Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 49: Đừng Làm Nhăn Áo Của Cậu Lục



Lục Cảnh Thâm sớm đã sải bước tiến lên, ôm chặt Cảnh Ninh trước khi cô nhũn chân ngã nhào.

Cánh tay dài cong một cái, người có vóc dáng mềm mại đã lọt vào trong lòng anh.

Mọi người thay đổi sắc mặt.

Trời ạ! Đó là ai?

Ơ? Đó không phải là Cảnh Ninh sao? Cô, cô, cô... Sao cô dám chạm vào Lục Cảnh Thâm?

Ai không biết, Lục Cảnh Thâm ghét phụ nữ nhất!

Trên thương trường nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói anh đối xử tốt với người phụ nữ nào. Thậm chí đã từng có người vì lấy lòng anh mà đưa bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến trên giường anh, cuối cùng không chỉ bị trả về nguyên xi, thậm chí mất luôn đơn đặt hàng vốn có!

Người như vậy... Sẽ thích phụ nữ mới là lạ!

Ở đây có rất nhiều người thầm mến Lục Cảnh Thâm, nhưng không dám tiến lên, thấy vậy cũng đều trợn to hai mắt.

Ngay sau đó vô cùng tức giận.

Mẹ nó! Cũng quá không biết xấu hổ!

Bạn trai mình vẫn còn ở đây, còn dám quyến rũ người đàn ông khác, có phải cô muốn chết không!

Mà Cảnh Ninh được Lục Cảnh Thâm ôm trong lòng, ngửi mùi thơm mát lạnh quen thuộc trên người anh, gần như vui mừng đến khóc.

Một cảm giác tìm được đường sống lúc nguy hiểm, khiến cô giữ chặt áo của Lục Cảnh Thâm, cứ như giữ một chiếc phao cứu mạng cuối cùng, ngay cả cơ thể cũng không khỏi run rẩy theo.

Đôi mắt của Lục Cảnh Thâm lạnh lùng.

Nghĩ đến lời nói mới nghe ở bên ngoài, đương nhiên biết xảy ra chuyện gì.

Anh đưa tay vỗ nhẹ sống lưng gầy yếu của cô gái, nhấc mi mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối diện.



Trần Vĩnh Đạt đã bước nhanh tới, thấy Cảnh Ninh rúc trong lòng anh thì đổi sắc mặt.

Vương Tuyết Mai cũng đổi sắc mặt, vì sợ làm vậy đắc tội Lục Cảnh Thâm, bèn vội vàng giải thích.

“Tổng giám đốc Lục, thật sự ngại quá, đây là cháu gái của tôi. Nhất thời uống rượu say nên hơi thất lễ, tôi lập tức cho người kéo nó ra.”

Vừa nói, gằn giọng: “Cậu Trần, bạn gái của mình cũng không trông được sao? Ngay trước nhiều người như vậy nhào lên người của người đàn ông khác, giống cái gì?”

Lúc này Trần Vĩnh Đạt mới tiến lên, lạnh lùng nói: “Cảnh Ninh, đến đây! Đừng làm nhăn áo của cậu Lục!”

Cảnh Ninh rúc vào trong lòng Lục Cảnh Thâm không động đậy, Vương Tuyết Mai thấy vậy nhíu mày.

Bà ta thở dài, dường như rất bất đắc dĩ.

“Cháu gái này của tôi... Ôi! Trách tôi không biết dạy dỗ, bình thường ở bên ngoài uống rượu say cũng được, tình hình hôm nay như vậy... Ôi! Để mọi người chế cười! Cậu Trần, cậu qua đó kéo nó về đi!”

Trần Vĩnh Đạt đang muốn ra tay, Lục Cảnh Thâm bỗng nhiên lạnh lùng nói.

“Anh dám đụng vào cô ấy thử xem!”

Mọi người sửng sốt.

Cũng không dám tin nhìn về phía anh, giống như không dám tin lời này là anh nói.

Lục Cảnh Thâm lạnh lùng cong khóe môi, ánh mắt nhìn thẳng Vương Tuyết Mai ở đối diện: “Bà cụ Cảnh, vừa nãy bà nói cô ấy là bạn gái của ai?”

Vương Tuyết Mai ngẩn ra, trong lòng theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không hoàn toàn phản ứng kịp.

Chỉ có thể vô thức đáp: “Nó, nó là bạn gái của cậu Trần. Chính là người này, nhị thiếu gia của tập đoàn Thịnh Đạt...”

“Ha!”



Một tiếng cười lạnh, cắt đứt lời giới thiệu của bà ta.

Giọng nói của Lục Cảnh Thâm lạnh lẽo đến gần như có thể rơi ra mảnh băng vụn. Cặp mắt sâu thẳm như mực lại vô cùng lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Tôi cũng không biết, vợ của Lục Cảnh Thâm tôi, thành bạn gái của tên cặn bã này từ lúc nào?”

Các khách mời: “...”

Vương Tuyết Mai: “...”

Trần Vĩnh Đạt: “...”

Anh vừa mới nói cái gì?

Hình như lỗ tai bị chặn, không có nghe rõ!

Cảnh Ninh là vợ của Lục Cảnh Thâm?

Làm sao có thể?!!!

Có rất nhiều người lộ vẻ mặt kinh ngạc, cho tới khi Vương Tuyết Mai nói chuyện, mọi người xung quanh đều chưa kịp phản ứng.

“Cậu Lục, có phải ngài nhớ lầm không? Nó, nó chỉ là một con bé bình thường, làm sao có thể bám được vào ngài chứ?”

Lục Cảnh Thâm cười lạnh một tiếng.

“Bình thường sao? Tại sao tôi không cảm thấy? Vợ tôi vẫn luôn là minh châu sáng chói, tia sáng chói mắt, chỉ có vài người mù mới không nhìn thấy thôi!”

Vương Tuyết Mai: “...”

Trần Vĩnh Đạt thấy tình hình không đúng, chuyển ánh mắt, thừa dịp mọi người không chú ý đã muốn lặng lẽ chạy đi.

Nhưng mà vừa mới đến cửa đại sảnh, đã bị Tô Mục ngăn cản.

Ngẩng đầu lên, thì thấy khuôn mặt cười híp mắt của anh thư ký tài giỏi: “Cậu Trần, đi đâu thế? Không cần bạn gái nữa à?”