Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 145



Diệp Ánh Du rất tức giận, hơn nữa càng tức giận vì ý chí bản thân không kiên định, thật đáng xấu hổ khi bị hôn đến thần trí mờ mịt!

Nam Cung Hàn liếm khóe môi, chỉ là một nụ hôn, còn lâu mới làm dịu đi ngọn lửa trong anh.

Anh cười xấu xa, ánh mắt mê muội lướt qua môi Diệp Ánh Du: “Tôi cưỡng bức em? Em không thích nụ hôn này sao?”

“Không!” Diệp Ánh Du cay đắng nói, sau đó xoay người rời đi. Lần sau, cô nhất định sẽ không cho Nam Cung Hàn cơ hội!

Không, sẽ không có lân nào khác!

Bảy giờ sáng, Diệp Ánh Du đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng Nam Cung Hàn vẫn chưa chịu dậy.

Thím La nhìn cô không vừa ý, khéo léo đề nghị: ‘Bảy giờ rưỡi ngày mai cô có thể dậy.”

Diệp Ánh Du lắc đầu: ‘Xin lỗi, chuyện này sẽ không ổn. Thím cũng biết răng tôi chuẩn bị vào công ty làm việc, phải ra khỏi khu biệt thự đón taxi.”

“Cậu chủ có thể đưa cô đi làm việc, sẽ không đến muộn.” Thím La khẳng định nói. Công ty quy định đồng hồ 8:30 là bắt đầu, và Nam Cung Hàn luôn đến sớm, và không có lý do gì để đến muộn cả.

“Cháu nghĩ thì nên biết cháu không muốn ở cùng anh ấy.” Diệp Ánh Du khế cau mày, nói thật.

Thím La liếc nhìn cầu thang: “Có thể cùng cậu chủ nói chuyện.”

Diệp Ánh Du nhìn theo ánh mắt của thím La và nhìn thấy Nam Cung Hàn trong chiếc áo sơ mi đen.

Người đẹp nhờ lụa, câu này là chân lý từ xưa đến nay. Nhưng cũng là sự thật rằng những người có ngoại hình đẹp và thân hình tuyệt vời thì mọi thứ đều đẹp cả.

Đặt trên người Nam Cung Hàn thì càng đẹp hơn.

Chiếc áo sơ mi đen với thiết kế đơn giản trên người, như từng nếp gấp được cẩn thận, thể hiện sự sang trọng và quý phái.

Diệp Ánh Du bị anh làm cho mê mẩn và thiếu chút nữa lên đón.

“Anh Hàn, bây giờ tôi đi làm, hẹn gặp anh ở công ty.” Cô kịp thời phản ứng lại, kìm lại sự dao động khác nhau trong mắt, nhẹ nói.

“Chờ tôi.” Nam Cung Hàn nói.

Diệp Ánh Du nhướng mày: “Xin lỗi, tôi không muốn đợi.” Ngồi vào xe Nam Cung Hàn, cô cùng anh đi làm. Sau đó bị công ty nghị luận sau lưng? Cô không muốn như vậy!

“Cô có thể đi trước dùng hai chân để đến công ty.” Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, cầm sandwich trên bàn ăn lên, nhai kỹ rồi nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ để Trương Thành nhìn cô.”

Diệp Ánh Du có ấn tượng sâu sắc với Trương Thành, không nói đến sự ngang tàng, nhưng cũng rất nghe lời Nam Cung Hàn, không bao giờ thay đổi.

Nếu bị Trương Thành theo dõi, cô thật sự chỉ có thể đi bộ đến công ty, khoảng cách từ ngoại ô đến trung tâm thành phố đủ để cô đi bộ hai tiếng đồng hồ, chắc là đi không xong!

“Làm ơn ăn nhanh hơn đi!” Diệp Ánh Du nghiến răng nói.

Khóe môi Nam Cung Hàn cong lên và động tác của anh trở nên chậm hơn.

Cô tức giận đến mức muốn dùng mắt giết người!

Khi cô đến công ty thì đã là tám giờ hai chín phút. Diệp Ánh Du đi theo sau anh và gần như thu hút sự chú ý của cả đội thư ký.