Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 400: Vẫn là gừng càng già càng cay (2)



Một lần nữa lại nằm được thứ đồ này, tôi không khỏi hơi thở dài một cái nhì cái lỗ cảm chìa khoá. Tôi cảm thấy cái thiết kế này có chút kỳ quái, không khỏi nói:

“Chiếc chìa khóa này có chút đặc biệt”

Cô ấy nhìn một chút rồi gật đầu:

“Nghe Lâm Uyên nói, cái hộp này không phải dùng chìa khoá để mở. Cô đi hỏi Pnt cách chế tạo chiếc hộp này, đừng nói là còn vô cùng đặc biệt nữa”

Nghiên cứu một hồi lâu cũng không nhìn ra điều gì, nhìn thời gian bây giờ cũng đã không còn sớm nữa rồi. Tôi bỏ chiếc hộp vào trong túi, nhìn cô ta nói:

“Đã gần sáng rồi, cô không dự định về nhà nghỉ ngơi sao?”

Cô ta bĩu môi:

“Nói thật tôi không hề muốn”

“Vừa mới kết hôn liền cãi nhau, đây là cách mà các cặp vợ chồng hòa hợp với nhau sao?”

Vào đọc tại nhé

Tôi cười cười, mở miệng nói:

“Nói tóm lại cũng đã kết hôn rồi, nếu cô đã yêu một điểm của Hàn Trí Chung thì phải yêu tất cả những thứ còn lại của anh ta”

Cô ta thở dài nói:

“Tôi cũng biết điều này nhưng mà mẹ của anh ấy quả thật rất đáng ghét, lúc này cũng cảm thấy rằng bà ấy có thể nuôi dưỡng Hàn Trí Chung trở thành một vị giáo sư là một chuyện rất ghê gớm, lúc nào cũng nghĩ rằng tôi trèo cao với con trai bà ấy, không lúc nào là không dùng lời nói đâm chọt tôi”

Giữa mối quan hệ vợ chồng thật sự không thể để bố mẹ tham dự vào. Nếu như đã tham dự vào quá nhiều thì tình cảm dù có sâu đậm đến mấy

cũng có thể đối mặt với sự đổ vỡ. Nghĩ đi nghĩ lại tôi nói: “Hay là đến nhà bọn tôi”

Cô ta cười hừ hừ một cái trông cô ta khóc còn dễ nhìn hơn nụ cười này:

“Tôi từ chối nhìn cái mặt như khối băng của Phó Thẳng Nam”

Tôi nhún vai:

“Hay là để tôi gọi cho Hàn Trí Chung một cuộc điện thoại, để anh ta đến đây đón cô?”

Cô ta bĩu môi lắc đầu, ngừng một chút rồi mới nói:

“Thôi đi, cô mau trở về đi. Một lát nữa tôi về nhà anh ở nhà họ Mạc là được rồi”

Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút: “Hay là, cô cùng tôi đến nhà họ Mạc đi?”

Tôi cười cười lắc đầu: “Về nhà đã quá muộn rồi, Phó Thẳng Nam sẽ tức giận đó.”

Cô ta cảm thấy cạn lời, lục túi tìm chìa khoá xe rồi nhìn tôi nói:

“Được thôi, cô lái xe đi tôi cũng không tiễn cô nữa. Về sớm đi thôi, chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon”

Nhìn thấy cô ta lái xe đi xa một đoạn rồi tôi cũng lên xe. Tôi hơi thở dài một cái, cuộc đời dễ thay đổi, chúng ta luôn phải trải qua hết thăng trầm này tới khó khăn khác. Sự ngọt ngào của cuộc sống chỉ có thể tự mình chuẩn bị cho bản thân mà thôi, thỉnh thoảng cũng sẽ có người đem tới cho mình giống như một loại ban ân, nhưng cũng được xem là hạnh phúc.

Lái xe trở về biệt thự, sắc trời đã rất tốt rồi. Trên đường đã ít đi một nửa xe nên cả đoạn đường tôi không bị tảc đường. Tôi lái xe tới biệt thự ở ngoại thành phía đông, nhìn thấy ánh đèn sáng trưng trong biệt thự tôi nghĩ Phó Thắng Nam vẫn đang đợi tôi.

Ánh đèn mờ nhạt của chiếc xe Tesla màu xanh ngọc đỗ bên ngoài biệt thự. Vừa nhìn chiếc xe liền biết đó không phải xe của Phó Thắng Nam.

Phó Thẳng Nam có sự rắn rỏi mạnh mẽ của một người lính trong máu nên những chiếc xe trong nhà đều là xe thể thao SUV và những chiếc xe địa hình mà anh thích.

Quả thật tôi chưa từng thấy chiếc xe này ở trong biệt thự, hai chiếc đèn pha của chiếc xe đang được bật sáng nhìn vừa mạnh mẽ và chiêu diêu.

Sau khi tôi đỗ xe xong thì cửa xe mở ra, người đàn ông trong xe bước xuống. Là Cố Diệc Hàn, người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, dáng người cao gầy vô cùng đẹp trai. Nếu như người đàn ông này xuất hiện trên phố, chắc chắn sẽ bị vây kín xung quanh bởi sự đẹp trai của anh ta.

Anh ta đứng trước đầu xe của tôi, không nói gì. Hai con ngươi đen anh tuấn nhìn chằm chằm vào tôi. Cách một lớp kính thuỷ tinh của xe bốn mắt nhìn nhau. Hình như anh ta gầy đi rồi, con người cũng cứng rắn hơn trước.

Cứ mãi giẳng co như vậy cũng không có tác dụng gì, tôi thở dài bước xuống xe.

“Khoản tiền đó quả thật rất xin lỗi!” Tôi mở lời trước, sự việc này tôi không nghĩ nó sẽ đi xa đến mức độ này vì thế đây là lỗi của tôi.

Anh ta nhìn tôi, không hề có sự để ý. Giọng nói anh ta trầm xuống:

“Phó Thẳng Nam nói không sai, dưa ngọt hay không ngọt không hề quan trọng, quan trọng là nó có thể giải khát”

Tôi ngẩn ra không kịp hiểu ra ý của anh ta, bất thình lình liền bị anh ta kéo vào trong lòng. Hơi thở của một người lạ làm tôi cảm thấy không thể nào thích ứng được.

Tôi đưa tay muốn đẩy anh ta ra lại bị anh ta ấn vào trong lòng, giọng nói vừa lạnh vừa to của anh ta vang lên:

“Cuộc đời dài như vậy, dựa vào cái gì mà lại lựa chọn nhượng bộ. Đều là một tình yêu như vậy, thứ Phó Thắng Nam có thể cho em tôi có thể dâng hai tay cho em gấp đôi số đó. Thẩm Xuân Hinh, tôi sẽ không buông tay đâu”

“Cố Diệc Hàn!” Tôi giãy dụa nhưng không thoát ra được vòng tay của anh ta, hơi thở của tôi bắt đầu yếu dần đi:

“Anh thật sự phải ép tất cả mọi người chúng ta đến bước đường cùng sao?”

Anh ta cười lạnh:

“Vì thế cho nên? Cuối cùng chỉ có một mình tôi yêu mà không có được hay sao? Dựa vào cái gì mà em lại nhường cho người khác? Dựa vào cái gì mà tôi không thể có được tình yêu của tôi? Hửm?”

Điên rồi!

Tôi không còn giãy dụa nữa, ngẩng đầu nhìn anh ta: `

“Anh có thể theo đuổi tình yêu của anh, anh có thể cố gảng để có thể có được món đồ mà anh muốn. Nhưng mà Cố Diệc Hàn à, tôi không phải là một món đồ. Tôi là một con người, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống và tình yêu của tôi.”

“Vậy tại sao em lại không chọn tôi? Tôi không xứng đáng được yêu sao? Phó Thằng Nam thì có cái gì tốt? Anh ta thô bạo tàn nhẫn và khát máu, em thích anh ta cái gì?”

Tôi không biết những ngày qua rốt cuộc Phó Thẳng Nam đã trải qua những điều gì. Nhưng mà cho đến nay, giống như là ma quỷ khát máu bước ra từ địa ngục vậy, hoàn toàn không có chút lý trí nào.

Tôi hoảng sợ nhưng cũng thương xót anh ta.

“Cố Diệc Hàn, chúng ta đều có cuộc sống của mỗi người, anh xứng đáng được yêu. Phó Thắng Nam rốt cuộc có như thế nào nhưng tôi yêu anh

ấy, đây là sự thật. Bảy năm mờ mịt, tuy rằng tôi anh ta:

“Anh có thể theo đuổi tình yêu của anh, anh có thể cố gắng để có thể có được món đồ mà anh muốn. Nhưng mà Cố Diệc Hàn à, tôi không phải là một món đồ. Tôi là một con người, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống và tình yêu của tôi.”

“Vậy tại sao em lại không chọn tôi? Tôi không xứng đáng được yêu sao? Phó Thảng Nam thì có cái gì tốt? Anh ta thô bạo tàn nhẫn và khát máu, em thích anh ta cái gì?”

Tôi không biết những ngày qua rốt cuộc Phó Thẳng Nam đã trải qua những điều gì. Nhưng mà cho đến nay, giống như là ma quỷ khát máu bước ra từ địa ngục vậy, hoàn toàn không có chút lý trí nào.

Tôi hoảng sợ nhưng cũng thương xót anh ta.

“Cố Diệc Hàn, chúng ta đều có cuộc sống của mỗi người, anh xứng đáng được yêu. Phó Thắng Nam rốt cuộc có như thế nào nhưng tôi yêu anh ấy, đây là sự thật. Bảy năm mờ mịt, tuy rằng tôi

không biết là sao lại yêu anh ấy, ỷ lại vào anh ấy. Nhưng mà bây giờ tôi đã hiểu, anh ấy cần tôi, tôi cũng cần anh ấy, tôi bằng lòng sưởi ấm anh ấy, bảng lòng cùng anh ấy đi đến cuối cùng.”

Anh ta tựa như không nghe lọt tai bất cứ một thứ gì nữa rồi, anh ta chế giễu cười lạnh:

“Tôi sẽ không buông tay, chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ quấn lấy em cả đời. Tôi không tin cái gì mà tới trước tới sau, càng không tin cái gọi là duyên phận. Tôi chỉ tin bản thân tôi”

Con ngươi anh ta lạnh đến phát sợ, khoé môi cong lên giống như là săn mồi đè lên đôi môi của tôi. Anh ta giống như mất hết lí trí mà cướp đoạt. Tôi không kịp tránh né nụ hôn này, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét, vô cùng bài trừ.

Bất chợt, một trận gió thổi qua chỉ một khắc Cố Diệc Hàn bị kéo ra đẳng sau.

Tôi bị một người khác kéo vào trong lòng, hơi thở có lẫn mùi thuốc lá cùng thân thuộc kéo tới, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác vô cùng an toàn. “Em không sao chứ?”. truyện đam mỹ

Người đàn ông mở lời, âm thanh trầm của anh như được đè nén không để cho sự tức giận lộ ra ngoài. Tôi läc đầu bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh lạnh lùng, anh tức giận rồi.

Anh đem tôi kéo ra phía sau người anh, Phó Thẳng Nam đi đến đối diện với Cố Diệc Hàn không nói một lời nào trực tiếp đấm cho anh ta một cước. Hai người đàn ông này đều không phải là trẻ con mới lên ba nữa, tự nhiên lại đánh nhau.

Không lâu sau, nếu không phải trong biệt thự truyền ra tiếng gọi mẹ của Tuệ Minh hai người này sẽ đánh nhau đến chết mất.

Phó Thắng Nam dừng lại động tác của mình, Cố Diệc Hàn cũng vậy. Ánh mắt sắc bén của hai người đối chọi nhau, không ai nhường ai.

Cố Diệc Hàn mở lời:

“Phó Thắng Nam, tôi chắc chắn phải có được Thẩm Xuân Hinh”

Phó Thẳng Nam cười lạnh:

“Anh xứng à?” Lời nói này không biết có bao nhiêu phần châm chọc.

Vào đọc tại nhé.”Vậy mọi mắt mong chờ!”

Cố Diệc Hàn lên xe, phóng đãng rời đi.

Tuệ Minh ở trong biệt thự khóc oà lên, tôi liền đi vào biệt thự. Bước vào phòng ngủ, đứa bé đang khóc đến mức cạn kiệt của sức lực, ôm chầm lấy tôi nghẹn ngào nói:

“Mẹ ơi, con mơ thấy mẹ không cần con nữa” Tôi chợt cứng đờ cả người, nhìn đứa bé:

“Con là con gái cưng của mẹ, sao mẹ lại có thể không cần con nữa chứ. Ngoan, mẹ lúc nào cũng ở đây. Ngoan!”

Có lẽ là gặp ác mộng, sau khi nín khóc con bé liền ngủ luôn.

Thu xếp xong cho Tuệ Minh, tôi từ phòng ngủ đi ra thì thấy Phó Thẳng Nam đang ngồi trầm lặng trong phòng khách. Sảc mặt âm trâm có vẻ không ảnh hưởng tí nào đến sự anh tuấn của anh.

Anh ấy đang tức giận, đang muốn nổ tung.