Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 110



Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như thấy cô không đủ khả năng chỉ trả nên không mặn mà nói: “Đây là một bộ hoàn chỉnh, không bán rời, giá một bộ hoàn chỉnh khoảng ba trăm năm mươi triệu.”

Đầu Diệp Ánh Du choáng váng: “Thật sự không bán cho tôi một cái được sao? Tôi có thể trả thêm một ít tiền.”

“Cái nào, mẫu ba trăm năm chục triệu?” Người đàn ông rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô.

Diệp Ánh Du lắc đầu: “Không phải, ý của tôi là, một bộ này gồm sáu bộ phận đúng không? Ông tính giá bình quân ra, †ôi sẽ góp thêm vào.”

Người đàn ông xua tay: ‘Vậy thì cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Loại máy ảnh đắt tiền này không có bán rời. Cô về xin thêm tiền bố mẹ mua nguyên một bộ mới đi.”

Diệp Ánh Du đi ra khỏi cửa hàng, mặt trời trên đầu tỏa ra ánh nắng chói chang, mọi thứ đều trở nên mờ ảo mắt dưới ánh mặt trời. Cô thấy trước mắt u ám.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Ánh Du bắt máy: “Xin chào, ai gọi vậy?”

Giọng nói lo lắng của Hà Tuyết Hân truyền đến: “Ánh Du, là tớ, cậu có sao không? Sao nghe giọng yếu ớt thế?”

Diệp Ánh Du ‘ừ'” một tiếng, nhưng không còn sức lực để nói thêm. Cô gần như có thể đoán được phản ứng của dì Mai sau khi trở về. Hơn chín mươi chín phần trăm bà ta sẽ không trả tiền mua một bộ máy ảnh mới, nhưng cô không có nhiều tiên như vậy trong tay.

Chẳng lẽ cô phải mượn tiền của Nam Cung Hàn? Không được! Đây là một vòng lặp vô tận, cô không thể nợ thêm được nữa, nếu không sẽ không thể trả mất!

“Cậu biết rồi sao?” Hà Tuyết Hân nín thở cẩn thận hỏi.

Suy nghĩ buồn bã của Diệp Ánh Du bị cô ấy cắt ngang, cô có chút uể oải hỏi: “Mình biết cái gì?”

Hà Tuyết Hân nghiến răng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Bởi vì trước kia Nam Cung Hàn hay tới trường đón cậu nên trong trường đồn đãi rằng cậu bị người giàu có bao nuôi. Lãnh đạo nhà trường biết được nói sợ có ảnh hưởng xấu đến các sinh viên khác nên quyết định đuổi học cậu. Nhưng mà, Ánh Du, cậu phải cố găng lên, Nam Cung Hàn không phải rất lợi hại sao? Cậu nói với anh ấy về việc này rồi nhờ anh ấy giúp, chắc là có thể giải quyết được.”

Sau khi hít một hơi, cô ấy nhanh chóng nói tiếp: “Bạn bè trong trường học của chúng ta cũng sẽ giải thích giúp cậu nên đừng nản lòng nhé.”

Tin tức này giống như sấm sét giáng vào tâm trí Diệp Ánh Du, cô tuyệt vọng ấn nút tắt máy. Nhìn màn hình đen ngòm của điện thoại, cô có cảm giác mình không thể thở được.

Không biết bản thân đã ở trên đường bao lâu, cô đau khổ quay trở lại nhà họ Diệp. Nhìn chằm chằm vào bóng dáng mờ ảo của dì Mai, cô nói: “Bà cho tôi mượn tiền để mua một chiếc máy ảnh đi. Cái này bị hư rồi, không thể sửa được.”

Dì Mai phẩy nhẹ chiếc quạt cổ, ung dung ngồi trên ghế sô pha: “Tôi không có tiền, làm sao cho cô mượn ba trăm năm chục triệu được.”

Diệp Ánh Du loạng choạng mất thăng bằng va vào kệ giày khiến bả vai đau buốt. Cô chỉ biết nhìn chằm chằm dì Mai: “Cái máy này là mượn của trường học, phải trả lại.”

“Vậy thì cô trả lại đi.” Dì Mai trợn mắt tiếp tục quạt.

Nó bị hư rồi, làm sao cô trả lại?!

Cho dù vượt qua cửa ải của Cảnh Minh, cô chắc chắn sẽ không thoát khỏi ải của thây giáo. Dù không ai nói thì người ta vẫn tra ra người mượn là cô, đến lúc đó, cô nên đối mặt với Cảnh Minh như thế nào?

Hơn nữa, cô không thể làm điều trái với lương tâm của mình được!