều Hiểu Tinh.

Kiều Hiểu Tinh hôn chụt một cái vào cái thẻ đen, vui vẻ xách túi ra về. Rất nhanh sau đó Ngôn Tử Kỳ đã nhận được một loạt thông báo trừ tiền của ngân hàng, nhưng chút tiền cỏn con ấy anh chẳng thèm để ý.

Cho đến tận 3 ngày sau, nhân viên ngân hàng gọi đến hỏi ý kiến anh có đồng ý thanh toán một khoản giao dịch khá lớn hay không, Ngôn Tử Kỳ lúc đó đang bận công việc cũng chỉ gật đầu nói OK.

Thời điểm nhận được mô hình siêu xe McLaren đời mới nhất, anh mới có chút ngẩn ngơ. Kiều Hiểu Tinh gọi điện hớn hở khoe khoang, cô nói rằng mấy lần thấy anh nghịch điện thoại cứ liếc mắt qua trang web bán mô hình này nên tiện tay mua “tặng” anh luôn.

Cầm tiền của anh mua đồ chơi cho anh, vậy mà cô gái này lại hào hứng vỗ ngực xưng tên, cứ làm như đấy là tiền của mình không bằng.

Nhưng dù sao trong lòng anh vẫn không khỏi dâng lên một chút ngọt ngào. Hoá ra cô gái nhỏ này cũng không vô tâm cho lắm.