Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 408: Vẫn là gừng càng già càng cay (10)



Phó Thắng Nam gật đầu nói: “Em xem, chỉ cần phù hợp là được”

Sân rất rộng, hoa được trồng ở trước sân cứ ba tháng sẽ được thay một lần. Phía sân sau còn chừa lại một khoảng trống, dường như là vẫn đang chưa biết nên trồng cái gì ở đó.

Phó Thắng Nam thấy tôi ngơ ngác, liền gắp thức ăn cho tôi rồi nói: “Khi ăn cơm thì nên tập trung, đừng có như một đứa nhóc thế”

Tuệ Minh nghe anh nói vậy lập tức cười khoái chí: “Mẹ là đứa trẻ lớn, con là đứa trẻ nhỏ, chú Nam thật vất vả, phải chăm sóc cho hai đứa nhóc”

Mặt tôi hơi nóng lên, ở trước mặt con chỉ dám lén liếc mắt nhìn Phó Thắng Nam, tự nhủ trong lòng rõ ràng là người này cố ý nói như vậy.

Anh mỉm cười, nói với Tuệ Minh: “Đúng vậy, đối với chú mẹ con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.”

Tuệ Minh cười khúc khích, cứ hết nhìn tôi lại nhìn sang Phó Thắng Nam, nói với anh: “Chú Nam là cha của con sao? Các bạn con đều nói cha mẹ sẽ ở cùng với nhau, mẹ và chú Nam ngủ chung một phòng, như vậy hai người là cha mẹ của con sao?

Trẻ con nói chuyện đều không kiêng dè, thế giới của chúng là như vậy, vô cùng đơn giản.

Tôi hơi ngây người, vô thức nhìn sang Phó Thẳng Nam.

Anh đang gắp thức ăn cho Tuệ Minh, còn nói với cô bé: “Tuệ Minh có muốn chú Nam làm cha của con không?”

Tuệ Minh hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu rất nghiêm túc: “Muốn ạ”

Nghĩ một lúc, đứa trẻ lại hỏi: “Vậy cha ruột của con cũng là chú Nam ạ?

Phó Thắng Nam gật đầu, dịu dàng nói: “Từ lúc Tuệ Minh còn rất nhỏ, chú Nam đã là cha của con rồi, nhưng sau đó chú Nam không hiểu chuyện, để mẹ con bỏ đi mất, vì vậy nên con chỉ sống cùng mẹ ở Hoàng An suốt bao nhiêu năm qua, cho đến tận bây giờ mới quay trở về ngôi nhà thực sự của mình”

Tuệ Minh lại đăm chiêu suy nghĩ, gật đầu rồi nói: “Vậy tại sao chú Nam không đi tìm mẹ và con?”

Trẻ con vẫn luôn hiếu kỳ, tôi gắp thức ăn vào bát cho con bé: “Tuệ Minh, làm gì có nhiều tại sao như vậy, con quên mẹ dạy con thế nào rồi sao, khi ăn không tán gẫu, khi ngủ không nói chuyện”

“Vâng” Đứa nhỏ ngay lập tức im bặt, nháy mắt nghịch ngợm với Phó Thắng Nam, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, sau khi dỗ Tuệ Minh đi ngủ, tôi quay trở về phòng, đúng lúc Phó Thẳng Nam vừa tắm xong.

Anh đứng chắn ở cửa, trên người vẫn mang đầy hơi nước, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hôm nay an toàn rồi”

Lúc đầu tôi còn chưa hiểu ý anh muốn nói đến là gì, sau đó nhìn vào ánh mắt ám muội ấy thì ngay lập tức hiểu ra.

Khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, tôi nhìn anh nói: “Bác sĩ nói không được làm loạn, không tốt cho việc hồi phục”

Anh vươn tay tới ép tôi giữa ngực anh và bức tường phía sau, trầm giọng nói: “Nhưng mà anh đã hồi phục từ lâu rồi”

Ánh mắt, đôi môi của anh đều rơi xuống bên tai tôi, để lại những hơi thở nhẹ nhàng ấm nóng.

Tôi đột nhiên nổi da gà, vô thức nắm chặt lấy áo choàng tắm của anh: “Phó Thắng Nam, em đi tảm đây”

“Để lát nữa rồi tắm” Giọng nói của anh rất trầm, dường như đã có chút kiềm chế.

Còn không đợi tôi có bất cứ phản ứng gì, anh đã nhấc bổng tôi lên sau đó đặt lên giường.

Do đã quen với sự hung hăng và kiểm soát của anh nên tôi có hơi thất thần.

Hơi thở bị anh chặn lại, giọng nói nặng nề của người đàn ông vang lên: “Vào lúc này mà em còn không tập trung, xem ra biểu hiện hôm nay của anh so với bình thường chưa khiến em hài lòng”

“Không phải… Ưm!” Nụ hôn của người đàn ông vô cùng mãnh liệt.

Ham muốn một khi đã bị khơi dậy thì chỉ có thể để nó được thỏa mãn.

Đêm hôm nay Phó Thắng Nam gần như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nếu như đến nửa đêm tôi không khóc lóc cầu xin anh thì e rằng cả đêm nay sẽ không được ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi thức giấc một cách đầy thong thả, khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy Phó Thắng Nam nằm bên cạnh thì phản ứng đầu tiên

của tôi chính là muốn trốn đi.

Nhưng không kịp mất rồi, người đàn ông đó vươn tay ra kéo tôi lại ôm chặt vào lòng: “Trốn cái gì chứ?”

TỔ số

Tôi nhìn anh, cổ họng đang vô cùng đau, nhưng vẫn mở miệng nói: “Phó Thẳng Nam, chúng ta nên ngủ riêng.”

Nếu còn tiếp tục như thế này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết dưới thân xác của anh mất.

Anh nhíu mày, vẻ nam tính toát ra thật sự mê hoặc lòng người: “Trên thế giới này có đôi vợ chồng nào ngủ riêng sao?”

Tôi gật đầu, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Có, hơn nữa còn rất nhiều”

Anh “ừm” một tiếng, sau đó kéo tôi vào lòng, cười nói: “Chúng ta sẽ không có chuyện đó, mãi mãi sẽ không như vậy”

Tôi nhảm mắi lại, có lòng nhắc nhở anh: “Anh nên đi làm rồi” “Không vội, có thể nằm thêm một lúc” Nói xong, người đàn ông đang nằm bên cạnh tôi lại bắt đầu dấy lên ngọn lửa dục vọng.

Giữ tay anh lại, tôi nhìn anh, có chút ngại ngùng nói: “Phó Thắng Nam, em hơi mệt”

Nhưng lời nói này của tôi chẳng có chút tác dụng nào.

Những nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt cùng những ôm ấp đan xen tạo cho bầu không khí trong phòng ngủ lúc này vô cùng ấm nóng, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh giá của mùa đông ở bên ngoài cửa sổ.

Nếu như anh không kiềm chế lại được sự hưng phấn này thì tôi thật sự hoài nghi rằng mình có thể sẽ mất mạng ngay trên giường mất.

Thật may là vì còn có chuyện công việc nên anh đã dừng lại rồi.

Đúng là giày vò cả một buổi sáng!

Phó Thẳng Nam bước ra từ phòng tảm, không giấu được nụ cười trên môi, nhìn tôi hỏi: “Chiều nay em có muốn ra ngoài chơi không?”

Anh vừa nói vừa lau khô nước trên người.

Tôi nằm trên giường, có chút mệt mỏi: “Hồ Diệp vừa hết tháng ở cữ, muốn ra ngoài đi dạo”

Anh gật đầu: “Lát nữa anh sẽ bảo Trần Văn Nghĩa đưa em đi” Anh giơ tay lau tóc, để lộ ra những đường cơ săn chắc ở bụng trông vô cùng quyến rũ.

Tôi nhìn anh, thầm nghĩ trong lòng, nếu như anh không làm Tổng giám đốc của Tập đoàn Phó Thiên thì anh có thể đi làm người mẫu, nhất định sẽ mê hoặc ánh nhìn của mọi người.

Đột nhiên, anh ném chiếc khăn về phía tôi, nói: “Vẫn muốn nữa sao?”

Tôi… Ánh mắt của tôi rõ ràng đến vậy ư?

Tôi từ từ bò dậy, toàn thân mềm nhữn. trừng mắt nhìn anh: “Phó Thắng Nam, chúng ta ngủ

riêng!”

Sau đó không đợi anh trả lời, tôi đi thăng vào phòng tắm.

Từ bên ngoài truyền vào tiếng cười khẽ của anh.

Một lát sau, chúng tôi bước xuống lầu, Tuệ Minh đã được đưa đến trường. Chị Linh đang làm bữa sáng, thấy tôi và Phó Thắng Nam liền nở một nụ cười vô cùng ấm áp: “Sáng nay tôi nấu sườn, hai người mau lại đây ăn đi, bồi bổ cơ thể nhiều một chút”

Nếu bình thường nghe câu nói này của chị Linh thì cũng chẳng có gì, nhưng hôm nay sao lại cứ cảm thấy có gì đó khiến mặt mũi nóng ran, tôi ngại ngùng ho mấy cái, không nhịn được trừng mắt nhìn Phó Thắng Nam.

Người đàn ông này lại chỉ đáp lại tôi bằng nụ cười dịu dàng.

Không dễ dàng gì mới ăn xong bữa xong.

công ty nhiều việc, Phó Thắng Nam không thể tiếp ` tục trì hoãn nữa. Trước khi đi anh còn dặn dò: “Đừng có đi về muộn quá, về sớm một chút, chúng ta cùng ăn tối”

Tôi gật đâu, đứng trước cửa tiễn anh đi.

Trần Văn Nghĩa không đi theo anh mà ở lại, nói với tôi: “Cô chủ, lát nữa tôi sẽ đưa cô đi”

Tôi läc đầu, một mực từ chối: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự lái xe đi, anh cứ đi làm việc đi, không cần quan tâm đến tôi”

Anh ta có chút khó xử, nói: “Nhưng Tổng giám đốc Phó đã dặn tôi phải đưa cô đi”

Tôi thở dài: “Tôi biết, nhưng tôi có thể tự đi một mình mà, anh là một trợ lý xuất sắc như vậy mà lại ở đây làm tài xế cho tôi thì quả thật là quá lãng phí, anh mau đi đi, đi đến công ty giúp anh ấy”

Thấy anh ta vẫn còn chần chừ, tôi nghĩ một lúc, sau đó bước tới tủ lạnh lấy ra một cây bông cải xanh đưa cho anh ta, nói: “Nói với Tổng giám

phó, cái này là tôi bảo anh đưa cho 3ê”

Khóe miệng Trần Văn Nghĩa giật giật: “Bông cải xanh?”

Tôi gật đầu: “Đi đi!”