Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 5: Người đàn ông biến thái



Cánh cửa gỗ khắc hoa đỏ thẫm khép hờ, ánh đèn màu vàng đậm từ bên trong hắt ra trên chân của Tình Không, cô nhón cao đôi chân trần, tiến sát đến gần bên cửa. Càng gần, tiếng cô gái rên rỉ càng rõ ràng, làm tim cô đập nhanh hơn.

“ A….điện hạ, nhanh quá….em chịu không nổi….xin ngài chậm một chút….”

“ Ư…..Em…không chịu nổi….muốn chết…a…”

Thân hình người đàn ông cứng rắn như sắt ghé sát vào gần cô gái, ra sức vận động giống như pit tông.Tình Không nhìn thấy một cảnh tượng mĩ loạn như vậy ở đằng sau cánh cửa, cô hoảng loạn mở lớn đôi mắt, không thể tin được nhìn một màn ở trước mắt.

Trên tấm lưng rộng lớn và vững chắc của người đàn ông kia có một hình xăm mãng xà. Da thịt màu đồng, dáng người tiêu chuẩn như người mẫu, cơ bụng rắn chắc rõ ràng, ngọn đèn trong phòng thật u ám, trên chiếc giường cỡ kingsize kia, người đàn ông như hổ dữ phun ra những tiếng gầm từ trong cổ họng, cô gái dưới thân hắn đang bị tra tấn giống như chết đi sống lại.

Mà chung quanh còn có hai tên bảo tiêu đang đứng, thế mà hắn cũng mặc kệ, cứ tiếp tục dây dưa, quay cuồng, luật động.

Cực kỳ dâm loạn!

Tình Không nhất thời thấy cảm thấy có một cảm giác ghê tởm nổi lên trong người. Người đàn ông kia giống như chúa tể của vạn vật trong nhân gian, hoàn toàn không coi cô gái ở dưới thân hắn như một con người. Cô lập tức bưng lấy môi, lùi lại phía sau. Người đàn ông vốn đang chuyên tâm hưởng thụ thịnh yến dưới thân bỗng nhiên quay đầu lại. Khi nhìn thấy cặp mắt hổ phách u tối dị thường kia, Tình Không cư nhiên quên cả cử động.

Sau khi dùng sức đẩy dục vọng của mình vào nơi sâu nhất trong thân thể của cô gái dưới thân, hắn đột nhiên bứt ra. Hai tên bảo tiêu áo đen vốn giống như tảng đá đứng bên bỗng tiến lên kéo cô gái còn không đủ sức nói nổi nửa câu kia xuống giường. Bên kia, một cô giúp việc vóc dáng nhỏ bé đi đến trước mặt người đàn ông, sau đó quỳ gối giữa hai chân của hắn, giúp hắn lau đi thứ ô uế.

Đôi mắt to tròn linh động của Tình Không mở to hết cỡ, cô định quay người rời đi nhưng phía sau lại vang lên tiếng quát lạnh lẽo như sương: “ Đứng lại!”

Không đợi Tình Không chạy đi, thân thể gầy yếu của cô nhanh chóng bị người ta chế trụ lôi đến trước mặt Lôi Ân.

Hắn lúc này giống như một con báo vừa mới ăn no xong. Tình Không nhìn thấy trên chiếc giường chỗ cô gái kia vừa nằm có một điểm hồng yêu kiều đang nở rộ, trên khóe môi của hắn còn lưu lại một chất lỏng màu đỏ. Giống như dã thú khát máu, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm xuống gương mặt nhỏ nhắn quật cường của Tình Không.

Bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, sau đó hắn dùng sức, không chút tiếc thương, giống như muốn bóp nát cằm cô ra.

Một đầu tóc dài hỗn độn của cô dính chặt lên hai má, khuôn mặt mê người nhỏ nhắn trắng nõn kia giống như pha lê trong suốt.

“ Thấy rõ chưa? Phụ nữ đối với tôi mà nói chỉ có một loại giá trị. Đó chính là…..Lên, giường!”

Hai chữ cuối cùng, Lôi Ân nói một cách rất thản nhiên. Hắn đột nhiên ôm chầm lấy Tình Không. Trên người hắn vẫn còn mùi hương nhưng lạnh lẽo như băng.

“ Không! Không! Buông tôi ra! Tôi không muốn cùng anh lên giường, đồ biến thái này!” Tình Không bị ánh mắt như sương đen của hắn dọa cho khiếp sợ. Cô vung tay muốn tát lên mặt của hắn nhưng ngay cả thân thể còn chưa chạm được đến thì đã bị bảo tiêu kéo đi.

“ Cô gái, là cô gặp phải tôi.” Lôi Ân lạnh lùng tà ác nhìn liếc cô một cái. Cô còn chưa có bất cứ động tác gì thì thắt lưng đã bị một người khác giữ chặt lấy, đem cô lôi ra ngoài.

“ Buông, các người muốn làm gì?” Tình Không sợ hãi thét chói tai, người đàn ông kia thật đáng sợ. Móng tay của cô cấu chặt vào cánh tay hai tên đàn ông đang lôi cô đi. Bọn họ giống như không có cảm giác, trực tiếp đem cô ném đến biệt thự phía đông.