Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 171



Chương 171:

Hôi lâu sau cô cắn môi cầu xin: “Anh muốn phá bỏ trại trẻ mô côi thì cũng không thể ngăn cản tôi đi gặp mẹ viện trượng lần cuối cùng đúng không? Tôi bỗng nhiên không tới công ty cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt.” Chỉ biết tiến độ mới nhất của hạng mục thì cô mới có cơ hội nghĩ cách cứu trại trẻ mô côi.

Vì vậy cô chỉ có thể chủ động thể hiện sự yếu đuối!

Câu nói này rõ ràng có hiệu quả hoặc là nói cô lộ ra vẻ lã chã chực khóc có tác dụng.

Nam Cung Hàn thả cô ra đứng dậy đi qua ghế salon, thân hình cao lớn nhìn xuống cô, giọng nói lạnh lùng: “Một tuần nhiều nhất một lần, cô tự mình sắp xếp thời gian, đừng chọc cho tôi không vui nữa.”

Dứt lời anh nện bước chân vững vàng đi lên trên lầu để lại một mình Diệp Ánh Du lặng im suy nghĩ.

Có thể đạt được kết quả này cô đã tương đối hài lòng rồi. Ăn một miếng cũng không thể mập được, nhất là ở nơi này của Nam Cung Hàn cô cũng không trông cậy bản thân có thể đạt được thành quả to lớn!

Diệp Ánh Du ngồi ở trên ghế salon, không cam lòng đập xuống cái gối ôm mềm mại để giảm bớt khó chịu ở trong lòng.

Một lát sau thím Vân đúng lúc xuất hiện cười nói: “Cô Du, cô phải nấu cơm trưa cho cậu chủ.”

Diệp Ánh Du hít một hơi thật sâu suy nghĩ về lợi hại trong mối quan hệ rồi mới nở nụ cười: “Vâng, tôi lập tức sẽ đi làm ngay.” Sự thật đã chứng minh từ lâu rằng mặc dù chuyện nấu cơm cho Nam Cung Hàn làm cho mình khó chịu nhưng còn tốt hơn là chống lại anh nhiều.

Trong hai tiếng Diệp Ánh Du đã đạt được thành quả to lớn. Ngoại trừ tám món ăn một chén canh phong phú cô còn nướng bánh hạt dẻ dùng để thay thế cho bánh tart trứng mà Nam Cung Hàn đã chán ăn.

Sau khi Nam Cung Hàn đúng giờ đi xuống nhìn thấy cô còn chưa cởi tạp dề hình phim hoạt hình thì ánh mắt lóe lên.

Diệp Ánh Du cười đẩy bánh hạt dẻ tới trước người anh: “Lần này đổi loại bánh ngọt khác, anh ăn thử xem.” Cô vẫn chưa quên lời mà thím Vân nói bánh ngọt mà Nam Cung Hàn thích chỉ có bánh tart trứng. Nhưng mà không thử thì làm sao biết anh không ăn được những thứ khác chứ?

Ánh mắt Nam Cung Hàn đảo ở trên ngươi cô một lúc rồi xắn một miếng bánh hạt dẻ có màu trắng và đen xen kế nhau sau đó cắn một miếng rồi nhai thật kỹ.

Diệp Ánh Du nhìn thấy sắc mặt của anh không có thay đổi gì cũng không nói là không vui nên trái tim cô thầm buông xuống. Nhân lúc tâm trạng của người này còn tốt cô lúng ta lúng túng nói: “Chiều nay tôi vẫn đi làm sao?”

Mặc dù Nam Cung Hàn không nói rõ rằng cô không thể đến công ty nhưng Diệp Ánh Du cảm thấy mình vẫn phải xác định lại để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nam Cung Hàn yên lặng ăn bánh hạt dẻ không nói một lời làm cho Diệp Ánh Du trong lúc nhất thời cảm thấy hơi căng thẳng nhìn chằm chằm anh.

Sau khi anh nhai kỹ nuốt chậm miếng bánh ngọt trong tay, đôi môi khẽ nhúc nhích: “Buổi chiều cô vẫn nghỉ ngơi như cũ, sáng ngày mai hãy đi làm.”

Anh rõ như lòng bàn tay tâm tư của người phụ nữ này nhưng lại không lo lắng chút nào, trái lại cảm thấy hơi hào hứng không biết cô có thể làm được đến mức nào.

Rốt cuộc thì Diệp Ánh Du cũng lộ ra nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mà tinh xảo sáng bừng lên nhìn vô cùng hấp dẫn người khác. Nam Cung Hàn cứ như vậy nhìn cô, trong mắt lại lần nữa nổi lên ham muốn.

Loại ánh mắt quen thuộc nhanh chóng bị Diệp Ánh Du phát hiện, cô không kìm lòng được lùi về sau một bước: “Các món ăn khác khẩu vị hắn là cũng không tệ nên anh ăn nhiều một chút.”