Tổng Tài Khó Ưa Và Nàng Ngốc

Chương 2: Ngày đầu tiên



Hôm sau,Thanh Thủy đi làm rất sớm vì là ngày đầu tiên đi làm, cô vừa đến tập đoàn thì được phát đồng phục và dụng cụ vệ sinh, công việc đầu tiên là quét tầng 7 và 8 vì 2 tầng này buổi sáng sẽ rất ít người dùng nên cô bị phân cho hẳn 2 tầng. Tập đoàn này gồm 11 tầng lầu, tầng trên cùng là phòng chủ tịch và trợ lý, tầng 10 để tiếp khách, tầng 9 là phòng họp của các phòng,tầng 8 là phòng giải trí của nhân viên và phòng y tế còn lại là các phòng làm việc, tầng 7 là nhà ăn, còn những tầng còn lại là phòng làm việc nào là phòng kế toán, thiết kế, nhân sự, v.v... mỗi tầng lầu đều có nhà vệ sinh riêng nhưng hầu như sử dụng nhiều nhất lại là 2 tầng của cô.

"Haiz 1 tầng 6 nhà vệ sinh,2 tầng 12 cái ngán chết được, đúng là ma cũ ăn hiếp mà mới mà, vừa dơ vừa hôi thảo nào ko ai chịu làm 2 tầng này" cô vừa làm cái nhà vệ sinh nam cuối cùng vừa nói.

Ngay lúc này có 2 người bước vào, cô vừa làm xong thì bước ra, bất ngờ thấy có người cô liền trốn vào trong, tuy bước ra nhanh như vậy cô cũng kịp thấy 2 người kia, và 1 trong 2 người cũng vừa kịp thấy cô. Biết mình đã bị phát hiện, nghĩ là mình làm không kịp giờ nhưng thật ra vẫn còn 20 phút nữa mới đến 8h30,tuy rất xấu hổ cô cũng phải cắn răng nói

" Xin lỗi, tôi vừa vào làm chưa quen giờ giấc, thất lễ rồi, giờ tôi phải ra ngoài dọn chỗ khác, không biết 2 anh đã xong chưa?"

"Không sao dù gì cũng còn sớm do chúng tôi vào sớm thôi, chúng tôi xong rồi cô có thể ra"1 trong 2 người nói

"Cảm ơn" cô vừa nghe người đó nói xong thì liền trả lời, cô nghe giọng rất quen hình như đã nghe qua ở đâu rồi mà không nhớ, cứ chạy ra trước đã rồi tính, nghĩ rồi cô chạy thật nhanh ra ngoài nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ mặt 2 người đàn ông đó. Chính hắn cái kẻ mà cô gặp ở khách sạn Zun ở thành phố Z, làm cô té bị quê mặt trước mọi người cô sẽ tìm cách trả thù anh, nhưng vì mới bắt đầu làm ở đây nên cô không biết người cô định chọc tới chính là chủ tịch của tập đoàn này, người mà ai ai cũng kiếp sợ, chỉ sơ sẩy 1 chút là sẽ bị đuổi việc ngay.

Một ngày làm việc trôi qua, cô đang trên đường về mãi suy nghĩ cách làm sao để kiếm thêm tiền, một người mới tới thành phố M này cộng thêm đang mãi suy nghĩ cô rẽ nhầm vào 1 đường khi nào không biết. Khi cô dừng suy nghĩ cũng là lúc cô biết mình bị lạc rồi, đang tính quay lại thì bị một đám người chặn lại quấy rối.

"Cô em đi đâu mà đi 1 mình vậy, ở đây với tụi anh vui lắm" 1 tên trong đó vừa nói vừa sờ mó tay chân cô.

Cô sợ hãi hét lên" các người làm gì vậy, tránh ra để tôi đi, làm ơn "

Không lẽ mới mấy ngày đến thành phố này cô đã bị người ta làm nhục, nghĩ đến đó nước mắt cô rơi lả chả1

"Các người làm gì đó, tránh ra mau, cút khỏi đây nếu không thì đừng hối hận" giọng nói của 1 người đàn ông vang lên. Đám côn đồ nhìn mặt người đó liền bỏ chạy vì chúng biết anh là Phạm Văn 1 luật sư giỏi rất có tiếng.

"Cô không sao chứ" thấy bọn họ đã đi hết a liền đỡ cô dậy và hỏi

" Tôi không sao, cảm ơn anh đã cứu tôi" cô thút thít trả lời

Cô vừa đứng lên, vừa nhìn thấy mặt cô tim anh trật đi 1 nhịp, trong lòng anh nghĩ cô thật đẹp, phải chăng đây là tiếng sét ái tình.

"sao cô lại vào đây, trong này rất nguy hiểm" anh vừa dứt được ánh mắt mình ra khỏi người cô liền hỏi.

"Tôi mới tới thành phố này vài ngày, tôi mới đi làm ngày đầu nên đã bị lạc" cô thành thật trả lời

" Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về, dù gì tôi cũng thông thạo địa hình ở đây hơn" anh lại hỏi, vừa giúp được cô vừa có cơ hội biết nhà cô đúng là 1 công đôi chuyện.

"Anh giúp tôi ra khỏi chỗ này thôi, còn lại tôi có thể tự về, không dám làm phiền anh" cô nhìn anh trả lời.

Anh chấp nhận vậy nhưng vẫn không quên xin số điện thoại của cô để anh có cơ hội tìm gặp cô nữa. Tuy cô không cho anh biết nhà nhưng anh cũng sẽ có cách biết và tiếp cận cô vì anh rất muốn cưới cô làm vợ dù mình đã...

Về đến nhà cô không dám kể cho chị cô nghe làm tạp vụ trong tập đoàn, còn xém bị người ta làm nhục ngoài đường vì sợ chị cô lo lắng.

"Hôm nay đi làm thế nào rồi, có vui không?"

Thanh Nga hỏi em gái mình à

"Vui lắm chị, em có thêm nhiều người bạn mới" cô nở 1 nụ cười trả lời chị mình1