Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 265: Sai một ly đi một dặm (3)



Ở miền Nam, nhập gia phả là vào từ đường cúi lạy tổ tiên và dâng hương, nhưng miền Bắc có vẻ khác.

Người chủ trì nói rất nhiều, Thẩm Quang để tôi đứng trên sân khấu chào, cuối cùng coi như đã xong.

Thẩm Quang tặng tôi một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương tinh xảo: “Đây là cặp vòng tay ngọc bích màu xanh lá cây mà khi Thanh Hoa còn sống thích nhất. Khi đố, bà ấy thường nói rằng nếu sau này có con gái thì sẽ tặng chiếc vòng này cho con bé”

Nhìn thấy hơi nước đọng trên đôi lông mày cứng cáp của ông, tôi đưa tay lên nhận lấy, dập đầu lạy ba cái rồi nói: “Cha.

ấy đỡ tôi dậy rồi kéo tôi đi giới thiệu với mọi người.

Cô gái nghèo khổ bỗng dưng được người nổi tiếng coi như con gái, lại còn tổ chức tiệc rượu lớn như vậy, ít nhiều sẽ có người sẽ bàn luận.

Nhưng may mắn thay, Thẩm Minh Thành vẫn luôn ð bên cạnh tôi.

“Các phóng viên và giới truyền thông đã đến hết chưa?” Tôi nâng sâm panh, ánh mắt rơi vào vợ chồng nhà họ Mạc đang nói chuyện với những người khác cách đó không xa.

Lâm Uyên có vẻ đặc biệt thích sườn xám, bà ta mặc một chiếc sườn xám in hoa màu xanh lá cây đậm, nhìn tao nhã và quý phái.

Tôi không thấy Mạc Hạnh Nguyên, có lẽ cô ta vẫn đang ở bệnh viện.

Thẩm Minh Thành đương nhiên cũng nhìn thấy vợ chồng nhà họ Mạc, anh nhích lại gần tôi: “Tất cả đều đến rồi.”

Tôi mỉm cười, gật đầu, nâng sâm panh đi về phía hai vợ chồng nhà họ Mạc, cười nói: “Tổng giám đốc Mạc, Tổng giám đốc Lâm, hoan nghênh hoan nghênh”

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều nhìn tôi, hơi sững sờ, Lâm Uyên nói trước: “Thầm Xuân Hinh, hôm nay cô thật đẹp”

Tôi mỉm cười hào phóng: “Cảm ơn Tổng giám đốc Lâm đã khen. Tôi không gặp cô Nguyên, cô ấy vẫn đang ở bệnh viện à?”

Lâm Uyên sững sờ, cười nói: “Nó đã xuất viện rồi nhưng sức khỏe không tốt lắm nên tôi và Đình Sinh đã đưa nó trở lại thành phố Giang Ninh để phục hồi sức khỏe. Thời tiết ð đó rất tốt, phù hợp đề con bé bảo dưỡng cơ thể”

Để một mình Mạc Hạnh Nguyên đến thành phố Giang Ninh để dưỡng bệnh? Tôi bất giác nhíu mày, ð Thành phố Giang Ninh Mạc Hạnh Nguyên vốn cũng chỉ dựa vào mấy người Phó Thắng Nam, bây giờ bọn họ đều ở thủ đô, như vậy, đề cô ta đến Thành phố Giang Ninh một mình có hợp lý không?

Nhưng tôi không cần lo lắng về vấn đề này, cũng chỉ trong một giây, tôi lại mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Mạc và Tổng giám đốc Lâm thật tốt với con gái.”

Hai người họ nhìn tôi cười phức tạp, điều này khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Nếu như trước đây làm tổn thương Mạc Hạnh Nguyên, lúc này sợ rằng Lâm Uyên sẽ phải hỏi thăm một chút, nhưng hiện tại lại không nói lời nào.

“Kịch ở thủ đô là nổi tiếng nhất, Tổng

giám đốc Sinh cũng coi như là người sống lâu đời ở thù đô. Ông có thích xem kịch không?” Tôi mỉm cười nhìn Mạc Đình Sinh.

Ông ta nhìn tôi, trầm giọng nói: “Cháu gái, hôm nay cháu đã là con gái danh chính ngôn thuận nhà họ Thầm, cháu nên gọi tôi một tiếng chú.”

Tôi ngần người, mở miệng nói thầm: “Chú Sinh?”

Ông ta nhìn tôi với đôi mắt ẩn ý khó đoán: “Cháu gái, chú biết trong lòng cháu có oán hận với Lâm Uyên, nhưng bữa tiệc hôm nay dù sao cũng là anh Quang đặc biệt chuẩn bị cho cháu, cháu không nên làm hỏng nó.”

Tôi bóp chặt chiếc ly trong tay, nhất thời sắc mặt tôi tái đi, cho nên bọn họ đã biết rồi?

Ngước mắt nhìn những người tới, tôi nhún vai, thản nhiên nói: “Chú Sinh cũng

nói đây là bữa tiệc của tôi, là do tôi tự quyết định, bất kể như thế nào, chỉ cần đạt được mục đích của tôi thì không được coi là làm hỏng.”

Lâm Uyên nhìn tôi, khẽ thở dài nói: “Thôi đi, Đình Sinh, đây là quả báo.”

Nhìn thấy thái độ bọn họ rất khác với mọi khi, trong lúc nhất thời tôi không thề hiểu được là có chuyện gì đang xảy ra.

Tôi đã trở thành con gái của nhà họ Thẩm nên bọn họ ít nhiều có cố ky, vì thế mà họ đối xử khác với tôi sao?

Thầm Minh Thành đứng ở bên cạnh tôi không hề lên tiếng, khi thấy tôi nhíu mày thì nhẹ giọng nói: “Đang nghĩ gì thế?”

Tôi lắc đầu, theo bản năng nhìn lên những người đã được sắp xếp sẵn trên tầng hai.

Nhìn thấy sự do dự của tôi, Thẩm Minh Thành nói: “Thực ra hiện tại đã là kết quả tốt nhất rồi, đừng làm tệ hơn nữa”

Đứa trẻ và Vũ Linh thực sự đã chết, Mạc Hạnh Nguyên chỉ bị thương mà thôi, bọn họ đã thực sự rời khỏi thế giới của tôi, dù tôi có cố gắng hơn nữa cũng không thề tìm lại được bọn họ.

Nghĩ đến đây, tôi lạnh sống lưng, nhìn người đang gật đầu trên lầu hai. Trên sân khấu đại sảnh khách sạn có một màn hình chiếu rất lớn.

Hai phút sau, hình ảnh trên màn hình đã thu hút tất cả khách mời đến dự tiệc, trên đó thể hiện nhà họ Mạc đã sừng sững ð thủ đô nhiều năm và thành công những năm qua của Lâm Uyên.

Độ nổi tiếng của bà ta gần như không kém cạnh nhà họ Mạc, tất cả những cảnh

bà ta xuất hiện trong video đều khiến khách mời cảm thán mãi không thôi.

Tôi không nhìn vào màn hình, tôi không quan tâm đến những thứ trên màn hình. Điều tôi quan tâm là phản ứng của Lâm Uyên khi bà ta nhìn thấy những thứ này.

Nhưng dưỡng như bà ta không hề suy sụp như tôi nghĩ, mà giống như đã chuẩn bị trước, chỉ ôm chặt Mạc Đình Sinh.

Một vài âm thanh văng vằng trong não tôi, tiếng đám đông tranh cãi ầm ï, Mạc Đình Sinh nhìn tôi thật sâu, không giận dữ hay trách mắng, mà là đau lòng.

Tôi nhìn ông ta ôm Lâm Uyên rời đi trong đám đông mà trong lòng không khỏi vui sướng, tôi biết rằng bắt đầu từ hôm nay, Lâm Uyên đã mất hết danh dự, thân bại danh liệt.

Dường như tôi đã đạt mục tiêu. Màn hình đã tắt sau khi Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh rời đi. Trong đại sảnh đều là những tiếng thì thầm về sự hèn hạ của Lâm Uyên, hoặc những tiếng chế giễu và khinh thường.

Bữa tiệc đã kết thúc, Thẩm Quang và Thẩm Minh Thành đang bận tiễn khách.

Tôi thẫn thờ đứng trong đại sảnh.

Kiều Cảnh Thần xuất hiện trong tầm mắt của tôi, anh lãnh đạm nói: “Nói chuyện đi?”

Tôi thu lại ánh mắt rã rời, cảm thấy phiền muộn khó chịu: “Anh muốn nói cái gì?”

Anh ta ngồi trên ghế salon bên cạnh tôi, nhướng mày nói: “Cô làm chuyện này?”

“Ừ”

Tôi không định giấu diếm, không ai dám làm gì trong yến tiệc nhà họ Thẩm cả, trừ khi đó là người nhà họ Thẩm.

Anh ta cười khẩy, nhìn tôi bằng ánh mắt mỉa mai: “Tôi tường lần này cô làm tổn thương Hạnh Nguyên thì ít nhất cô cũng nên bỏ qua. Cô đã có gia thế hiển hách rồi, còn có anh ba luôn một lòng một dạ đặt trên người cô, chỉ là một đứa trẻ, cô có cần phải làm đến mức này không?”

Tôi mím môi, đứng lâu hơi mệt nên tùy ý ngồi xuống ghế, có chút uề oải: “Cho nên tôi đã có tất cả những gì đáng lẽ phải có nên tôi cũng phải giả vờ như chưa có gì xảy ra phải không?”

Anh ta nhướng mày: “Người nhà họ Thẩm đồng ý cho cô gây rắc rối lớn như vậy, nhà họ Mạc đề cô tùy ý thiết kế, Thầm Xuân Hinh, cô có nghĩ là vì sao không? Chỉ dựa vào Thẩm Minh Thành thúc đầy sao?”

Tôi nhướng mày: “Nếu không?”

Anh ta cười khẩy, cảm thấy vô cùng

nực cười: “Cô thật sự coi mọi người đều là kẻ ngu hay sao mà lại để cho cô tùy ý làm nhục? Mạc Đình Sinh là ai? Là người những năm bảy mươi đã giẫm trên xác chết mà di, ông ta cứ như vậy không nói tiếng nào đề cô tùy ý làm nhục vợ mình sao?”

“Anh muốn nói gì?” Tôi nói, tâm trạng đã bình tĩnh trở lại.

Anh ta khịt mũi, khinh thường nói: “Tôi muốn nói cho loại người không có đầu óc, vô tâm lại ngu ngốc như cô biết hãy dừng tay, tự giải quyết những rắc rối rồi yên tâm sống đi”