Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 160: Bi kịch của đứa trẻ (6)



Mấy tên mặc áo đen lôi tôi ra khỏi xe, căn bản không hề quan tâm đến việc tôi là phụ nữ mang thai, bọn họ nhét tôi vào trong một chiếc xe khác một cách thô lỗ. Sau đó trói chặt tay chân của tôi,

chặn miệng của tôi lại rôi khởi động xe.

Tôi không hề có cơ hội lên tiếng. Ngồi xa xa nhìn bọn họ đổ xăng lên trên ba chiếc xe, ba chiếc xe đó bị nổ tung cùng lúc. Tôi không thể tin nổi khi nhìn tất cả mọi thứ. Trên xe còn có một người nữa, sao bọn họ có thể lấy đi mạng sống của một con người như thế cơ chứ?

Sợ hãi, không thể tin nổi, hoảng hốt… Tất cả mọi cảm xúc đều tràn ngập trong lòng tôi vào thời khắc này.

Bụng dưới của tôi đau đến nỗi tôi ứa cả mồ hôi hột, hai chân bị bọn họ trói lại. Tôi có thể cảm giác được nơi đó đang rách ra từng chút một,

dường như con tôi sắp ra rồi.

Vạt váy phía dưới đã ướt đẫm hết thảy, nước

ối đã vỡ ra rồi…

Tôi liều mạng muốn vùng vẫy tháo gỡ đôi chân đang bị trói chặt của mình, muốn dang rộng hai chân và sinh con ra. Nhưng bất luận tôi gắng sức ra sao cũng không có cách nào làm đứt dây thừng được.

Ngược lại còn khiến cho đôi chân ma sát đến nỗi rỉ máu. Mẫu tử đồng tâm, tôi có thể cảm nhận được nước ối đang dần dần chảy cạn một cách rõ

ràng, hô hấp của con bắt đầu trở nên cấp bách.

Tôi biết rằng trước khi nước ối chảy hết, nếu như đứa bé không có cách nào ra ngoài thì nó sẽ

thiếu oxy mà chết.

Thiếu oxy mà chết, bị chết ngạt khi đang sống SỜ SỜ…

Nghĩ đến đây, nỗi đau trong tim tôi bắt đầu lan tràn. Không thể như thế được, tôi nhất định phải sinh con ra.

Vùng vẫy một hồi, tôi đã xê dịch dây thừng được vài phân, đầu gối có thể hé mở đôi chút. Tôi nỗ lực cố gắng dang rộng hai chân ra hết mức có thể.

Chiếc xe vốn dĩ đang chạy bỗng nhiên dừng phắt lại. Cửa xe được mở ra, hai người đàn ông

mặc áo đen nhấc tôi xuống xe.

Miệng tôi bị bịt chặt, không nói chuyện được, chỉ thấy bọn họ kéo tôi vào trong một nhà kho. Bên trong đã được dọn dẹp trước, thoạt trông không đến nỗi bừa bộn.

“Đại ca, hình như cô ta sắp sinh rôi? Bây giờ chúng ta ra tay luôn hay sao?” Một trong những

tên áo đen đó cất lời.

“Đợi một lát!” Một tên áo đen khác cất lời nói: “Cấp trên phân phó, chỉ cần qua tám giờ thì không cần phải quan tâm đến sống chết của cô ta nữa. Nhìn bộ dạng hiện giờ của cô ta cũng không vùng

vẫy được bao lâu nữa đâu”

Hai người nói xong, có điện thoại của một

trong những tên áo đen vang lên. Tên áo đen nhìn tên hiển thị gọi đến một cái rồi nhìn một tên áo đen khác và nói: “Đại ca, là điện thoại của cấp

trên.

Người đàn ông được gọi là đại ca kia nói: “Nghe”

Sau đó người kia nhấn nút nghe điện thoại. Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, tên đàn ông áo đen chần chờ một lúc rồi nói: “Lâm…

có tàn nhẫn quá hay không?”

Dường như nghe thấy câu trả lời khẳng định của bên kia, người đàn ông cúp điện thoại rồi nhìn về phía một tên áo đen khác và nói: “Cấp trên phân phó, trói chặt hai chân của cô ta. Chỉ cần không sinh đứa bé ra, nước ối chảy hết, đứa bé sẽ tắt thở mà chết.”

Nghe thấy những lời này, tên áo đen kia ngẩn người và nói: “Làm vậy có khi nào tàn nhẫn quá hay không? Trông có vẻ đứa bé này đã đủ tháng rồi.

“Ý của cấp trên nói là có thể tăng thêm giá tiền gấp đôi, chúng ta chỉ cần trói hai chân của cô ta cho thật chặt, vứt cô ta lại đây là được. Sống

hay chết thì tùy vào số phận của cô ta thôi”

Hai người bàn bạc một hồi, thế là bọn họ quyết định trói chặt đôi chân của tôi lại. Tôi không

ngừng lắc đầu cầu cứu.

Cơn đau ở bụng dưới như là hàng vạn mũi kim đâm xuống vậy. Miệng tôi bị bọn họ bịt lại, chỉ có

thể phát ra tiếng “ưm ưm’.

Làm xong tất cả mọi thứ, hai người áo đen

liền lái xe rời đi.

Một mình tôi ở lại trong căn nhà kho tối đen như mực. Cơn đau ở bụng dưới nối tiếp từng cơn. Ở giữa hai chân có thể cảm nhận được đứa bé

đang cố gắng chui ra ngoài một cách rõ ràng.

Tôi gắng sức vùng vẫy tháo gỡ đôi chân đang bị trói chặt của mình. Nhưng sức lực của hai người đàn ông sao mà lớn đến thế kia, bọn họ trói vô cùng chặt, tôi căn bản là không có trách nào

thoát khỏi được.

Nỗi đau càng lúc càng rõ ràng, tôi cũng có thể cảm nhận được động tác vùng vẫy của con một

cách rõ ràng.

Sau vài lần vất vả giãy giụa, tôi đã có chút mệt mỏi rồi. Nước ối càng lúc càng ít đi, sức lực cố

gắng chui ra ngoài ấy cũng càng lúc càng yếu dần.

Tôi biết rằng đứa bé bị thiếu oxy, hô hấp không đủ, vì thế nó không thể gắng sức được nữa.

Không, không thể như thế này được. Tôi vẫn chưa được gặp bộ dạng nó trông như thế nào, vẫn chưa dẫn dắt nó đến thế giới này để ngắm nhìn, không thể để nó rời đi như thế này được.

Nỗi đau ở trong tim và cơn đau ở bụng dưới dày vò tôi. Liếc thấy bên trong căn nhà kho tối đen

có một mảnh ánh lên, là mảnh kính!

Nghĩ đến đây, tôi dấy lên một tia hi vọng và dịch chuyển cơ thể. Thân thể như là một con rắn bị chặt đứt một nửa cơ thể, dịch chuyển một cách vất vả.

Rõ ràng chỉ là khoảng cách của hai bước chân, mà tôi giống như là đã dịch chuyển hết cả một đời người. Khó khăn lắm mới với tới được mảnh kính ấy, tôi dùng trán đập vào đó.

“Choang!” Mảnh kính vỡ thành vài mảnh nhỏ,

trán tôi cũng truyền đến cơn đau theo sau đó.

Không nghĩ ngợi được gì nhiều, tôi xê dịch đôi tay đang bị trói chặt sang để lấy mảnh kính, bắt đầu cưa dây thừng trên chân từng chút một.

Nhưng dây thừng cứng cực kì. Tôi không biết đã cưa bao lâu, lòng bàn tay truyên đến cơn đau rách da. Trên chân và cả trên tay đều toàn là máu,

nhớp nháp sền sệt như là hồ dán.

Nhưng tất cả những điều này đều không thể sánh được so với việc tôi tự mình cảm nhận từng chút một đứa con ở trong bụng đang dần dần mất đi động tĩnh.

Cơn đau ấy thật sự còn khó chịu hơn cả cái chết.

“Đùng đoàng!” Bỗng nhiên tiếng sét đánh

gầm vang, bên trong không khí tràn ngập sự ẩm ướt.

Cơn đau ở vùng bụng vẫn đang tiếp diễn. Chỉ là động tác vốn dĩ có sức lực của đứa bé dần dần mất đi tiếng động. Cơ thể tôi bất chợt cứng đờ,

mảnh kính ở trong tay rơi xuống.

Cả người bại liệt, trên mặt đất đều là chất dịch nhớp nháp, không biết là nước ối hay là máu. Tôi

đã không còn cách nào để phân biệt rõ được nữa.

Bên ngoài nhà kho bất chợt đổ cơn mưa ào ạt như trút nước. Tiếng sấm mỗi lúc một lớn dần, tia

chớp mỗi lúc một sáng hơn.

Trong ánh sáng của tia chớp, dường như tôi lại thấp thoáng nhìn thấy đứa con đang liều mạng muốn có được mạng sống ấy. Nó hết lần này đến

lân khác gắng sức vùng vẫy muốn ra bên ngoài.

Nhất định là nó không hiểu nổi tại sao mẹ lại không chịu để cho một đứa con nỗ lực như nó ra bên ngoài. Nhất định là nó đang trách tôi, tại sao không cho nó ra ngoài, rõ ràng là nó đã nỗ lực

đến như thế.

Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Tôi không nên lưu luyến sự ấm áp của Phó Thắng Nam, không nên tin rằng anh có thể bảo vệ cho tôi và con được chu toàn, càng không nên đi thách thức quyền uy và sự độc ác của Lâm Uyên và nhà họ Mạc.

Tại tôi quá ngốc, tại tôi quá đỗi lơ là, tại tôi, đều là tại tôi. Nếu như không phải là tôi, đứa bé này sẽ không thành ra như thế này đâu, sẽ không rời đi bằng phương thức quá đỗi thậm tệ đến như thế này.

Thời gian trôi qua từng chút một. Tôi bắt đầu nghĩ ngợi, cứ như vầy cũng tốt. Tôi và con cùng nhau rời đi, ở âm tào địa phủ ít nhất nó không sợ

hãi một mình.

Có tôi ở cùng với nó thì nó sẽ không bị những con ma nhỏ khác ức hiếp. Ở nhân gian tôi không thể bảo vệ chu toàn cho nó được, ở cõi âm tôi có

thể bảo vệ được nó.

“Rầm!” Cánh cửa nhà kho được mở ra, một tia

sáng mạnh lẽ chiếu rọi vào bên trong.

Tôi đang trong tình trạng mơ màng, nhìn thấy một người đàn ông với thân hình to lớn bước vào. Đầu tôi chóng mặt quá, lúc muốn nhìn rõ dáng vẻ của người đó thì đã không còn sức lực để mà mở

mắt ra nữa.

Có lẽ, đây là cánh cửa đi đến cõi âm. Cánh cửa này đã được mở ra rồi. Trong cơn mơ màng, dường như tôi đã đứng

dậy, dưới chân là dung dịch máu đỏ nhớp nháp.

Tôi biết, đây là máu của tôi chảy ra.

Tôi giơ tay sờ vào bụng dưới theo bản năng. Nơi đây đã bằng phẳng rồi, tôi cả kinh rồi bất giác nhìn ngó tìm con ở khắp tứ phía.